chương 65: Đắc ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Mục Yên giống như là thiếu niên chưa trải sự đời, muốn cho tất cả mọi người biết rằng hắn nay đã trưởng, phỏng chừng trên đời này chỉ có Hoàn Nhan Dụ Chân mới thấy được bộ mặt ngốc si của hoa lâu chủ mà thôi.

Hoàn Nhan Dụ Chân tức giận trợn mắt,

“Ngươi ăn được mỹ nhân rồi thì thôi đi, đừng làm phiền giấc ngủ của ta!”

Hoàn Nhan Dụ Chân thật sự đang rất bất mãn, ngã đầu tiếp tục ngủ.

“Dụ Chân à, thật sự rất vi diệu, ngươi vì mỹ nhân mà thủ thân như ngọc đương nhiên sẽ không biết đến, thân thể có biết bao nhiêu xinh đẹp, eo nhỏ có biết bao nhiêu là mềm dẻo, đôi tay được bừa bãi được sờ nắn, còn có nâng lên đôi chân thon dài, hung hăng mà thương yêu!”

“Đừng làm phiền ta!”

Hoàn Nhan Dụ Chân xoay người ngồi xuống, trong ánh mắt còn hiện lên chút tơ máu, dưới mắt là một mảng quần thâm, trong lòng căm giận.

“Được được được, ngươi ngủ, thật sự hoài nghi ngươi có dục vọng hay không, hoặc là có phải ngươi đang rất đố kị ta.”

“Cút!”

Hoàn Nhan Dụ Chân không thể nhịn được nữa, nhưng mà hắn cũng ngạc nhiên sao bản thân lại tức giận đến vậy, cũng may Hoa Mục Yên lúc đó đã biến mất, nếu không chắc chắn sẽ nhìn thấy vẻ mặt kì quái lúc đó của hắn.

Hoàn Nhan Dụ Chân để tay lên ngực tự hỏi, hắn thật sự đố kỵ, thật sự không có dục vọng ư? Mà việc Hoa Mục Yên ở cùng Minh Tâm liên quan gì đến hắn cơ chứ!

Kết quả cả nửa ngày Hoàn Nhan Dụ Chân cũng không thể ngủ được nữa, bỗng nhiên một khoảnh khắc kiều diễm luôn xuất hiện trong đầu hắn, nhất định là do ảnh hưởng từ Hoa Mục Yên rồi.

Hắn là nam nhân bình thường, từ lúc trưởng thành đã được giáo dục, hơn nữa còn tiếp xúc với Hoa Mục Yên phong lưu đa tình. Không cách nào khác đành phải ngồi xuống xếp bằng vận khí, điều trị khí tức đang hỗn loạn.

Một lúc sau, Hoa Mục Yên lại mang theo vẻ mặt hởn hở, tươi cười như gió xuân xuất hiện trước mặt Hoàn Nhan Dụ Chân, thật sự là thiếu đòn.

“Ta nói chứ Hoa lâu chủ, ngươi nếu muốn liếc mắt đưa tình thì hãy tìm người khác, ta đối với ngươi là vô cảm.”

“Dụ chân à, ta có đói bụng ăn quàng đi nữa cũng sẽ không thèm liếc mắt với ngươi, ngươi gần đây tức giận, nên chú ý, kẻo nghẹn lâu như vậy không tốt cho thân thể đâu.”

“Không cần người quan tâm!”

Hoàn Nhan Dụ Chân nghiến răng nghiến lợi, hai người vốn hiểu rõ lẫn nhau, cùng nhau trêu chọc là chuyện bình thường, Hoa Mục Yên nói trúng tim đen của hắn khiến cho Hoàn Nhan Dụ Chân càng tức giận hơn.

“Ngươi thân hình như vậy chắc chắn tính dục rất mạnh, có thể một đêm mấy người, lại cố tình cấm dục hại thân, ta thấy ngươi mau mau một chút giải quyết bản thân tránh bị nội thương đi.”

Lời của Hoa Mục Yên vừa phát ra, quả nhiên không lâu sau cái ghế dựa bên cạnh liền hóa tan tành.

“Ta thấy ngươi thích hợp đứng nói chuyện hơn.”

“Được rồi, nói chuyện chính, ta có giúp ngươi tìm một chút manh mối.”

Hoa Mục Yên đắc ý giơ lên mật tín trong tay.
Hoàn Nhan Dụ Chân nhíu mày, gió lốc trong mắt nổi lên.

“Nói trước, ta không hề nhìn lén tranh của ngươi, là ta đã tìm được tiêu dao thư sinh.”

Tiêu dao thư sinh là người đã vẽ nên bức họa, một thân phiêu bạt tứ phương, hành tung mơ hồ, võ công lại cao cường, không phải ai cũng tìm được. Hoa Mục Yên có thể tìm thấy, một phần là do vận khí.

“Ngươi còn chưa có xem qua mật tín?”

Thư mật này vẫn chưa có dấu vết đã bị xem qua.

“Vừa lấy được.”

Hoa Mục Yên vừa nhận được đã vội đến đưa cho Hoàn Nhan Dụ Chân, quả thật vẫn chưa thấy qua nội dung bên trong, hắn lúc này mở ra, sau đó liền đưa sang cho Hoàn Nhan Dụ Chân.

Hoa Mục Yên sắc mặt kì dị, tiêu dao thư sinh lúc còn ở Huyền Vũ đường của Ân Si bảo đã là chuyện của đại hội võ lâm mười mấy năm về trước. Tìm được Tịnh Không đại sư thì sẽ biết được chân tướng. Vậy là có ý gì?

“Tịnh không đại sư đã viên tịch, sao có thể biết được gì.”

Nghe qua tên Tịnh Không đại sư thì Hoa Mục Yên hiểu biết về người này không nhiều lắm. Hai người đăm chiêu, sau đó Hoa Mục Yên liền phái thuộc hạ đi điều tra, đương nhiên tin tức truyền về sẽ được gửi một phần đến chỗ Hoa Mục Yên.

Ngôn Triệt thấy được Hoa Mục Yên mặt không hề có ý cười, Tịnh Không đại sư cùng Minh Tâm pháp sư quan hệ không tâm thường, chủ tử sợ rằng lần này đã tự kê đá đập vào chân. Tịnh Không đại sư cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ, thông minh như chủ tử ắt hẳn phần nào đã đoán ra được thân phận người trong tranh liệu có phải là Minh Tâm hay không.

Hoa Mục Yên chợt lóe ý niệm trong đầu, liệu có phải Minh Tâm và người mà Hoàn Nhan Dụ Chân đang tìm kiếm có phải là một hay không, nhưng thế manh mối mà Tịnh Không đại sư cung cấp không hẳn là chi Minh Tâm, mà Hoàn Nhan Dụ Chân vẫn chưa từng nói người trong lòng là nam hay nữ, hơn nữa bức họa kia hắn vẫn chưa xem qua, chưa kể kết luận được.

Bằng hữu cùng người tình… Sẽ không có chuyện hắn sẽ dâng người tình trong lòng cho kẻ khác, cho đối phương là hảo bằng hữu đi chăng nữa, hơn nữa, nếu là Minh Tâm thì càng không thể.

Lúc này, Hoàn Nhan Dụ Chân còn có suy nghĩ, trừ Minh Tâm, nếu Hoàn Nhan Dụ Chân có yêu cầu gì hắn cũng sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ.

Minh Tâm vốn không thể so sánh với người. Minh Tâm không hề giống với các mỹ nhân mà trước đây hắn từng theo đuổi, thân thể người nọ hắn vô cùng hài lòng, hoan ái trên giường cảm giác như cá gặp nước, làm cho hắn tim đập rộn nhịp.
Người ta nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Hoa Mục Yên vốn người yêu thích sức mạnh và tiền bạc, lại bởi vì biết Minh Tâm đang ở hoàng thành mà chạy đến, bởi vì Minh Tâm ân ái với nam nhân khác mà chạy đi uống rượu giải sầu, lại vì được một lần hoan ái mà cười ngây ngô…

Ngôn Triệt cảm thán, chủ tử đã động chân tình, không biết tương lai sẽ thế nào?

Nam nhân Hoa gia lúc chưa thành thân đều là một hồi phong lưu, một khi gặp được chân ái thì lại trở thành thê nô, Hoa gia gia chủ đời trước chẳng phải cũng như vậy hay sao? Nhưng cũng thật mỏi mắt mong chờ, dù sao lâu chủ phu nhân là nam hay là nữ thì Hoa lão gia tử cũng sẽ chẳng quan tâm.

-----------------------------
Ánh sáng tắt đi, bên trong yên tĩnh quỷ dị, hương dược chưa tiêu tán hết vẫn còn quẩn quanh, đột nhiên cửa sổ bị mở toang, lụa mỏng phiêu tán.

“Giáo chủ!”

Ánh trăng sắc lạnh, chiếu vào phòng tối, một đầu tóc trắng, trong trẻo mà lạnh lùng, Nhan Nguyệt quần áo đỏ tươi như hoa mân côi, làn da trắng bạch, trên khuôn mặt lạnh lùng là hai hàng nước huyết lệ.

Đêm nay trăng càng sáng càng tròn, ánh mắt Nhan Nguyệt càng thêm đau đớn, nội tức nghịch chuyển theo đến mà phá tan thân thể, nội lực cường đại bùng nổ, nháy mắt phá tan mọi thứ trong phòng.

“Giáo chủ, người có bị sao không?”

Thanh âm thiếu niên run run mềm nhẹ, vang lên trong phòng, lúc này, không có ai dám tiếp cận Nhan Nguyệt.

Một lúc sau, âm thanh thanh lãnh được truyền ra từ bên trong, sắc bén như dao,

“Gọi tứ hộ pháp vào đây.”

----------------------------
Hoa mân côi

Tình địch của Minh Tâm sắp lên sàn
~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad từ #Nhimai851 , mọi trang web khác đều là coppy và chưa xin phép


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net