chương 66: Ám muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn dáng người cao gầy, đồng nhất hắc y mạng theo mặt nạ của hộ pháp ma giáo, phân biệt lần lượt là Nguyệt Hồ, Hỏa Sư, Mộc Lang và Thủy Xà.

“Giáo chủ, đã xác nhận được Tiêu Dao thư sinh có trong tay cửu vĩ tuyết hồ, hắn chỉ xuất hiện duy nhất một lần tại Diệc thành sau đó liền biến mất. Thuộc hạ vô dụng, tìm không thấy hành tung của hắn.”

Nguyệt Hồ là hộ pháp đứng đầu, không thể làm tốt được việc mà giáo chủ phân phó, hắn là người lãnh trách nhiệm đầu tiên.

Nhan Nguyệt hơi nhíu mày, nhưng là do đau đớn gây nên, lại làm cho tứ đại hộ pháp đổ mồ hôi lạnh, hình phạt cho việc không hoàn thành được nhiệm vụ là vô cùng nghiêm khắc.

“Tiêu Dao thư sinh không phải là người muốn tìm là thấy, võ lâm nhân sĩ chẳng phải đều tụ họp ở Thái thành sao? Nếu Thái thành đại loạn, chắc chắn hắn sẽ không thể ngồi im mà không quản.”

Nhan Nguyệt phun ra lời nói lạnh lùng, xoa mi tâm, xung quanh đôi mắt nhắm chặt là mị diễm màu đỏ nhạt. Nhan Nguyệt luôn điều trị ở đây, khống chế sức mạnh và đôi mắt, hắn cần thuốc dẫn, trong đó cửu vĩ tuyết hồ là thứ không thể thiếu, còn để có thể một lần là khỏi thì cần có cổ vương trong cơ thể Minh Tâm, nó không chỉ đem nội lực hắn phải chịu bài trừ mà còn có thể nâng cao công lực lên một tầng.

Thật ra Nhan Nguyệt bây giờ chưa khôi phục hoàn toàn công lực thì trên đời này đã không ai có thể địch lại, nếu thật sự có được cổ vương, thì sức mạnh chính là sâu không lường được. Không muốn dừng lại ở một chỗ cả, người trong thiên hạ vừa e ngại, vừa muốn tấn công ma giáo, cho nên hắn càng phải trở nên mạnh hơn.

“Giáo chủ, Ly vương hợp tác cùng Quân Lang Tà đã có biến hóa, hơn nữa Quân Lang Tà hiện tại không rảnh quan tâm tranh đấu ở hoàng thành."

Thủy Xà cùng với tả sứ ma giáo phụ trách giám sát hành động của Quân Lang Tà,

“Còn nữa, hay là…Triệu hồi tả sứ.”

Thủy Xà can đảm nói lên thỉnh cầu của mình, lại nhìn thấy Nhan Nguyệt nhíu mày, liền sợ hãi quỳ xuống.

“Giáo chủ, tả sứ hành động theo cảm tính, không chừng đã bị Quân Lang Tà phát hiện, nếu để lại bên kia sẽ hậu hoạn vô cùng.”

Thủy Xà không thể không lần nữa mà thỉnh cầu, tả sứ yêu địch nhân, sau này nếu không trở thành ràng buộc thì cũng sẽ thành phản đồ.

Thủy Xà quỳ dưới đất liền cảm thấy một cỗ áp lực, nhưng mà không lâu sau thì biến mất, cho thấy giáo chủ đã chấp nhận ý kiến của hắn.

“Triệu hắn trở về. Nếu hắn muốn phản bội, ở bên cạnh Quân Lang Tà cũng không chiếm được hắn, không chừng còn chết thê thảm hơn, ta tin tả sứ có thể tự mình hiểu lấy.”

Nhan Nguyệt vẫn còn nhiệm vụ khác muốn giao cho tả sứ.

Mấy người còn lại sau khi bẩm báo sự việc cũng rút lui, tả hữu sứ của ma giáo sẽ không ở bên người giáo chủ cũng như làm việc trong giáo, còn tứ đại hộ pháp nếu không có nhiệm vụ thì sẽ theo bên người Nhan Nguyệt, hiện nay võ công Nhan Nguyệt có chuyển biến tốt, lúc này thời buổi rối loạn, đến hộ pháp cũng bị phái đi ra ngoài làm việc, cho nên bên người Nhan Nguyệt cũng chỉ để hại mội nam thị- Ưu nhi.

Bên trong có tiếng nước, là Ưu nhi đang giặt khăn, lo lắng cho đôi mắt của Nhan Nguyệt, hiện tại mắt đã trở nên tốt hơn, nhưng không thể sử dụng thường xuyên, như ngày hôm nay lại trở nên đặc biệt đau đớn, cái loại đau đớn chỉ cần nhìn cảnh vật bên trong thì sẽ biết khổ chủ phải chịu đựng đến mức nào.

“Ưu nhi, ngày mai ngươi hãy đến bên cạnh Minh Tâm đi.”

Trên mặt ưu nhi hiện lên kinh ngạc xen lẫn với thất vọng.

“Vâng.”

Minh Tâm từ ngày xảy ra chuyện đó với Hoa Mục Yên, liền yêu cầu hoàng đến muốn dọn ra Hộ Quốc tự ở ngoại ô hoàng thành để trai giới, hoàng đế liền đồng ý.
Hộ Quốc tự vì có Minh Tâm pháp sư nên hương khói gần đây cực kì thịnh vượng, nếu không phải được hoàng đế đặc biệt giám thị không chừng đã bị “san bằng”.

Hiện tại từ lúc trời còn chưa sáng đã có người đến muốn dâng nén hương đầu tiên hoặc được nghe Minh Tâm pháp sư giảng bài, so với lúc trước ngày lễ hoặc mười lắm mới được nghe giảng thì tốt hơn, nhưng chưa có ai thấy qua được tướng mạo của Minh Tâm pháp sư, càng làm cho địa vị của Minh Tâm trong lòng bọn họ cực kì cao, nghe đồn Minh Tâm tuổi trẻ anh tuấn đã là pháp sư, trong lòng mọi người chính là tiên như tự có chỗ trát tuyệt.

Mà lúc này người mà thế nhân gọi là pháp sư tiên nhân thần thánh kia đang bị Hiển vương áp ở trong phòng, mỹ danh thì đến để nghe giảng kinh phật, kỳ thật…

“Buông ra… ngươi…”

Minh Tâm bị đẩy mạnh về phía cửa, sau đó lại bị người đã nhiều ngày không gặp đẩy ngã lên giường.

“Ngươi lại trốn tránh ta?”

Lâu Liên Dục tâm tình hiển nhiên không tốt, giữ chặt hai hay, từ trên cao mà nhìn xuống, đè nặng khiến Minh Tâm không thể cử động.

“Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ta và ngươi không hề liên quan với nhau, được lắm.”

“Không… ở đây là…”

Sau một hồi giãy dụa, y bào nhanh chóng bị xé rách.

“Ta chỉ nói qua, ngươi đến đây làm pháp sư cầu phúc, chứ chưa từng nói ngươi có thể liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, còn nữa, ngươi là nam sủng của ta, từ khi ở Thái thành đã là nam sủng của ta, không gì có thể thay đổi được.”

Minh Tâm không dám giãy dụa nhiều cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, tăng phòng không biết cách âm như thế nào, nếu thể người khác biết hắn bị xâm phạm, còn là nam sủng của vương gia, chi bằng chết quách đi.

“Ngươi… Ưm…”

Minh Tâm không ngăn cản được cái hôn mãnh liệt, thân thể mẫn cảm liền nổi lên biến hóa, hắn không hiểu, Lâu Liên Dục đã rất lâu rồi không xuất hiện, chắc đã quên hắn, hơn nữa không phải nói hắn đang cùng vương phi tương lai hai người nhu tình mật ý hay sao?

“Ngươi đã có vương… phi, ngươi… không thể như vậy..”

Lâu Liên Dục giống như là đã rất lâu chưa làm chuyện phòng the, động tác mạnh liệt, Minh Tâm chỉ có thể thừa nhận, sau lại càng không thể nói chuyện, còn có một ít âm thanh thẹn thùng không tự chủ được mà vang lên.

---------------------------

“Sau này đừng quá thân cận với Hoàn Nhan thiếu bảo.”

Lâu Liên Dục ôm Minh Tâm, nhấn mạnh, Hoàn Nhan Dụ Chân cùng Minh Tâm thân thiết, thường xuyên chạy đến Hộ Quốc tự, hắn còn nghe nói Minh Tâm nhận được rất nhiều lễ vật, đều là bảo vật vô giá, thậm chí còn có những cuốn kinh thư thất truyền cũng được tặng, còn có rất nhiều nữ tử lấy danh nghĩa đến cầu phật mà tiếp cận Minh Tâm.

Đố kị là điều khó tránh khỏi, Lâu Liên Dục không cho rằng là bản thân hắn đang đố kị, vì cái đó chỉ có nữ nhân mới có. Lâu Liên Dục chạy đến Hộ Quốc tự, Minh Tâm luôn lấy lý do để tránh mặt hắn, một hai lần thì còn có thể do muốn hành, nhưng lần nào cũng vậy thì ắt hẳn có vấn đề, nhưng khi hắn gặp lại Minh Tâm, Minh Tâm lại vô cảm vô xúc, trên mặt hoàn toàn không có lấy một chút cảm tình, chỉ có tĩnh lặng như nước vậy nên mới làm cho Lâu Liên Dục tức giận.

Lâu Liên Dục cũng chỉ có phương pháp chinh phục thân thể mới làm cho Minh Tâm nhớ tới hắn mà thôi, hắn không để ý tình cảm lúc này đã xuất hiện cảm giác sợ hãi, Minh Tâm rất chói mắt, nếu không mau trói giữ lại, thì hoàn toàn có thể sẽ chạy trốn, sau khi rời đi chắn chắc sẽ quên đi hắn. Vương quyền cao tới đâu cũng không thể trói buộc được Minh Tâm, việc Minh Tâm rời đi Quân Lang Tà chính là một tấm gương. Hắn nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.

“Lam nhi, ngươi hãy hoàn tục đi.”

Minh Tâm buông xuống mí mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Nếu ngươi không đồng ý, sau này liền phải ở lại Hộ Quốc tự.”

Minh Tâm ngẩn đầu lên trừng lớn hai mắt, Lâu Liên Dục có ý gì? Chẳng lẽ muốn hắn sau khi cầu phúc xong phải ở lại đây mãi mãi?

“Chờ khi ta có được thiên hạ, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”

Lâu Liên Dục đem Minh Tâm kéo vào trong lòng, đưa ra lời hứa hẹn.
Minh Tâm không hiểu lời này, cũng không hiểu nam nhân này, hứa hẹn thành ý thật hay giả hắn không thể xác định, mà cho dù là thật, hắn cũng không cần.

Lâu Liên Dục và Minh Tâm đang ở trong phòng, đột nhiên Lâu Liên Dục kéo tay Minh Tâm điều chỉnh lại quần áo. Mà một màn này vừa vặn lọt vào trong mắt Hoàn Nhan Dụ Chân và tiểu nha đầu Tiết phủ đang đi tới.

Theo phương hướng của Hoàn Nhan Dụ Chân nhìn thấy là bóng dáng của Minh Tâm, còn nhìn thấy được vẻ mặt mê luyến của Hiển vương, mà tiểu nha đầu thì mơ hồ thấy được tướng mạo cùng với động tác tương đối ái muội của Lâu Liên Dục.
Hoàn Nhan Dụ Chân vì muốn tìm hiểu Tịnh Không đại mà muốn tới tìm Minh Tâm, đoạn thời gian này hắn quả thực rất hay đến Hộ Quốc tự.

Lâu Liên Dục đội lên mũ sa cho Minh Tâm, sau đó hai người cùng nhau trở ra đại sảnh, lần đầu tiên Minh Tâm nhìn thấy vương phi đang được đồn đãi, là một nữ tử xinh đẹp cao nhã.

“Dục ca.”

Nữ tử đón nhận ánh mắt của Lâu Liên Dục, đôi má xinh đẹp ửng đỏ càng làm cho nàng thêm diễm lệ, nhìn Lâu Liên Dục vừa cười vừa gọi.

“Pháp sư?”

Minh Tâm thu hồi ánh mắt, bên người tiểu hòa thượng đang muốn đưa hắn số kinh thư đã dọn xong, đa số khách đến đều muốn ghe hắn giảng phật.

Trong lòng cho dù có nghi hoặc cùng khó hiểu, Minh Tâm trước vẫn nên làm tốt công việc của mình. Tâm vô tạp niệm tụng kinh. Hoàn Nhan Dụ Chân lẳng lặng quan sát Hiển vương, ánh mắt của Hiển vương cũng không cố định trên người Minh Tâm nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo chút trầm mê ái muội, những người khác sợ hãi uy thế của vương gia nên không dám nhìn đến, còn có vị tiểu thư kia, hoặc là cũng không để ý đến mà đắm chìm trong tình yêu nữ nhân hoặc là chính là một nữ nhân vô cùng thông minh đã nhận ra được điều gì đó.

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net