chương 67: Ám toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ngưỡng mộ Hiển vương còn có con của Trần phu nhân, Trần phu nhân là người túc trí đa mưu,  huống chi chuyện giữa Minh Tâm và Hiển vương từ lúc bọn họ cùng đi thuyền đến hoàng thành sớm đã biết, nàng mở một mắt nhắm một mắt không để tâm. Nhưng Trần Tiếu Dương tuổi trẻ khí ngạo sẽ không như vậy, Lâu Liên Dục tả ôm hữu ấp, ngày ngày cùng mỹ nhân du ngoạn, buổi tối ôm Minh Tâm ngủ, hắn phi thường đố kị, nhưng so với Tiết tiểu thư hắn chỉ đành thất bại, đơn giản hắn chỉ là con của một vú nuôi, còn Tiết Ngọc nhi kia không chỉ được Lâu Liên Dục yêu thích, còn được Vạn quý phi hết lời khen ngợi.

“Xin hỏi pháp sư, thế nào là sắc theo trung tâm khởi, ác hướng đảm biên sinh? Người xuất gia có thể sắc dục tham niệm hay sao? Pháp sư là người cao thượng như vậy, sao có thể chỉ lo thân mình?”

Trần Tiếu Dương lạnh lùng hỏi, cho dù mọi người ai cũng biết nội tình nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp như hắn.

Lâu Liên Dục nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống vài phần, Minh Tâm được lụa mỏng che đi biểu tình không ai nhìn thấy, nhưng lời này cũng đã khiến Minh Tâm cảm thấy hổ thẹn cùng tội lỗi.

Trần phu nhân kinh hãi, vội đem con kéo xuống,

“Tiếu nhi không hiểu chuyện, xin pháp sư đừng trách móc.”

“Vương gia, Tiếu nhi lỗ mãng, xin cho ta mang Tiếu nhi cáo lui trước.”

Trần phu nhân khẩn trương nói, sợ đắc tội pháp sư cùng vương gia.

“Phu nhân chắc là đã mệt mỏi, Dục ca để bọn họ về nghỉ trước đi.”

Tiết Ngọc nhi ôn nhu khuyên bảo, vô cùng hiểu ý, mạt mỉm cười ôn nhu kia còn mang theo một chút cười nhạo, cười nhạo này đã càng chứng tỏ sự ám muội giữa vương gia và Minh Tâm.

Lâu Liên Dục biểu tình diu đi một chút, đồng ý cho mẹ con Trần phu nhân lui ra. Giảng phật đã tiến hành được hơn một nửa nhưng Minh Tâm sau khi nghe Trần Tiếu Dương nói như vậy liền vô pháp có thể tiếp tục đành  muốn kết thúc.

“Có chút đáng tiếc, ta còn mong được nghe hết phật hiệu.”

Tiết Ngọc nhi có chút tiếc hận thở dài.

“Ngọc nhi thật sự muốn nghe?”

Lâu Liên Dục bộ dạng thực săn sóc Tiết gia tiểu thư,

“Minh Tâm pháp sư cũng không có muốn kết thúc, tại sao lại cảm thấy đáng tiếc.?”

Tiết Ngọc nhi ngẩn người, cười nói:

“Dục ca chẳng lẽ không biết đạo, pháp sư đã thu thế vậy thì sẽ không nói nữa.”

Lâu Liên Dục sao có thể không hiểu Minh Tâm, nhưng hắn như cố tình không biết nói:

“Pháp sư muốn kết thúc sao?”

Minh Tâm bị ngăn lại, nếu có người muốn nghe phật phỏng chừng cũng chỉ có Hoàn Nhan Dụ Chân, hắn không biết Lâu Liên Dục sao lại cố tình muốn hắn ở lại đây, nhưng nếu Lâu Liên Dục đã quyết định thì hắn đành phải nghe theo, nếu không làm trái ý hắn, chờ sau khi kết thúc không biết hắn sẽ trừng phạt mình như thế nào.

“Vẫn chưa.”

Nghe được một lúc Tiết tiểu thư liền rời khỏi thư phòng, sau đó liền thấy nha đầu hậu cận tiến lên nói nhỏ vào tai Tiết tiểu thư, Tiết Ngọc nhi dung nhan không đổi nhưng trong mắt đã ánh lên một tia ngoan độc, sau đó cảnh báo nha đầu không được lắm miệng, cẩn thận cái mạng nhỏ.

“Tiết tiểu thư làm sao dám yên tâm để cho vương gia cùng hắn ở một chỗ được chứ!”

Tiết Ngọc nhi nhìn Trần Tiếu Dương đang ngăn mình trước mắt này, cũng không tức giận,

"Vương gia địa vị cao, tiểu công tử nếu có thể làm cho vương gia tiếp nhận ngươi thì ta cũng sẽ không ngăn cản.”

Tiết Ngọc nhi cũng không phải là lần đầu tiên giao tiếp với Trần Tiếu Dương, Trần Tiếu Dương đã bại lộ tâm tư hắn thích Hiển vương, hơn nữa luôn đố kị và bài xích nàng, nhưng Tiết Ngọc nhi nàng cũng không phải người dễ chọc.

Tiết Ngọc nhi bởi bỏ bộ dáng của tiểu thư khuê cát, bại lộ ra thần sắc châm chọc làm cho Trần Tiếu Dương sắc mặt hết đỏ lại trắng, Tiết Ngọc nhi tương lai chính là Hiển vương phi chính thất cũng không thèm để tâm việc Hiển vương cùng Minh Tâm, nào đến lược một kẻ vô danh tiểu tốt như Trần Tiếu Dương? Lại nói Trần Tiếu Dương ít nhất cũng phải đủ bản lĩnh để câu dẫn vương gia, nếu không phải bây giơ Hiển vương còn niệm tình với Trần phu nhân thì Trần Tiếu Dương cũng  chẳng là cái gì.

“Ngươi đừng đắc ý, Dục ca ca nếu thật lòng thích ngươi, sẽ không ở cùng với Minh Tâm mà ái muội.”

“Nếu Dục ca ca thích Minh Tâm pháp sư, nạp hắn làm nam thiếp, vậy thì sao, đổi lại lại được vương gia yêu thích lại làm cho người ta cảm thấy ta là một người rộng lượng.”

Thời điểm Tiết Ngọc nhi nói những lời này, đều là một dáng vẻ hiền thê hiểu chuyện ôn nhu, trong khi Trần Tiếu Dương kia là một mảnh nôn nóng, khí chất hoàn toàn thua kém, khó trách hắn luôn bại dươi tay nữ nhân này.

“Hừ!”

Trần Tiếu Dương mang một bộ mặt buồn bực rời đi, đầu tiên là bị mẫu thân mắng cho, sau đó lại thua dưới tay nữ nhân này.
“Trần thiếu gia.”

Trần Tiếu Dương tức giận xoay người, lại nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng ở bụi hoa.

“Ta không quen ngươi.”

“Trần thiếu gia làm rơi.”

Thiếu niên áo lam lấy ra trong lòng một miếng ngọc bội.

Đột nhiên một trận chói mắt xuất hiện làm cho ánh mắt của Trần Tiếu Dương tối đi,

“Từ hôm nay trở đi, ngươi phải nghe lời của ta.”

Thiếu niên áo lam cười khanh khách, mà Trần Tiếu Dương thì dần trở nên dại ra, gật gật đầu, sau đó thiếu niên áo lam nói cái gì hắn cũng đều gật đầu đồng ý.

“Pháp sư, còn phải chuẩn bị cái gì nữa?”

Tiểu hòa thượng xin chỉ thị của Minh
Tâm.

“Hôm nay dừng ở đây.”

Minh Tâm cảm giác có chút mệt, liền muốn lui đến thiên điện nghỉ ngơi, bởi vì tiểu hòa thượng đang ở đây, hắn ngại ngừng mà xoa xoa thắt lưng, xương sống nơi thắt lưng hắn đau, lại ngồi thật lâu ở một tư thế.

“Vương gia kia…”

Tiểu hòa thượng do dự, cảm thấy kì quái dáng vẻ của Minh Tâm, trước giờ trạng thái của Minh Tâm pháp sư luôn rất tốt.

“Ý đồ bọn họ đến đây cũng không phải là để nghe pháp, vương gia đều có chủ đích, ngươi không cần lo lắng.”

Đi ngang qua liên trì*, có người đuổi theo, hóa ra là tiểu hòa thượng,

“Pháp sư, vị nào đó đã để lại.”

Minh Tâm giật mình, đây là một cái túi hương tinh xảo màu đỏ, hẳn là của vị thí chủ nào đó đã để lại.

“Đây cũng không phải đồ vật của ta, trước ngươi giữ lại, sẽ có thí chủ quay lại tìm.”

Tiểu hòa thượng gõ gõ đầu, cầm túi hương trở về, túi hương hương vị thơm ngát, còn kèm theo hương thuốc thoang thoảng, cảm giác rất thoải mái.

Đột nhiên Minh Tâm cảm giác có người theo dõi phía sau, hắn tưởng là tiểu hòa thượng vừa rồi, kết quả vừa mới xoay người, liền bị một cỗ lực đẩy tới, hồ sen bên cạnh lộ thiên cũng không có tay vịn, chỉ có đá nhỏ được sắp vào ven hồ, tay không với được vậy gì có thể kéo lại, Minh Tâm liền dần dần ngã vào hồ sen…

--------------------------
*liên trì: hồ sen

Giờ mới nhận ra anh Dục vì bánh bèo mà bắt ép Minh Tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net