chương 69: Túi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Rầm rầm..”

“Pháp sư, ngươi có ở bên trong hay không?”

“Mặc Dương, ta đang… ta đang tắm rửa.”

Mặc Dương gõ cửa bên ngoài, hồi lâu mới hoàn hồn, sau đó liền hạ lệnh cho binh lính đến nơi khác điều tra.

“Pháp sư, ta ở bên ngoài, nếu có chuyện gì hãy gọi ta.”

Mặc Dương im lặng trong không khí, lắng nghe tiếng Minh Tâm không giống như bị bắt cóc, nên chờ ở ngoài, chờ nguy hiểm qua đi mới rời đi.

Trong phòng, Minh Tâm khẽ cắn môi, dựa mình vào bồn tắm, người nọ chui ra từ trong nước, đầu tóc bạc ướt đẫm nước, đôi mắt luôn nhắm chặt trên khuôn mặt tuyệt mỹ chậm rãi mở ra.

Là một đôi mắt thanh lãnh tuyệt diễm, trong sáng màu vàng kim phi thường hiếm thấy, ánh mắt ôn nhu như thái dương, đôi mắt nhìn chằm chằm khiến Minh Tâm không dời mắt, Minh Tâm cũng là đang khiếp sợ, tâm giống như bị người khác lấy đi.

“Thật đẹp…”

Đôi tay vô thức giương lên chạm vào đôi mắt, nội tâm phát ra lời tán thưởng.

“Bọn họ nói, nếu bị ta nhìn thì vĩnh viễn sẽ hồn bay phách lạc, đây là một đôi mắt câu hồn.”

Nhan Nguyệt khóe miệng cong cong, một lời hai nghĩa, rất nhiều người sợ hãi đôi mắt hoàng kim, tượng trưng cho sự diệt vong, cũng chỉ có Minh Tâm là lần đầu tiên ca ngợi nó, chạm vào nó.

Phỏng chừng là Minh Tâm đang nghĩ đến một nghĩa nào đó, ngượng ngùng mà rút tay nhưng lại bị Nhan Nguyệt kịp thời bắt lấy. Hai người khoảng cách ngày càng gần, bởi vì bên ngoài đang có Mặc Dương trông giữ nên Minh Tâm cũng không chống cự, nhưng nếu như bên ngoài có Mặc Dương, Minh Tâm sẽ im lặng như bây giờ sao?

Nhan Nguyệt phát hiện trên mặt Minh Tâm là một mảng thẹn thùng, hơn nữa cũng không hề chán ghét hắn, mà bọn họ trước kia cũng có quan hệ mập mờ, hiện tại Minh Tâm biểu hiện như vậy, không phải đang muốn cho hắn mặc sức làm gì thì làm hay sao?

Nhan Nguyệt đột nhiên di chuyển thân thể, Minh Tâm che miệng, Nhan Nguyệt lướt qua người hắn đàn di chuyển lên trên, Minh Tâm trên mặt đỏ ửng càng thêm diễm lệ, Minh Tâm có chút hữu khí vô lực muốn đứng dậy, tay Nhan Nguyệt sau đó liền tìm được lưng của Minh Tâm, nhẹ nhàng xoa mấy chỗ huyệt đạo, tất nhiên thấy vẻ mặt đau đớn của Minh Tâm, liền dừng lại hỏi,

“Ngươi đau thắt lưng?”

Nhan Nguyệt thu tay lại, Minh Tâm hôm nay chắc hẳn mới hoan ái, người dụ hoặc như vậy bên người dù là ai cũng đều muốn yêu thương.

“Tẩy rửa xong liền đứng lên, đuổi đi kẻ bên ngoài kia ta sẽ thi châm cho ngươi.”

Minh Tâm buông mí mắt, trong lòng quẩn bách, chắc người nọ đã biết tại sao thắt lưng hắn lại đau. Minh Tâm mặc quần áo, sau đó tùy tiền lấy cớ đuổi Mặc Dương đi, sau đó vừa vặn thuộc hạ cũng báo cáo lại sự việc, Mặc Dương cũng rời đi.

“Lam nhi.”

“Ừm.”

Minh Tâm không biết làm gì, nhìn Nhan Nguyệt đưa bố khăn* qua.

“Ngươi nên lau khô, nếu không sẽ nhiễm phong hàn.”

Toàn thân Nhan Nguyệt lúc này đã chạm vào Minh Tâm , hẳn là đang dùng nội lực.
Minh Tâm không phản ứng, lúc nãy trong lời của Nhan Nguyệt, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy chắc chắn sẽ bị câu hồn đoạt phách hiện tại xem ra quả thật không giả, Nhan Nguyệt xinh đẹp đến mức không chân thật, nhưng lại có một thân ôn nhu cùng hương thuốc thoang thoảng, làm cho người ta cảm thấy hoài niệm.

Minh Tâm ngẩn người, Nhan Nguyệt cũng đơn giản muốn dùng nội lực để hong khô thân thể Minh Tâm.

Hôm nay, Minh Tâm thoải mái mà hưởng thụ Nhan Nguyệt mát xa thân thể, sau đó lại thoải mái mà mơ màng ngủ, đến khi được người đánh thức thì đã qua thời gian dùng bữa tối. Bởi vì Minh Tâm không xuất hiện nên đã phái tiểu hòa thượng đến đưa cơm, kết quả bắt gặp Minh Tâm đang ngủ ngon giấc.

“Pháp sư…”

Tiểu hòa thượng không dám tiến đến gọi Minh Tâm, bộ tăng y mà Minh Tâm đang mặc vẫn chưa hoàn toàn mặc quần.

“Đồ ăn nóng đến.”

Minh Tâm kéo chăn che đi cảnh xuân. Đang muốn nói cảm tạ, lại thấy bên hông tiểu hòa thượng* vẫn còn đeo túi hương lúc chiều, kỳ quái hỏi,

“Vẫn chưa có thí chủ đến nhận?”

Theo hướng ánh mắt của Minh Tâm, tiểu hòa thượng khẽ gật đầu, nhìn thấy túi hương xinh đẹp bên người, nếu không có thí chủ đến nhận, hắn cũng thật sự rất thích đeo bên mình.

Minh Tâm không hề biết rằng, đây cũng chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy tiểu hòa thượng nhỏ tuổi này, một ngày sau đó, Hộ Quốc tự đã xảy ra chuyện lớn.
--------------------------------
*bố khăn:

*nguyên văn gốc là tiểu sa di nhưng gọi là hòa thượng cho dễ nghe, nhưng mình vẫn thích tiểu sa di hơn.

Mọi người thấy mình lâu ra chap mới ( lười ) thì cứ hối thúc mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net