chương 7: Náo động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà thủy tạ lao ra một bóng đen nghiêng ngã lảo đảo, gã còn chưa đi được vài bước, đột nhiên một cỗ chưởng lực mạnh mẽ hướng về phía ngực gã đánh úp tới, bóng đen kia hoàn toàn không còn đường lui, bị chưởng lực dùng cả mười phần nội lực này đánh trúng, gã nhất định sẽ mất mạng.

"Bắt lấy!"

Lúc mấy người kia hoàn hồn thì Quân Lang Tà đã đứng ở phía sau, chủ nhân của bọn họ đã đem thích khách đánh bị thương, nghe ngữ điệu của hắn hình như không tốt, nhanh chóng chạy đến chế trụ thích khách.
(mỹ thực tới miệng lại hụt,tốt gì nỗi :)) )

Hắc y nhân mặc dù bị trúng một kích nhưng vẫn ngoan cố chống cự, bất đắc dĩ vì bị thương quá nặng cuối cùng không địch lại nỗi mà bị bắt đi.

Mà Quân Lang tà cũng vô tình chú ý hắc y nhân, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh bất an, thu lại tầm mắt, trong bóng đêm hắc ám hướng về phía nhà thủy tạ mà đi.

Theo ánh trăng, Quân Lang Tà nhìn đến tình cảnh hỗn độn, lại chú ý đến Minh Tâm đang ngã trên mặt đất, lửa giận bừng bừng, thậm chí còn có một ít cảm giác xa lạ nảy sinh.

Quần áo rách nát đã không thể nào che đậy được cơ thể Minh Tâm, trên mặt mất đi huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, tơ lụa bạch sắc choàng lên cơ thể, vết máu loang lỗ, mùi vị huyết tinh như kêu gọi Quân Lang Tà phải làm gì đó.
(cứu người mauuuu).

Quân Lang Tà bước đến chỗ thích khách, đột nhiên rút ra bội kiếm bên hông, xoát xoát vài cái, hoàn toàn không thấy bóng kiếm, chỉ thấy một vệt hào quang xoẹt qua, đến khi mọi người hoàn hồn, thích khách kia đã bị cắt đứt gân tay gân chân.

"Áp hắn đến thủy lao, lấy sa cửu hành hình, những người còn lại tự đến chỗ Thường Hiên chịu phạt"

"Dạ."

Bên ngoài hộ vệ đều nhận ra được chủ nhân bọn họ không phải tức giận bình thường, đặc biệt là những người phụ trách an toàn ở nhà thủy tạ, mồ hôi lạnh tuông ra ướt đẫm quần áo, mà người bên trong kia lại là người chủ nhân coi trọng, bọn họ canh gác không chu toàn, may mắn là không phải rơi vào tay người đứng đầu hình đường, xem như họ còn tốt số.

Quân Lang Tà đỡ Minh Tâm dậy, thu lại khí tức lạnh lẽo ban nãy, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Minh Tâm bắt mạch, Quân Lang Tà kinh hãi, mạch tượng yếu ớt gần như không thể cảm nhận, tại sao có thể như vậy?

Lúc trước vẫn bình thường, chẳng qua chỉ qua một khắc sao lại chuyển biến như vậy?

Thời điểm Thường Hiên tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà khiếp sợ, hắn đi theo Quân Lang Tà nhiều năm, thừa biết Quân Lang Tà chán ghét nhất là huyết tinh dính vào người, cho đến bây giờ một chủ nhân lạnh lùng, giết người không chớp mắt lại vì một mĩ nhân lại đi vận chuyển nội lực!? Hắn đang gặp ảo giác đi?

"Thường Hiên, đi tìm gã đến, nhanh đi!"

Thường Hiên lại một lần nữa giật mình, tình hình này cũng không phải lúc để hắn ngây người, nhanh chóng lĩnh mệnh chạy đi, hắn thừa biết người Quân Lang Tà muốn tìm là ai, nhưng mà, tân nam sủng này thế nhưng lại có đủ mị lực khiến người kia quan tâm như vậy?
(nam sủng conmemi,dám nói thụ ta là nam sủng à)
Chủ nhân không phải không biết tính tình người nọ.

Trong nhà thủy tạ, Quân Lang Tà bởi vì không tài nào đưa được nội lực của mình vào người Minh Tâm mà càng thêm buồn bực, Minh Tâm giống như đang bài xích hắn. Vuốt ve khuôn mặt Minh Tâm, vẫn là vẻ lạnh lùng đó, trên đôi môi nhạt màu còn lưu lại vết cắn rướm máu, trên người y toàn là vết máu, là máu từ vết thương dữ tợn trên cánh tay y, Quân Lang Tà đột nhiên nhớ tới thời điểm trước khi rời đi, phản ứng của Minh tâm khi đó, chẳng lẽ thật sự rượu có vấn đề?

Không có khả năng, hiện tại bản thân mình vẫn không việc gì.

Rượu lúc nãy bọn họ uống Quân Lang Tà đã kiểm chứng qua, thực sự không có vấn đề.

Lại nhìn người im lặng giống như ngủ say kia, trong đôi mắt Quân Lang Tà nổi lên một trận huyết tinh, một lần nữa ôm lấy Minh Tâm, Quân Lang Tà vận khinh công trở lại Tư Vũ Các.

Hôm sau.....
~

~~~~~~~~~~

Quân Lang Tà điều tra được tư liệu về Minh Tâm, thì ra y lại cao tăng truyền pháp từ Khâu quốc theo ý chỉ của Nguyên quốc hoàng đế yêu cầu, đến Hộ Quốc Tự lễ phật một tháng, Minh Tâm trên đường đi đến hoàng thành Nguyên quốc thì gặp được hắn.

Một vị cao tăng trẻ tuổi lại có phật hiệu tối cao như vậy, bề ngoài tuấn tú thần bí, hơn nữa chưa nhập thế lần nào, đột nhiên nhận được ý chỉ của hoàng đế đi đến nước lánh giềng truyền pháp, mà dọc đường lại không có người bảo vệ, đây là cớ gì?

Xem ra hoàng đế Nguyên quốc không coi trọng việc này, nay Nguyên quốc và Khâu quốc bằng mặt không bằng lòng, truyền phật hiệu có lẽ chỉ là cái cớ, mà bên trong muốn thử nhau càng nhiều. Tốt nhất nên như vậy, bởi vì hắn mới có thể lưu lại Minh Tâm, nếu như không phải như vậy, mất một hòa thượng, hoàng đế cũng không thể làm gì hắn.

Anh suy tính chu toàn gớm*khinh bỉ*
______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net