chương 70: Tâm ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm lạnh, ý thu mông lung, gió nhẹ khẽ đưa cửa sổ, lụa mỏng phất phới, đàn hương lượn lờ.

Minh Tâm hôm nay ngủ sớm, đặc biệt có một giấc mộng đẹp, có lẽ là hôm nay thấy được đôi mắt vàng kim của nam tử, trong mộng, hắn mơ thấy làm bạn với nam tử, tâm tình thanh thản.

Một cái bóng đen nhẩy vọt vào cửa sổ, đi đến trước giường Minh Tâm, không cần nương theo ánh trăng sắc lạnh cũng có thể thấy rõ cảnh vật bên trong, Minh Tâm khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi khẽ cười, là mơ thấy gì mà có thể vui vẻ đến như vậy?

Bóng đen kìm lòng không đậu tay nhẹ nhàng xoa mặt Minh Tâm, lướt qua cái trán trơn bóng, yêu thích không nỡ buông tay.

Đột nhiên, Minh Tâm nhăn mày,

“Đừng…”

Trong mộng, nam tử lãnh khốc, giết người cướp của, khiến cho người hắn thích bị thương, còn muốn xâm phạm hắn, người nọ chế trụ hắn, mặc kệ hắn có phản kháng thế nào, quần áo bị cởi bỏ, cũng không để ý đến lời hắn cầu xin,

“Không…”

Kẻ hung ác nọ sau đó lại mang theo bi thương, thần sắc hỗn loạn, giữ lấy hắn.

“Quân Lang Tà, đừng đi theo ta nữa.”

“Lam nhi…”

Dẫu trong mộng hay hiện thực, luôn có người kêu tên của hắn, Minh Tâm hỗn loạn, mở choàng mắt, mồ hôi đầm đìa, chờ khôi phục được thanh tĩnh, mới phát giác Nhan Nguyệt đang lo lắng ngồi trước giường hắn.
Trên giường, Minh Tâm yếu ớt vô lực.

“Thấy ác mộng?”

Nhan Nguyệt lau mồ hôi cho Minh Tâm, làm cho hơi thở Minh Tâm trở nên vững vàng hơn.
Sau khi Nhan Nguyệt thấy Nhan Nguyệt xuất hiện, có thể chống đỡ hắn vượt qua bóng đêm, Minh Tâm trong lòng cảm thấy vui vẻ, còn kèm theo một ít cảm xúc khác lạ.

Nhan Nguyệt thu tay, Minh Tâm đột nhiên nắm chặt lấy ống tay áo của Nhan Nguyệt, trong lòng Minh Tâm thất vọng lẫn hy vọng đan xem, làm cho Minh Tâm chưa kịp nghĩ đã vội giữ tay áo người nọ lại.
Nhưng Nhan Nguyệt lại rút tay ra, điều này làm cho Minh Tâm cảm thấy vô cùng mất mát, cảm xúc khó chịu tràn ra toàn thân.

“Đừng để ý, chỉ là chạm phải vết thương của ta mà thôi.”

“Vết thương của ngươi có sao không?”

Minh Tâm đứng dậy, không kịp chờ đến đáp án của Nhan Nguyệt đã đi đến trước cửa sổ, điểm điểm ngọn nến, chờ khi Minh Tâm xoay người nhìn lại Nhan Nguyệt đã thấy sắc mặt Nhan Nguyệt trắng đến dọa người, chả trách lúc hắn đụng được ngón tay Nhan Nguyệt đã thấy nó vô cùng lạnh lẽo.

Minh Tâm chạy đi lấy thuốc trị thương, đáng tiếc thứ đó cũng không có nhiều, chỉ có một ít kim sang dược tầm thường.

“Đừng lo, ngươi quên là ta là đại phu hay sao, trên người ta có thuốc.”

Nhan Nguyệt ý cười trên mặt ôn nhu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng này Nhan Nguyệt ngược lại rất vui vẻ, tràng ý cười này là phát ra từ nội tâm, Nhan Nguyệt cũng nhận thấy chính hắn hôm nay cũng không mang theo mặt nạ.

“Lại đây giúp ta đi.”

Nhan Nguyệt để cho Minh Tâm cởi áo trên, toàn bộ quá trình không khó khăn nhưng ngón tay Minh Tâm run run cùng cẩn  thận, thậm chí còn có chút khẩn trương, Nhan Nguyệt đánh giá Minh Tâm, trên mặt Minh Tâm phi thường hồng nhuận mê người, lúc giúp hắn còn có chút thẹn thùng, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến khả năng này, Nhan Nguyệt đầu tiên chính là ngạc nhiên, sau đó thân thủ nhân lúc Minh Tâm không để ý ôm người vào trong lòng.

Minh Tâm dựa vào lồng ngực xích lõa, sắc mặt càng lúc càng hồng, xấu hổ lan đến tận tai, tim khẽ loạn nhịp, vừa muốn đứng dậy lại sợ động đến vết thương trên người Nhan Nguyệt liền ngoan ngoãn ngồi im.

“Lam nhi, ta chỉ là đột nhiên muốn ôm ngươi thôi, không dọa sợ ngươi chứ?”

“Ừm.”

Nhan Nguyệt buông Minh Tâm ra, ý cười trêu tức, đôi mắt diễm tình nhìn hắn làm cho Minh Tâm luống cuống, Minh Tâm đơn thuần, cảm tình trống rỗng, trước nay đều là cô độc thanh tu, từ khi vận mệnh bị người sắp đặt, hắn cũng không còn nhận thức được tình cảm, người tu hành không nên có tình cảm, hay phải chăng, tình cảm vốn là bản tính.

Tình cảm có thể dẫn đến mù quáng, Minh Tâm có lẽ từ đầu nên nghi ngờ Nhan Nguyệt, sao luôn có thể xuất hiện ở Hộ Quốc tự đang được canh phòng nghiêm ngặt này, hơn nữa vết thương ắt hẳn là do đối kháng với người khác mà có, Nhan Nguyệt võ công quỷ dị, y thuật cao siêu, thân phận có rất nhiều chỗ nghi ngờ, nhưng Minh Tâm cũng không hỏi, Minh Tâm suy nghĩ có lẽ đối phương cũng không có ý định nói cho mình biết.

“Đêm nay ta chỉ đành mượn nơi này của ngươi để nghỉ ngơi.”

Minh Tâm còn chưa kịp đáp ứng Nhan Nguyệt đã chiếm lấy chiếc giường của Minh Tâm.

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net