chương 71: Khả nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đã như vậy, thì Minh Tâm cũng không thể để cho Nhan Nguyệt một thân bị thương đi ngủ dưới sàn. Đành đơn giản ngã ra đất ngủ, đem giường để lại cho Nhan Nguyệt.

“Hay là cùng nhau ngủ đi, hơn nữa, dưới sàn lạnh chi bằng cùng ngủ trên giường đi.”

Nhan Nguyệt cười cười có chút giống như nói đùa.

“Ngươi thân thể đang bị thương, vẫn là ta nên ngủ dưới sàn thì hơn.”

Nhan Nguyệt chuẩn bị đứng lên, động tác nhanh hơn nhiều so với Minh Tâm.

“Không được, ngươi đang bị thương, nằm trên giường đi.”

“Quên đi, ngươi cũng sợ ngủ cùng ta sẽ gặp chuyện gì đó thôi.”

Sao có thể nói đi là đi? Minh Tâm hiển nhiên nói không lại người nọ, dây dưa một lúc cuối cùng là hai người dây dưa một chỗ trên chiếc giường, Nhan Nguyệt vì bị thương mà đã vừa nằm xuống liền điều trị nội tức, dùy trì yên lặng lẫn tư thế nhập định. Ngược lại Minh Tâm không cách nào ngủ được, sau khi tắt đèn, nhìn thấy tình cảnh chiếc giường nhiều hơn một người, chậc chội thật sự, hắn vốn thích thói quen một người một mình, nay có người bắt hắn ngủ cùng một giường nếu hắn có nửa đêm tỉnh dậy sợ rằng sẽ dọa đến người nọ, lúc này hơi thở của Nhan Nguyệt rất gần, trong lòng bỗng nảy lên tình cảm khác thường.

Minh Tâm nghiên mặt nhìn đến sường mặt của Nhan Nguyệt, nghiên cứu một hồi, sau đó quay đầu, nhắm mắt lại.
Nhan Nguyệt biết được Minh Tâm đang nhìn mình, trong lòng khẽ nhúc nhích, hắn rất muốn biết Minh Tâm lúc này đang nghĩ cái gì, muốn làm gì, nhưng đáng tiếc Minh Tâm nhìn một lúc liền im lặng ngủ, sao có thể bình tĩnh như vậy được?

Vì thật sự muốn dưỡng thương nên Nhan Nguyệt đã bế môn, vận khí điều trị.

Bình minh đến, Nhan Nguyệt nghiêng người, đột nhiên nhớ tới Nhan Nguyệt vẫn còn đang trên giường mà bừng tỉnh, nhưng lúc này nào còn thân ảnh của Nhan Nguyệt nữa, vuốt qua nơi Nhan Nguyệt đã nằm qua, đã lạnh, có lẽ người nọ rời khỏi đã lâu.

Nhưng đúng lúc này, chuông chùa rung vang, mọi người khắp Hộ Quốc tự khẩn trương tập hợp.

Minh Tâm biết trong chùa tất có đại sự nên mới đánh chuông liên hồi như vậy, vội vàng rời giường thay đổi quần áo, khi ra khỏi cửa liền có người gọi hắn đến đại đường.

Hướng đại đường mà đi, Minh Tâm gặp thoáng qua một đội hộ vệ, nhìn đến phương hướng họ đi, là hậu đường đang bị vệ binh bao vây nghiêm ngặt, Mặc Dương đang ở bên ngoài cùng cấp dưới trao đổi sự tình, hậu đường là xá viện nơi dành cho các tăng nhân cấp thấp ở.
Minh Tâm không đi đại đường nữa mà lập tức chuyển hướng đến hậu đường.
Mặc Dương nhìn thấy Minh Tâm, lập tức ra lệnh cho thị vệ mang Minh Tâm rời khỏi.

Minh Tâm ngửi được hương vị máu tanh tưởi, vừa vặn một tổ thị vệ đang nâng cụ cán, trên đó là hai thi thể.

“Chờ đã.”

Đêm đó, trong chùa đã xảy ra hung án, chết hai hòa thượng, mà thi thể vừa mới nâng đi kia lại vừa rớt xuống một cái túi hương, Minh Tâm lập tức gọi thị vệ lại.
Minh Tâm vừa muốn nhặt lên túi hương đã bị Mặc Dương ngăn cản, lấy ra trong người một chiếc khăn, sau đó phủ lên túi hương cầm lên,

“Đây là dụ xà thảo, thì ra nó chính là ngọn nguồn.”

Lời nói của Mặc Dương làm cho Minh Tâm kinh hãi, hôm qua là hắn bảo tiểu hòa thượng giữ lại túi hương chờ người đến nhận, không ngờ bởi vì như vậy nên tiểu hòa thượng mới mất mạng.

“Pháp sư, hôm qua ngươi có tiếp xúc qua vật này hay không?”

Mặc Dương đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua Minh Tâm bị công kích.

“Không có.”

“Hôm qua trên người Pháp sư cũng có hương tương tự, mới khiến cho rắn công kích, hơn nữa đó cũng không phải là loại rắn thông thường, cả hôm qua và hôm nay đều là rắn độc hàng đầu trong thâm sơn cùng cốc.”

Mặc Dương phân tích, khiến cho Minh Tâm canh cánh một bên trong lòng.
Hắn ngồi đả tọa đến giờ ngọ nhưng tâm thần vẫn không yên, đành pha trà dưỡng tính.

Đột nhiên một trận hương hoa mai bay tới, Minh Tâm dừng lại động tác pha trà, quả nhiên nhìn thấy Hoa Mục Yên không coi ai ra gì đường hoàng mà ngồi xuống, trên mặt ý cười ôn nhu, nói:

“Tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa có thể trò chuyện cùng uống trà do tiểu Diên Diên pha.”

Minh Tâm chạy nhanh đến cửa sổ, phát hiện không có ai mới âm thầm đóng cửa sổ lại. Hiện tại trong chùa đang có thảm án, nơi này đang giới nghiêm, Hoa Mục Yên lúc này đi vào, lỡ như trở thành nghi phạm…. ách… mặc kệ hắn, bản thân sao lại đi lo lắng cho hắn chứ….

“Ta nghe nói trong chùa có nguy hiểm, nên chạy đến xem tiểu Diên Diên.”

Hoa Mục Yên nói xong lấy trong người ra một cái túi thơm,

“Đây là khu xà thảo*, hãy mang theo bên người, đảm bảo độc vật không dám tới gần ngươi.”

Minh Tâm nghi ngờ đánh giá Hoa Mục Yên, tay nghề làm túi thơm này thoạt nhìn vô cùng giống với túi thơm dụ xà thảo kia.
---------------------------
*cỏ đuổi rắn

Thích cảnh ở chung giữa anh Nguyệt với Minh Tâm ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net