chương 74: Tâm dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Rầm..”

Một cỗ chưởng phong xuất ra, ngay lập tức sau khi Mặc Dương phục mệnh rời đi liền đem cánh cửa đóng lại.

Mặc Dương cũng không quan tâm việc mình sẽ bị nhốt ngoài cửa, Vương gia sao có thể đồng ý để việc Minh Tâm bị người khác nhìn thấy, Vương gia lúc này đang rất tức giận, đột nhiên vang lên âm thanh than nhẹ cùng thở dốc, Minh Tâm giật mình, sau đó cứng ngắt mà lui xuống.

Hoa Mục Yên gắt gao nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang dây dưa bên cửa sổ, hắn lúc nãy không hề rời khỏi mà nấp vào một bụi cây gần đấy, kết quả thấy được một màn đông cung sống, tay nắm thành quyền, trong lòng nổi lên sát ý, đặc biệt khi nhìn thấy Minh Tâm giãy dụa không hề tình nguyện, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn nhẫn chảy xuống dòng lệ, trong lòng hắn lại một mảnh đau đớn tràn lan.

Sao hắn có thể động tâm bởi một người nam nhân? Người nọ chẳng qua chỉ là một nam sủng…

Hoa Mục Yên trong nội tâm tìm kiếm câu trả lời nhưng bất thành, hắn đột nhiên phát hiện phía sau hòn giả hơn là một thân ảnh, yên lặng như một y linh, hắn lúc nãy tâm trí bị Hiển vương và Minh Tâm làm nhiều loạn nên không hề phát hiện.

Hoa Mục Yên theo dõi phía sau, người nọ đi đến lùm cây phía tây của chùa liền dừng lại.

“Tê.. tê.."

Hoa Mục Yên ngạc nhiên, đó chẳng phải là con trai của nhũ mẫu Lâu Liên Dục hay sao? Hắn sao lại nuôi rắn? Tầm mắt nhìn thấy động tác cho chút cứng ngắt của Trần Tiếu Dương, mà theo đó trong lùm cây rậm rạp, một con rắn màu đen xuất hiện vô cùng thân cận với hắn.

Chẳng lẽ tai ương trong chùa là do kẻ này gây nên?

Không lâu sau, lại có một người áo đen đến tụ họp với Trần Tiếu Dương.

“Làm rất tốt, bất quá không nên buông tay người nọ, ngươi phải tiếp tục cố gắng.”

“Vâng.”

Người áo đen đè thấp thanh âm cố ý che đi giọng nói thật, nhưng theo hắn phán đoán, chắc hẳn tuổi không lớn, eo nhỏ cử chỉ dịu dàng…Hoa Mục Yên cẩn thận đánh giá Trần Tiếu Dương nếu không phải do tính cách quá âm trầm thì cũng có tư chất của một nam sủng, còn người áo đen này tốt cách hẳ tốt hơn, đoán không lầm chính là một tiểu mỹ nhân.

Chậm rãi nghe hai người nói chuyện, Hoa Mục Yên kết luận đây chính là một mỹ nhân tâm địa rắn rết! Lại dám làm hại Minh Tâm, Minh Tâm ngoài việc được Hiển vương thương yêu còn được Quân Lang Tà phủng trong lòng bàn tay, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân này yêu thích một trong hai nam nhân kia?

Hoa Mục Yên cặp mắt hoa đào chợt đảo, trong mắt hoàn toàn lãnh ý, người áo đen đi rồi, Hoa Mục Yên cũng bước ra.

“Ai?”

Trong rừng cây vọng lại chỉ có tiếng vang của chính mình, Ưu nhi nhận thức được chính mình đã gặp phải cao thủ, có thể đã bị theo dõi từ lâu, nếu bị lộ thì hắn không thể nào trở về phục mệnh giáo chủ được.
Bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện, Ưu nhi còn chưa kịp nhìn rõ, hắn sa trên mặt đã bị kéo xuống, chính hắn cũng đã bị điểm huyệt, Ưu nhi thân đổ mồ hôi lạnh.

“Là kẻ nào! Đánh lén thì còn gì là hảo hán!”

Một trận hương mai thổi qua, trong không trung một trận liệt khí quét tới, làm cho Ưu nhi nội phủ bị thương, miệng trào ra máu tươi.

Ưu nhi sợ hãi, là lâu chủ của Vô Cực Hạn Hoa Mục Yên! Đối phó với hắn Hoa Mục Yên tự mình ra tay sao? Vừa nghĩ nghĩ, huyệt đạo đã được giải, thân mình Ưu nhi mềm nhũn, ngã xuống, vừa muốn đứng dậy, liền sau lưng lần nữa bị một đạo chưởng phong, nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn chưa nhìn thấy được tướng mạo của kẻ đầu sọ gây ra.

“Hoa… Hoa lâu chủ đã tự mình xuất mã, chẳng lẽ còn không dám hiện thân?”

Ưu nhi nói xong , không chịu nỗi liền phun thêm ngụm máu.

Ưu nhi nghĩ, chính hắn có lẽ sẽ phải chết ở đây, nhưng chủ nhân đến!

“Giáo… giáo chủ!!!”

Ưu nhi kinh hỉ ra mặt, không để ý tới một thân thương tích, hướng Nhan Nguyệt bò tới.

Nhan Nguyệt vung tay áo, một thân hồng y chặn đi sát khí từ Hoa Mục Yên, trên mặt Nhan Nguyệt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo cùng hoàn mỹ.

“Hoa lâu chủ, đây là có ý gì?”

Giọng nói lạnh lẽo cùng cực, nội lực của Nhan Nguyệt là cực âm, cũng rất cường đại, một ngày rồi lại một ngày đột phá, cho đến bây giờ, trong võ lâm cũng không còn mấy người có thể cùng Nhan Nguyệt đối kháng, cho nên Hoa Mục Yên lúc này cũng không dám nắm chắc sẽ có phần thắng.

“Hóa ra là người của giáo chủ, Hoa mỗ nhìn trúng, muốn người này, không biết giáo chủ có đồng ý hay không?”

Ý cười tràn đầy, dung nhan tuấn mỹ làm cho nữ nhân thiên hạ phải điên đảo, hoàn tòan một vẻ chân thành, làm cho người ta nghĩ đến Hoa Mục Yên là đang đùa giỡn với Nhan Nguyệt.

Ưu nhi chau mày, ôm ngực nìn Nhan Nguyệt, Nhan Nguyệt trầm mặt làm cho hắn lo lắng, còn tưởng là giáo chủ sẽ không bao giờ cúi đầu trước Hoa Mục Yên, còn muốn an tâm âm thầm lui xuống.

“Hoa lâu chủ nếu muốn người của ta, chắc hẳn phải trả đại giới.”

---------------------------

Sắp được nghĩ lễ 30.4, mình cũng phải trở về nhà, không mang theo lap nên cũng không ra chương mới được 🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net