chương 76: Sủng hạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mau nhanh tay lên, cẩn thận.. đây chính là người hoàng thượng để mắt đấy, cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Hoàng thượng?

Minh Tâm mơ mơ màng màng, trong đầu khẽ xoay chuyển, nhưng mí mắt dù cố sức vẫn không mở ra được, nghe theo lời kẻ vừa rồi, Minh Tâm kinh hoảng, muốn giãy dụa là không thể nhúc nhích, cái vị hoàng đế ôn hòa hiền từ kia sao có thể lại là một tên háo sắc, Minh Tâm có chút không thể tin được.

“Lý công công, người tỉnh rồi!”

“Sợ cái gì!”

Minh Tâm cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn là một mảng mơ hồ, nhưng nghĩ đến nguy cơ của bản thân, Minh Tâm không thể không cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, bên trong là một cỗ mùi hương mê hoặc tâm trí, Minh Tâm cảm thấy không ổn, hô hấp ngày càng nhanh, cảm giác trong lòng đang ngày càng nóng lên.

“Mau làm việc đi, nếu hoàng thường vừa lòng, phần thưởng đương nhiên sẽ không thiếu phần của các ngươi.”

“Vâng vâng.”

“Bang.."

Minh Tâm mạnh mẽ giãy dụa đứng lên, thế nhưng lại đụng trúng vật dụng ở trên giường.

“Không ngờ ý chí của pháp sư lại mạnh đến như vậy, bát canh kia của vương gia liều lượng ắt hẳn không nhỏ.”

Âm thanh Lý công công vô cùng chói tai, Minh Tâm nghe thấy chả khác nào âm thanh của diêm vương, nhưng lại bị ý nghĩa trong lời nói đó đả kích.

Vương gia… canh…

Pháp sư, vương gia đưa canh, có thể giúp nâng cao tinh thần, nhân lúc còn nóng thỉnh mời dùng.

Minh Tâm nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, hy vọng một chút đau đớn này có thể giúp hắn thanh tỉnh, lại nghĩ đến bản thân thật đáng buồn, Hiển vương chẳng những xem hắn như nam sủng mà còn muốn đưa hắn cho hoàng đế.

“Lý công công, nghe nói tam Vương gia vô cùng thích pháp sư…”

“Thích chỉ là thích, cũng không thể so được với vị trí kia, về sau lên làm hoàng đế rồi, nam sủng tuấn tú chẳng phải có thể tha hồ mà chọn sao. Mau làm việc đi, hoàng thượng xem chừng sắp đến rồi.”

Không thể tiếp tục thế này được, Minh Tâm trong lòng bắt đầu báo động, thân thể bị cung nhân nhẹ nhàng đẩy một cái, sau đó bị nhóm cung nhân động tới động lui, rất nhanh tăng bào đã bị thay thành tơ lụa thượng hạng mỏng manh, cảm giác lành lạnh cũng đủ biết chẳng thể che chắn cơ thể được bao nhiêu.

“Thật sự là hoạt sắc sinh hương, cho dù là nam nhân nhưng cũng rất mê người, làn da này… chật chật… mang thêm tóc giả nữa chắc chắn sẽ vô cùng hoàn mỹ .”

“Lại nói, pháp sư trời sinh thế này thì chỉ khiến cho người người tranh đoạt, hôm nay hoàng thượng coi trọng ngươi, sau này chắc chắn sẽ vô cùng được sủng ái.”

“Ý ngài là …”

“Khó nói , khó nói.”

“Lam nhan họa thủy.”

Minh Tâm nhăn mặt nhíu mày, đột nhiên, trên bụng bỗng xảy ra biến hóa. Chết tiệt! Cổ vương ấy vậy mà muốn phát tác! Minh Tâm chế giễu, đến ông trời cũng không giúp hắn, muốn hôm nay hắn buộc phải sa đọa hay sao?

Trùng hợp là bụng đau đớn càng làm cho hắn tỉnh táo, thấy vài người đang vội vã chuẩn bị cũng không hề để ý đến hắn ở bên này, lặng lẽ đứng dậy…

“A…pháp sư!”

Minh Tâm lắc người, vươn tay lấy xuống trâm cài trên tóc giả, trên tay xuất hiện một vệt máu, cơ thể thanh tỉnh đôi chút nhưng dược liệu quá nặng cùng với cổ vương cũng đang bắt đầu chống đối lại.

“Pháp sư, mau đuổi theo đi, một đám ăn hại, chẳng lẽ muốn chờ bị chém đầu hay sao?”

Lý công công sợ hãi, Minh Tâm đẩy bọn họ xông ra ngoài, mà mấy người bọn họ lại không thể ngăn lại, thị vệ ở đây vừa vặn thay ca, bên ngoài cũng không có người gác.

“Người đâu, mau tới đây.”

Lý công công gọi bốn thị vệ vừa đến, sức lực của Minh Tâm so với hoạn quan và cung nữ lớn hơn nhiều, tuy rằng trong người vẫn còn hiệu lực của thuốc, nhưng trên tay lại có vũ khí, nhất thời cũng sợ không khống chế được Minh Tâm.

“Lý công công, có gì phân phó?”

“Nhanh lên, người vừa rồi đã chạy, hướng bên kia, ai bắt được sẽ được trọng thưởng.”

Lý công công đột nhiên nhớ đến không thể làm bị thương mỹ nhân, lại hướng thị hô to:

“Nhớ kỹ không được để người bị thương, đem bắt lại là được.”

Minh Tâm chạy một hơi, bụng co rút đau đớn, mà quần áo vướn víu làm hắn không cẩn thận liền ngã sấp xuống mặt đường.

Rất nhanh, thị vệ đã đuổi tới. Thị vệ vừa nhìn thấy đã cảm giác lồng ngực một trận hít thở không thông, một đám liền mặt đỏ tim đập. Rõ ràng là một nam nhân, nhưng lại mang trên người cái danh mỹ nhân, nhưng người này là nam sủng của hoàng đế, bọn họ không dám phân tâm.

“Buông…ra…”

Minh Tâm bị người nâng dậy, nhưng thân thể co rút đau đớn cùng với cổ vương sắp phát tác làm cho hắn muốn giãy dụa nhưng đành bất lực.

“Các ngươi nhẹ tay thôi, đừng làm mỹ nhân bị thương.”

Lý công công thấy bọn thị vệ áp giải Minh Tâm như áp giải phạm nhân, không chừng cổ tay cùng cánh tay sẽ bị thương, nếu lưu lại dấu vết thì thật không hay.
Minh Tâm bị mang trở về, nhóm cung nhân cẩn thận thoa thuốc cung thay đồ, vì để phòng ngừa Minh Tâm lần nữa chạy trốn liền đem người trói trên giường, tăng thêm dược liệu rồi mới rời đi.

“Ta…”

Minh Tâm bắt đầu co rút đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, lông mi dính mồ hôi, tầm mắt bắt đầu mơ hồ…

“Hoàng thượng, mỹ nhân đang chờ ngài ở bên trong…”

“Ừm, được rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Đừng… không được vào! Không ai có thể nghe thấy nội tâm của Minh Tâm đang giãy dụa, khó chịu không chỉ là thân thể mà còn ở tim, Hiển vương tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Vì sao?

Nhan Nguyệt… Nhan Nguyệt… sư phụ… Nhan Nguyệt… trong đầu Minh Tâm hiện lên hình bóng của mỹ nhân áo đỏ, đôi mắt hoàng kim thanh lãnh mê hoặc rồi lại nhìn lại chính mình. Lúc này Minh Tâm muốn hai người mà hắn đang muốn dựa vào có thể đến cứu hắn, nhưng, sư phụ đã viên tịch, Nhan Nguyệt sẽ trở lại cứu hắn sao?

“Ưm.”

“Thật đẹp!”

Lâu Khâm Cù đứng nhìn mỹ nhân đang giãy dụa bên trong, đùi thon dài bị tách ra trói chặt, tơ lụa như có như không hiện lên chỗ tư mật, phía trên là thắt lưng mềm dẻo đang không ngừng vặn vẹo, bụng bằng phẳng phập phồng, dường như có thể tưởng tượng ra mị cảnh người dưới thân hầu hạ hắn, tiếp đến là hai khỏa hồng anh dựng đứng trước ngực, vân da tinh tế rõ ràng, mồ hôi trên thể khẽ lướt qua ngực rồi biến mất ở chỗ bí ẩn kia, hầu kết mấp máy,chiếc cảm tinh xảo, tuyệt mỹ dung nhan, phong thái ẩn nhẫn chịu đựng…

“Không…”

Minh Tâm cảm giác được có người đang sờ vuốt hắn, có người đang ngửi lấy mùi cơ thể hắn, liếm láp đầu vú mẫm cảm… hắn không thể nâng tay lên, tay chân đã bị người cột lấy.

“Vân Nghê.”

Mặt Minh Tâm bị vuốt ve, một cỗ hơi thở của nam nhân xa lạ tới gần, xâm chiếm, người nọ thâm tình mà gọi “Vân Nghê”, không phải hắn, cũng không muốn điều này, không muốn nhìn thấy…

Ngoài điện, hai gã thị vệ cúi đầu trao đổi,

“Ngươi nọ chính là Minh Tâm pháp sư sao?”

“Hẳn là vậy, hắn trên điện lấy xuống mũ sa, một phen kinh hãi thế tục, lúc nãy ngươi cũng thấy, người nọ chính là bị bắt ép tới đây.”

“Quả thật rất đẹp, buổi tối ta cũng không nhịn được liền…”

“Ai?”

Hai người nọ đang muốn nhìn quanh bốn phía, đột nhiên sau đầu đau xót, cả hai ngã xuống đất.

Đột nhiên xuất hiện bóng đen quỷ dị, đánh hôn mê những người khác, sau đó đi vào chủ điện, sau khi tiếp cận liền nghe thấy âm thanh giãy dụa suy yếu của Minh Tâm, bóng đen lộ ra hai mắt tức giận đỏ ngầu.

“Tiểu Diên Diên.”

Hoa Mục Yên đau lòng cho Minh Tâm, nếu hắn tới chậm một bước, Minh Tâm liền…

Cởi trói cho Minh Tâm, Minh Tâm liền đem Minh Tâm kéo vào trong lòng, hắn phong lưu một đời không ngờ lại bại trong tay một hòa thượng, đúng là nghiệt duyên, nhưng khi ôm Minh Tâm trong lòng hắn lại vui vẻ.

“Đau…”

Cơ thể Minh Tâm không còn trói buộc, cổ vương trong cơ thể dường như cũng nhận biết được nội lực của Hoa Mục Yên mà phi thường hưng phấn.

Hoa Mục Yên kinh ngạc, nhưng cũng không thể giúp Minh Tâm ngay bây giờ, cân nhắc địa điểm liền trấn an Minh Tâm,

“Chờ khi chúng ta ra ngoài ta sẽ cho ngươi.”

“Đau… Không muốn…”

“Tiểu Diên Diên, chịu đựng một chút.”

Hoa Mục Yên ôm lấy Minh Tâm, dọc theo di đường đi ra ngoài, chạy ra đại điện. Nhưng Minh Tâm cơ thể đã không thể nhịn.

“Ưm..”

Sắc mặt Minh Tâm ngày càng tái nhợt, toàn thân bắt đầu co rút, bắt đầu đưa tay vào y phục Hoa Mục Yên.

Hoa Mục Yên cảm giác Minh Tâm không ổn, liền dừng lại ở một hòn giả sơn, nơi này an toàn, hắn liền xem qua tình trạng của Minh Tâm, bắt mạch, Hoa Mục Yên kinh sợ. Minh Tâm thở gấp, liều lĩnh cầm lấy tay của Hoa Mục Yên rồi đặt nó lên cơ thể mình.

“Cho ta, xin… ngươi…”

Tình trạng của Minh Tâm không thể tiếp tục kéo dài, Hoa Mục Yên chỉ có thể đem nội lực thông qua bàn tay truyền cho Minh Tâm, một cỗ nhiệt ấm áp tiến vào trong bụng, so với xuân dược càng thêm kích thích vạn phần, thân thể Minh Tâm đã khôi phục độ ấm nhưng lại xảy ra biến hóa, không trong trẻo lạnh lùng giống như bình thường mà nhiệt tình như lửa, không chỉ trực tiếp thế trụ Hoa Mục Yên còn chủ động cọ bộ vị chủ yếu của nam nhân, Minh Tâm vốn thanh tỉnh chỉ là thân thể không thể khống chế mà làm ra hành động trơ trẽn khiêu khích.

Hoa Mục Yên là nam nhân, không thể kháng cự lại Minh Tâm vốn đang nhiệt tình, quần áo của Minh Tâm vốn mỏng nay cọ cọ là hoàn toàn bại bộ, hai chân mở rộng ngồi lên đè lên người Hoa Mục Yên, khu vực cấm địa đều bày ra hoàn toàn.

“Ưm… đừng… đừng nhìn…”

Hoa Mục Yên nuốt nuốt nước miếng, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chờ phát động, hạ thân trướng sưng đến đau đớn mà kêu gào xỏ xiên,

“Tiểu Diên Diên, nếu đã yêu nghiệt như vậy thì đừng hối hận.”

“Ưm…Ta…”

Minh Tâm đang muốn đứng dậy, dưới thân lại nhẹ nhàng bị hoa mục yên xoa nắn đến khó chịu, thân thể khát vọng muốn được xâm nhập, Minh Tâm lúc này biết rõ là ai đang ôm hắn, cho nên càng thêm chán ghét thân thể dâm đãng này.

“A…”

Tiến vào đột ngột Minh Tâm bị đau nên ôm chặt đối phương, rên rỉ càng kích thích Hoa Mục Yên, âm thanh nhu mị này trước kia Hoa Mục Yên chỉ nghe qua đã vô cùng khó nhẫn nại, nay Minh Tâm lại hướng Hoa Mục Yên rên rỉ thì chẳng khác nào được cổ vũ mạnh mẽ, nếu không phát huy công phu tốt thì sẽ uổng phí làm nam nhân.

------------------------
Hoa ca một phen anh hùng cứu mỹ nhân, được phần thưởng vô cùng xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net