chương 77: Khấu lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm thanh lãnh, vì hai người đang quyện vào nhau kia mà bốc lên từng đợt hơi nóng trong không khí, chìm đắng trong tình dục, một chút lý trí còn sót lại của Minh Tâm vô cùng tự trách.

Trong ánh trăng lạnh lẽo, xa xa thấp thoáng một thân ảnh đỏ sậm, , tóc trắng phiêu phiêu động, như tinh linh cách biệt với thế gian, khiến cho Minh Tâm nhìn thấy phải trừng lớn hai mắt, trong lòng êm ẩm.

Nhưng cũng trong chớp mắt, thân ảnh kia đã biến mất giống như người đó chưa từng hiện hữu ở đây, như là một ảo giác. Minh Tâm có thể cảm nhận được đôi mắt xinh đẹp kia lạnh lùng nhìn mình, Nhan Nguyệt đã đến đây từ bao giờ?

Sau người nọ lại đến đây, sao có thể để cho người nọ nhìn thấy cảnh hắn sa dọa này!

Không…. Đó không phải là Nhan Nguyệt… không phải…

Trước mắt Minh Tâm mơ hồ, bên trong đôi mắt ngập tràn hơi nước, trong lòng vô cùng bất lực, thân thể lay động tức khắc hơi nước đã tích tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt chảy dài trên mặt.

“Tiểu Diên Diên, đừng khóc.”

Hoa Mục Yên là người không muốn mỹ nhân rơi lệ, chỉ hận bản thân chỉ biết cảm thụ sung sướng mà quên chăm sóc mỹ nhân, hắn biết Minh Tâm không hề tình nguyện cùng hắn làm chuyện này.

Nhẹ hôn lên phiếm môi của Minh Tâm, Minh Tâm liền nhắm chặt hai mắt, hắn không muốn hình thấy mảnh thâm tình trong mắt của Hoa Mục Yên, vì hắn không biết đó là thật hay giả, cho dù là thật, hắn cũng không muốn tiếp nhận.

Đau lòng không chỉ có mình Minh Tâm.
Trong bóng tối Hoàn Nhan Dụ Chân trên mặt tái nhợt không còn chút máu nhìn Hoa Mục Yên cùng Minh Tâm hai người hoan ái, hắn sao lại có thể ở đây?

Minh Tâm là người hắn ngày nhớ đêm mong mười năm nay, là người trong mộng, Hoa Mục Yên là đối với Minh Tâm có tư tình, hẳn là muốn đem mối tình chưa bắt đầu này của Hoàn Nhan Dụ Chân diệt từ trong trứng nước?

Dù nằm mơ cũng muốn được nhìn thấy, muốn được ôm người vào trong lòng, nhưng giờ thì sao, tìm được rồi nhưng mộng cũng đã vỡ, phải chăng là trò đùa của số mệnh?

Hoàn Nhan Dụ Chân đôi mắt ảm đạm, ôm lòng đau đớn rời đi.

.

“Có thích khách!”

Đèn đuốc sáng choang, hoàng đế ấy vậy mà lại gặp nạn trong chính điện của mình, hoàng cung lập tức giới nghiêm, ngự lâm quân đều đã được xuất động.
Tại một điện khác.

Lâu Liên Dục xoa xoa huyệt thái dương,

“Sao lại ồn ào như vậy?”
Tiệc tối hắn uống hơi nhiều, được cung nhân đưa đến hành quán để nghỉ ngơi.

“Vương gia, trước tiên uống chén nước.”

Giọng nữ tử mềm mại ôn nhuyễn không xương tới gần Lâu Liên Dục, mang theo hương vị mê người.

Lâu Liên Dục đẩy nữ nhân nọ ra, nhìn lại quần áo trên người mình đang bị cởi ra, nét mặt giận dữ.

“Vương gia… Vương gia tha tội…”

Cằm bị Lâu Liên Dục nắm chặt, buộc phải ngẩn đầu lên, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, đôi mắt lạnh lẽo, đe dọa sinh mệnh trong tay.

“Là ai cho phép ngươi đến đây?”

Dừng một chút, Lâu Liên Dục bổ sung:

“Bổn vương nếu muốn ngươi chết, ngươi ắt sẽ sống không qua nỗi hôm nay.”

Nữ nhân mở to hai mắt, bên trong ngập tràn sự sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói ra một cái tên, nhưng sau đó cũng chẳng được Lâu Liên Dục đối xử tử tế.

“Người đâu!”

“Vương gia, tha mạng…”

Nữ nhân nằm úp sấp bên chân của Lâu Liên Dục, trên người lõa thể, Lâu Liên Dục híp mắt cười lạnh, lại ôn nhu mà nâng lên cằm của nữ tử,

“Cũng có chút nhan sắc, ngươi muốn sống?”

Nữ nhân lần đầu tiên hầu hạ Hiển vương, nghe đồn nam nhân này tuấn tú gợi cảm, làm một vị vương gia tà khí tuấn mỹ, lời này nói ra làm cho nàng mê muội, tâm hồn không nên có mà vọng tưởng.

“Muốn.”

“Tốt lắm.”

Tính kế hắn, hắn sẽ cho kẻ đó trả giá gấp bội. Lâu Liên Dục một lần nữ xoa xoa huyệt thái dương, buổi tối khiến hắn say rượu, rồi tính kế điệu hổ ly sơn, hẳn là vẫn còn chuyện quan trọng khác, nhưng mà nữ nhân này có vẻ chỉ là đơn thuần muốn hầu hạ mà thôi.

Không lâu sau, Mặc Dương tới, nói cho Lâu Liên Dục biết chuyện đã xảy ra trong cung.

“Choang..”

Chén trà rơi xuống đất,

“Mau điều tra cho bổn vương! Không được bỏ qua bất kì kẻ khả nghi nào!”

Trên mặt Lâu Liên Dục tràn đầy lo lắng, lão bất tử kia thế mà lại dám nhúng tay vào chuyện của Minh Tâm, hiện tại Minh Tâm đã mất tích, lão ta là ngại đang muốn đưa ngôi vị hoàng đế cho kẻ khác mà bất thành sao? Còn có một tên ca ca tốt và đệ đệ tốt, các người chờ đó.

Không ngờ còn có Ly vương và Tú vương cổ vũ phía sau, bọn họ vừa muốn cho hoàng đế một đêm phong lưu, lại còn muốn điều động quân đội, kết cấu giặc ngoài khiến cho hắn trở tay không kịp, muốn khiến cho hắn bị đả kích lý do cùng quyết tâm, mà sau đó, Nguyên quốc cũng sẽ rung chuyển.

‘’’’’

Hoa Mục Yên muốn mang Minh Tâm đi, nhưng một hồi hoan ái đã tiêu hao hắn một phần nội lực, Minh Tâm một phần vẫn còn trúng nhuyễn hương mà không động đậy, đột nhiên hoàng cung giới nghiêm ngoài ngự lâm quân còn có hộ quân của Mặc Dương, điều này càng làm cho hắn khó mà đào tẩu, ngay trong thời khác mấu chốt, Hoàn Nhan Dụ Chân lại án binh bất động, hắn đang muốn đi tìm Hoàn Nhan Dụ Chân nhưng hắn biết làm như vậy sẽ gây cản trở cho Hoàn Nhan Dụ Chân, càng làm cho hai quốc gia dẫn đến phân tranh.

Tuy rằng Hoa Mục Yên là người trong giang hồ, nhưng nếu huynh đệ gặp khó khăn, hắn cũng để tâm.

Ngay lúc Hoa Mục Yên khó xử, Mặc Dương đã đuổi theo. Đơn phương độc đấu thì Mặc Dương sao có thể là đối thủ của Hoa Mục Yên được, nhưng Mặc Dương cũng không phải là ứng chiến một mình, hắn am hiểu điều binh khiển tướng, chờ đối phương tiêu hao sức lực hắn lại tiến hành truy bắt.

“Vương gia, phía trước có nguy hiểm.”

Cung nhân khuyên bảo Lâu Liên Dục, đao kiếm không có mắt, cung nhân sợ tới mức chân run run.

Lâu Liên Dục đẩy người bước ra, thấy Mặc Dương đang đấu với địch thủ, liền rút ra bội kiếm gia nhập hỗn chiến, Hoa Mục Yên một địch hai, huống hồ bản thân hắn lúc này cũng không thích hợp để đối kháng, ngay lúc bị Lâu Liên Dục đoạt lấy Minh Tâm liền đào thoát.

“Đuổi theo, giết không tha.”

Lâu Liên Dục ôm Minh Tâm, lạnh lùng hạ lệnh, người nọ võ công cao cường, hẳn đã phải tiêu hao sức lực rất nhiều mới có thể để bọn họ đắc thủ.

Tiêu hao nội lực…

Lâu Liên Dục nâng lên mặt của Minh Tâm, trên mặt vẫn còn một mảng hồng nhạt chưa tiêu hết thập phần chói mắt, Minh Tâm đang mê man lúc này hẳn là vừa mới trải qua hoan ái xong.

“Ưm…”

Minh Tâm bị Lâu Liên Dục ôm chặt mà gây ra đau đớn, lúc này gió đêm trong trẻo lạnh lùng, hắn theo bản năng mà tìm kiếm ấm áp vào bảo hộ, bất tri bất giác hai tay ôm lấy Lâu Liên Dục, dựa sát vào ngực hắn.

Lâu Liên Dục thần sắc trong mắt phức tạp, tại sao Minh Tâm lại mệt mỏi và không phòng bị như vậy?

.

Bên kia, Hoa Mục Yên cũng không trực tiếp chạy ra khỏi hoàng cung, Lâu Liên Dục đánh hắn bị thương, nội lực hắn bị tiêu hao, cần phải điều tức, nơi nguy hiểm  cũng chính là nơi an toàn, vì vậy hắn lừa đi truy binh, sau đó lặng lẽ đến chỗ Hoàn Nhan Dụ Chân.

Hôm sau, hoàng cung vẫn canh cẩn nghiêm ngặt như cũ, Hoa Mục Yên trải qua một đêm điều trị cũng đã ổn định, nhưng lúc này nếu muốn đoạt lại Minh Tâm từ tay Lâu Liên Dục cũng rất khó.

“Dụ Chân, ta muốn nhờ ngươi hãy thỉnh Minh Tâm đến Thừa quốc.”

“Được.”

Hoàn Nhan Dụ Chân quả thực cũng đã muốn điều này, cho dù Hoa Mục Yên không nói hắn cũng sẽ làm.

“Ta muốn Minh Tâm. Ngươi hãy giúp ta làm chuyện này, sau này Vô Cực Hạn có ngươi có thể tùy ý điều động một lần.”

Hoa Mục Yên nói ra điều kiện vô cùng hợp lý, nhưng hắn cần thế lực Vô Cực Hạn làm gì, nếu là phụ thân của hắn, có lẽ sẽ thích điều này nhưng hắn thì không.

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi, Nhưng mà phía bên Hiển vương kia tựa hồ tình hình không được tốt cho lắm, trừ khi là tam vương chiến loạn, thì may ra chúng ta còn thừa nước đục thả câu được.”

“Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, bởi vì chuyện tối qua đã trở thành ngòi nổ rồi.”

Hoa Mục Yên rất chắc chắn.

“Chúng ta cứ chở ở đây, bọn Vương gia đó ắt sẽ đến chìa cảnh oliu ra.”

“Ừm.”

Hai người nhìn nhau cười. Hoa Mục Yên sau khi ra khỏi cùng liền hạ lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị làm việc, dù sao nơi đây cũng không phải thừa quốc, thế lực trong tay muốn điều động cũng gặp trở ngại, hơn nữa Quân Lang Tà một khi nguyên khí khôi phục cũng sẽ trở thành đối thủ mạnh của hắn.

“Ngôn Triệt, ngươi điều tra một chút về hành động của Phong Diệu, và về Minh Tâm.”

Đối với kẻ trước, Hoa Mục Yên muốn biết về kế hoạnh của đối phương, còn người sau, hắn có tình cảm với Minh Tâm, càng muốn biết thêm nhiều chuyện liên quan đến Minh Tâm, hắn không quan tâm phật, nhưng hắn muốn biết người xuất gia kiêng kị điều gì, cùng với chuyện hoàn tục.

Hoa Mục Yên thậm chí đã muốn vạch sẵn một kế hoạch để Minh Tâm hoàn tục, nếu Minh Tâm không muốn hắn sẽ dùng biện pháp để người nọ phải làm.

Nhưng có lẽ chính Hoa Mục Yên cũng không ngờ, lần điều tra này đã tiết lộ về thân thế bí mật của Minh Tâm.

.

Minh Tâm ngủ thẳng đến khi trưa mới tỉnh, tỉnh lại mới biết mình đang ở Vân Sương Uyển, hơn nữa cũng đã bị Hiển vương canh phòng nghiêm ngặt.

Nhìn dòng người ra vào, Minh Tâm lại thấy mình chẳng thể nói chuyện cùng ai,

“Đợi đã, ta muốn gặp Vương gia.”

“Pháp sư, Vương gia xong việc ắt sẽ đến gặp ngài.”

Cung nhân một mặt đáp lời, sau đó lại lui xuống.

Nếu không phải sự kiện tối qua, Minh Tâm sẽ muốn đi gặp hoàng đế, sau đó để cho hoàng đế ân chuẩn cho hắn rời thành, nhìn đồ vật đưa tới bên trong, rõ ràng là muốn hắn trụ lại nơi này. Quả nhiên không lâu sau, Ngọc Lan đến đây, trực tiếp nói cho Minh Tâm rằng hoàng đế đã hạ chỉ, Minh Tâm Pháp sư phải ở lại hoàng thành, cho đến khi sau khi Hiển vương thành hôn xong, việc khác mới được định đoạt tiếp.

Hoàng cung này đối với Minh Tâm đã là ác mộng, hắn sống ở đây một ngày dài tựa một năm, muốn hắn ở lại đây sao?

Hiển vương thành hôn cùng với hắn, một chút liên quan cũng không có, muốn hắn nhìn thấy Hiển vương, chẳng qua là lấy đại một cái lý do để hắn phải ở đây mà thôi.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net