chương 8: Y giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt vừa đụng chạm nhẹ nhàng, lại như thương tiếc, đầu ngón tay người nọ lạnh lẽo, hương dược dịu nhẹ quanh quẩn, ngửi vào lại có cảm giác hương diễm. Minh Tâm nhíu mày, tựa như kháng nghị lại sợ quấy rầy kia, ngón tay người nọ dừng lại giữa trán, Minh Tâm đột nhiên mở mắt.

"Sư phụ?"

Trong lúc mông lung mơ màng đó,Minh Tâm có cảm giác hắn đã bắt lấy cánh tay ấy, cánh tay đã từng rất thân thuộc.
Chủ nhân cánh tay cứng đờ một lát, nhưng Minh Tâm rất nhanh đã buông tay xuống. Mà người nọ dường như cũng không suy nghĩ nhiều.
Minh Tâm trong lòng có chút nghi ngờ, sư phụ cũng không trả lời lại hắn, chờ hắn dần dần thanh tỉnh nhìn đến người trước mặt liền giật mình, thì ra không phải là sư phụ, lại có cảm giác người vừa rồi cùng sư phụ có điểm giống nhau.
Lại nhìn nam tử trước mắt,thấy người này cũng không phải như người bình thường. Tóc dài mềm mại màu trắng, áo choàng nhẹ nhàng phiêu dật, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, lông mi dày rậm, sóng mũi thằng tắp, đôi môi tuyệt mỹ đỏ mọng, một thân thanh bào, quần áo cũng không hoa lệ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tao nhã thanh quý, duy chỉ có khuyết điểm là bên dưới làn mi dày rậm là đôi mắt luôn nhắm.
Người này khí chất thoải mái ôn nhu, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn tới gần, nếu hắn thật sự mở mắt,khẳng định là một đôi mắt đoạt phách câu hồn.

Minh Tâm trong lòng nghi hoặc, vì sao nam tử này không mở mắt?

Nhưng cho dù không mở mắt,nam tử cũng phi thường linh hoạt,
Mọi vật dường như đều có thể thấy rõ ràng.

Một trận lạnh lẽo lướt qua đỉnh đầu, Minh Tâm mới bừng tỉnh. Hắn thế mà cũng vì nghiên cứu một nam nhân đến thất thần.(bắt gặp anh mê zai nhé)

"Ta sẽ thoa thuốc sát trùng giúp ngươi. đợi lát nữa hãy ăn trước điểm tâm này."

Nam tử bên cạnh nói, âm thanh nhu hòa, cũng không hề để ý Minh Tâm đang nghiên cứu hắn.

Minh Tâm bị nâng cằm lên, bố khăn dính nước tiếp tục lau chùi.

Cảm giác được Minh Tâm vẫn còn đang nhìn mặt hắn,nam tử cười khẽ, nói:

"Bộ dạng của ta vốn là như thếnày, ngươi không cần phải kì quái, cái gọi là mắt mù nhưng tâm không mù, ngươi có thể tin tưởng vào y thuật của ta."

Minh Tâm nghe thấy, hơi hơi khiếp sợ, lại nhìn đến nam tử vẫn cười nhạt, làm hắn thêm tuấn mỹ tao nhã, hắn trong lòng cảm thán: thế gian mọi sự vạn vật đều không thể thập toàn thập mỹ, một nam tử anh tuấn như vậy mà cũng là một người mù, nhưng có vẻ người này sống dường như rất tiêu sái tự tại!

"Chứng bệnh của ngươi rất ít gặp,cũng rất cổ quái, nó vô cùng thị huyết âm hàn, mấy năm nay, làm thế nào mà ngươi có thể sống được?"
Minh Tâm do dự, hắn không biết có nên nói hay không rằng việc từ lúc có trí nhớ cho đến ngày nay bệnh này vẫn luôn theo cùng hắn, hơn nữa phát triển theo tuổi của hắn, càng ngày càng nghiêm trọng. Có lúc vào mùa đông, hắn nhớ lại bởi vì khí âm hàn mà toàn thân cứng ngắt, khí huyết không thông, mê man mấy ngày. Trước còn có sư phụ giúp hắn vượt qua, nhưng sau vài năm sư phụ viên tịch hắn chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Người bệnh muốn giấu bệnh nhưng lại sợ thầy thuốc, trước mắt nam tử này có lẽ biết tình hình cụ thể của hắn, Minh Tâm cảm thấy cũng không còn cách nào khác, liền nói với nam tử những điều hắn biết, những điều hắn đã trải qua.
Nam tử nghe qua, có lúc bởi vì lời nói của Minh Tâm mà nhíu mày, Minh Tâm nghĩ có lẽ vì tình huống chính mình rất khó giải quyết nên hắn mới như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không còn ôm hy vọng gì.
"Ngày hôm qua ngươi đã nếm qua cái gì?"

"Một bát cơm bố thí, nhưng có lẽ nguyên nhân không phải do không phải là cái này."

Minh Tâm lại theo bản năng cắn môi,nơi đó lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn bị nam nhân mạnh mẽ uy rượu, thân thể phía sau hư không khó chịu, âm hàn theo bụng liền bạo phát, tứ chi vô lực, trong đầu một mảnh trống rỗng, thời điểm bị nam nhân ôm đến, âm hàn không quấy phá nhưng nam nhân vừa ly khai, âm hàn trong cơ thể lập tức hóa thành thanh kiếm bén nhọn, trong cơ thể hắn mà bạo ngược hoành hành, khi đó, hắn tưởng đã......

Nam tử cảm giác được Minh Tâm có điểm biến hóa, không hề hỏi tiếp.

"Răng rắc."

Một âm thanh trong trẻo của thiết khóa vang lên, đánh vỡ sự im lặng lúc đó của bọn họ, Minh Tâm kinh ngạc phát hiện, nam tử hai chân thế nhưng bị khóa thiết liên. Hắn không phải là đại phu sao?
Vậy là tuấn mỹ nam từ này cũng giống như hắn,đều bị chủ nhân nơi này bắt đến đây hay sao?

"Ngươi tên gì?"

Nam tử nói sang chuyện khác.

"Ta pháp danh là Minh Tâm."

Minh Tâm ngẩn đầu đáp.

"Minh Tâm?Thanh tịnh vô tạp nên gọi Minh Tâm. Không nghĩ tới lần này Quân Lang Tà thế nhưng mang tới một hòa thượng."

Nam tử cười rộ lên, hắn cũng không có ác ý, trong lời nói của nam tử càng làm cho Minh Tâm thêm xác định.
Chờ nam tử cười đủ, hắn liền thu dọn đồ vật của mình chuẩn bị rời đi. Nam tử lại làm cho Minh Tâm một lần nữa cảm thán: Nam tử này đối với chuyện ngoại giới như vậy, đúng là một viên linh lung tâm a.

Đi tới cửa, nam tử mới quay đầu:

"Chứng bệnh của ngươi, chỉ có phá giới mới có khả năng chữa khỏi, nếu đời này làm hòa thượng nhất định không sống được lâu dài."

Dừng một hồi, nam tử tiếp tục nói:

"Đúng rồi, ta tên là Nhan Nguyệt, ta sẽ lại đến đây."

~~~~~~~~~~~

vẫn còn mưa.nay mị siêng quá đăng những 3 chương hí hí hí :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net