chương 81: Thất tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau.

Minh Tâm tỉnh lại không thấy người bên cạnh, hiện tại trời đã tờ mờ sáng, vị trí bên giường sớm đã lạnh, mỗi lần tỉnh dậy hắn đều hy vọng có thể nhìn thấy mặt Nhan Nguyệt một lần.

Minh Tâm than nhẹ, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Lúc này, bên cửa sổ có tiếng động, Minh Tâm vội xốc chăn lên, đến khi nhìn thấy rõ người tới là ai liền thất vọng.

“Tiểu Diên Diên, còn sớm như vậy đã dậy rồi sao.”

Hoa Mục Yên còn nghĩ có thể nhìn thấy dung nhan của Minh Tâm khi ngủ, còn có thể nhẹ nhàng ôm người một lúc chờ người tỉnh rồi nói chuyện.

Minh Tâm tránh đi đôi tay đang vươn tới của Hoa Mục Yên, đề phòng nhìn người đối diện.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Nghe Minh Tâm nói, Hoa Mục Yên như bị đả kích, tâm như chết lặng.

“Ngươi…Ưm..”

Hoa Mục Yên ôm lấy thắt lưng Minh Tâm, lại sợ Minh Tâm la lên làm đả động đến thị vệ, nên chỉ đành bịt miệng của Minh Tâm.

“Tiểu Diên Diên, ngươi mà la lên sẽ khiến cho người ta biết trong phòng của ngươi có gian phu đó nha.”

Minh Tâm dở khóc dở cười, lại có chút bài xích sự ôm ấp của nam nhân, chỉ có kẻ vô lại như Hoa Mục Yên mới có thể nói chính mình thành gian phu.

“Nhưng mà, ta chính là gian phu nha, không bằng chúng ta đến bên giường đi.”

“Ngươi… ngươi..”

Minh Tâm bị động bị kéo đến bên giường, Hoa Mục Yên tựa như ôm một món đồ chơi, ôm hắn nằm, tay chân ngẫu nhiên sẽ có một chút không thành thật, nhưng cũng không có làm gì quá đáng, Minh Tâm cũng không làm gì được nam nhân này, đơn giản đành tùy ý Hoa Mục Yên.

Nhan Nguyệt sẽ không để lại hương vị trong phòng, nhưng tối hôm qua Lâu Liên Dục lại để lại dấu vết trên người Minh Tâm, đến khi Hoa Mục Yên nhìn thấy các vết hồng ngân chói mắt trên xương quai xanh, trong mắt lập tức nổi lên gió lốc.
Minh Tâm kinh sợ, hắn căn bản không bảo vệ được quần áo, thoáng cái liền bị Hoa Mục Yên thoát ra kiểm tra.

“Ngươi đang làm gì?”

Minh Tâm vô cùng thẹn thùng, tức giận khi thấy Hoa Mục Yên đang muốn nâng lên thắt lưng kiểm tra chỗ tư mật kia, mà vị trí thẹn thùng kia đoán chừng cũng không mấy lạc quan, Hoa Mục Yên ngày thường ôn nhu, nhưng sắc mặt biến đổi cũng rất nhanh, đối với dấu vết trên người của mình vô cùng để ý, nhưng là để ý sao? Nói đúng hơn là đang có tâm sắc dục.

Hoa Mục Yên dừng động tác, có kiểm tra nữa thì cũng chỉ khiến cho chính mình thêm đau khổ, hắn thở dài, đem Minh Tâm kéo vào trong lòng.

“Tiểu Diên Diên, ta chỉ là không thể chịu đựng được người khác đối với ngươi như vậy, cho nên ta mới…”

“Mới như thế nào? Ngươi rõ ràng biết rõ ta là nam sủng của Hiển vương, ta như thế nào đối với ngươi không hề có liên quan.”

Minh Tâm đẩy Hoa Mục Yên ra, hắn muốn rời đi cùng Nhan Nguyệt, như vậy thì càng không thể cùng nam nhân khác thân mật.

“Ngươi không phải là nam sủng, là do hắn ép buộc ngươi!”

Bả vai Minh Tâm bị người nắm đến đau, trong lòng thì cười nhạo, nói:

“Ngươi cũng chẳng khác gì hắn, nếu ta không phải là nam sủng, sao còn làm như vậy với ta? Rõ ràng biết rõ ta là người xuất gia, các ngươi một lại một người đều dã man cường đại chiếm đoạt ta, thanh tịnh của ta đã bị quấy rầy, đã không thể quay về lại cuộc sống trước kia được nữa.”

Hoa Mục Yên có chút lo lắng phiền toái, hắn đối với Minh Tâm có cảm giác khác, tuy rằng chưa thể xác định đó có phải là yêu hay không, nhưng hắn có thể cho Minh Tâm một lời hứa hẹn, cho nên…

“Ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Một lời như vậy nói ra tự miệng của một hoa hoa công tử, độ tin cậy cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng nếu là thật, thì rất đáng quý, nhưng Minh Tâm lúc này căn bản nhìn thấy được chân thành tha thiết ấy.

Minh Tâm lúc này hoàn toàn lạnh lùng, làm cho Hoa Mục Yên cảm giác có gì đó khan khác, nhưng cụ thể là cái gì hắn cũng không nói lên được.

Không lâu sau, liền có hạ nhân hầu hạ Minh Tâm tắm rửa, Hoa Mục Yên liền quay lại nơi ở của Hoàn Nhan Dụ Chân.
Hoàn Nhan Dụ Chân nghiêm túc báo tin:

“Sương vân uyển còn có một thế lực khác đang nhìn chằm chằm.”

Bọn họ đã nắm được hết thảy động thái, đột nhiên xuất hiện một thế lực khác. Hoa Mục Yên cũng không có nắm bắt trong cung, gần đây hắn đang chú ý nhiều hơn ở bên ngoài.

“Luôn luôn có người tiếp cận sương vân uyển, hơn nữa một canh giờ vào buổi chiều trước đã rời đi.”

Hoàn Nhan Dụ Chân cũng không hy vọng có người muốn gây hại cho Minh Tâm, người này võ công cao cường không thể truy lùng ra, thần bí quỷ dị làm cho bọn họ không thể phát hiện.

Nếu như là đi phòng của Minh Tâm, Minh Tâm nhất định sẽ không lãnh tĩnh giống như buổi sáng, Minh Tâm sẽ nói cho hắn biết, trừ khi là… Hoa Mục Yên đột nhiên nhớ tới thời điểm buổi sáng, vẻ mặt của Minh Tâm rất giống như đang chờ người nào đó.

Không, có lẽ là do hắn đa nghi thôi.

Hoa Mục Yên đem việc này giấu xuống dưới, nhưng kết quả vào ban đêm, hắn đã biết chân tướng.

Hôm nay ban đêm, Hoa Mục Yên theo con đường nhỏ quen thuộc tìm đến Minh Tâm, vừa mới đến bên cửa, đột nhiên có một  cỗ chưởng phong đánh trực tiếp ra, hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã trúng sát chiêu.

Trong phòng Minh Tâm nhảy ra một bóng đen, Hoa Mục Yên không phải chưa từng giao thủ với Nhan Nguyệt, lập tức liền biết người này là ai, mà hiện tại đang ở trong hoàng cung, hai cao thủ đánh nhau ai cũng không chiếm được lợi thế, mà Hoa Mục Yên cũng lo lắng không biết giáo chủ ma giáo có gây bất lợi gì với Minh Tâm hay không nên cũng không đuổi theo mà lộn trở lại chỗ của Minh Tâm.

Chờ khi hắn vào trong phòng, Minh Tâm vô cùng quái lạ, lộ ra một loại biểu tình thất vọng, đối với chính mình thái độ xa cách lãnh đạm, Hoa Mục Yên có cảm giác, tâm của Minh Tâm đã bị chiếm lấy, sao có thể chứ?

“Ngươi có biết hắn là ai không?”

Hoa Mục Yên khó nén tức giận.

“Biết.”

“Hắn tiếp cận không hề có ý tốt.”

Hoa Mục Yên lúc này cũng không biết được ý đồ chân chính của Nhan Nguyệt, giáo chủ ma giáo nào có thể đối tốt với ai? Tên đại ma đầu giết người không chớp mắt kia so với mình càng vô tình tàn nhẫn, lại tu luyện tà công giết hại vô số võ lâm nhân sĩ, chuyện xấu kể cũng không hết được.

“Còn ngươi chắc có hảo tâm nhỉ? Bây giờ ta muốn nghỉ ngơi, mời rời khỏi đây.”

“Tiểu Diên Diên, ngươi sẽ không thích hắn đấy chứ?”

Hoa Mục Yên ngờ vực, tâm thần hắn bắt đầu không yên.

“Phải, ta thích hắn, mời người từ nay về sau đừng tới tìm ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi, a…”

Tay Minh Tâm bị Hoa Mục Yên nắm chặt, Minh Tâm có thể vô tình, nhưng Hoa Mục Yên đã rơi vào lưới tình, hắn không thể tiếp tục bình tĩnh.

“Buông ra!!!”

Minh Tâm bị người nắm lấy, tay rất đau, biểu tình trên mặt Hoa Mục Yên trở nên vô cùng đáng sợ, nhưng Minh Tâm cảm thấy mình nói không có gì sai, nam nhân này luôn thích dây dưa, nếu bây giờ không quyết tâm nói rõ, về sau sẽ càng thêm phiền não.

“Lời ngươi nói… là thật?”

“Phải, ta thích… ta…”

Minh Tâm đôi môi bị chặn lại, Hoa Mục Yên tức giận lý trí cũng không còn, trong đôi mắt hoa đào giăng đầy tơ máu. Minh Tâm đánh vào Hoa Mục Yên cũng không khiến cho người nọ dừng động tác, Hoa Mục Yên gặm cắn nhưng biểu tình lại chất chứa hàng vạn thương đau.

Minh Tâm bị động nhận lấy, tâm trở lên loạn, nam nhân này sao lại khổ sở như vậy!

Hắn không nghĩ đến một kẻ phong lưu vô lại cũng sẽ có chấp niệm to lớn như vậy, đôi môi đau đớn cho biết Hoa Mục Yên đang muốn phát tiết, chẳng lẽ… không, sẽ không, có lẽ hoa hoa công tử chỉ vì mình yêu người khác làm hắn tổn thương đến lòng tự tôn nên mới trở nên như vậy mà thôi.

“Chát.”

Minh Tâm hung hăng quăng cho Hoa Mục Yên một dấu bàn tay. Đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là khi bọn họ phát sinh quan hệ, hiện tại là lần thứ hai, Hoa Mục Yên chỉ có thể nhìn thấy trong mắt Minh Tâm hoàn toàn chán ghét cùng lạnh lùng.

“Chắc hẳn là ngươi chưa từng gặp được người từ chối ngươi giống như ta? Lấy thân phận của ngươi muốn dạng người gì mà lại không có, tội gì phải cưỡng bức ta?”

Hoa Mục Yên có phải là bị đánh đến choáng váng rồi hay không?

Minh Tâm bị Hoa Mục Yên nhìn chằm chằm, đột nhiên, Hoa Mục Yên cười nhạo thành tiếng, giống như tự nói với chính mình,

“Tiền? Thân phận? Địa vị? Ta muốn mỹ nhân nào cũng có, so với một tên hòa thượng tuấn mỹ, tùy tiện tìm cũng có vô số người yêu ta, nhưng tại sao ta chỉ yêu ngươi? Tại sao ta lại chi yêu một mình ngươi cơ chứ!!!”

Hoa Mục Yên giơ lên cánh tay, mong muốn một lần chạm được vào mặt Minh Tâm, nhưng Minh Tâm đã tránh đi, cánh tay giơ ra giữa không trung, sau đó lại trúc trắc thu hồi,

“Hắn không phải là người tốt, ta cũng không phải. Ngươi nói đúng, tất cả mọi người ai cũng đều xem ngươi như nam sủng, nhưng ngươi nói cũng không đúng, có một người vẫn luôn xem ngươi như bảo bối, tương lai mong muốn cùng ngươi một đời, nhưng chỉ tiếc hắn nhận ra điều này đã quá muộn, để bây giờ, tâm ý của hắn, một chút cũng không còn giá trị.”

Minh Tâm cau mày, nhìn Hoa Mục Yên mang theo bi thương, thích một người là không sai, nhưng hắn sẽ không làm bạn lữ của Hoa Mục Yên, cho nên hiện tại cũng nên để cho Hoa Mục Yên nhận ra điều này.

Xin lỗi ngươi.

Lời xin lỗi này Minh Tâm chỉ có thể nói ở trong lòng.

Hoa Mục Yên đi rồi, Minh Tâm hắn đã tổn thương người nam nhân này, hóa ra hắn đã trách lầm Hoa Mục Yên, Hoa Mục Yên cũng là một người có tình có nghĩa, chỉ là hắn đã yêu người không nên yêu, dùng tình cảm không đúng chỗ.

Hoa tiền nguyệt hạ.

Hoa Mục Yên uống rượu, hắn đang thất tình, nhưng tửu lượng của hắn lại tốt, uống rất lâu rồi nhưng vẫn còn thanh tỉnh, trong đầu lúc này toàn này những lời nói đau lòng Minh Tâm nói ra.

“Diên Diên… Ta kém hắn ở chỗ nào chứ? Ta có… tiền… đến hoàng đế cũng không bằng ta…”

“Ta có chỗ nào… không bằng hắn chứ…”

“…”

Một đôi tay trắng nõn vươn ra, xoa xoa khuôn mặt tuấn tú, người kia cũng không phát giác ra.

Thiếu niên si ngốc nhìn nam nhân.

“Diên Diên…”

Thiếu niên cũng đồng dạng đau khổ, không biết người nào lại được người nọ yêu thích đến như vậy, thực may mắn.

“Đừng rời đi…”

-------------------------
Thấy thương cho anh hoa quá
Nhưng mà Tà baby sắp lên sàn rồi ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net