chương 82: Nam sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Say trong mộng, Hoa Mục Yên cầm chặt tay người nọ, Đem Thôi Dật Ly bị lầm tưởng thành Minh Tâm gắt gao ôm chặt, Hoa Mục Yên thì thào nhỏ nhẹ bên tai, rất lo sợ người trong lòng sẽ chạy mất, đã quá muộn khi nhận ra Minh Tâm đã từ từ bước vào trong trái tim của hắn từ lúc nào, nhưng giờ đây giai nhân đã có người trong lòng, hắn cuối cùng cũng hiểu ra thế nào là mùi vị của thất tình.

Cánh tay Thôi Dật Ly bị ôm đến phát đau, đột nhiên được Hoa Mục Yên ôm ấp như vậy hắn vừa được sủng lại lo lắng, nhưng khi nhận ra bản thân chỉ là kẻ thế thân cho người khác thì hốc mắt bỗng chốc cũng lệ nóng doanh tròng, chẳng lẽ hắn đã đến muộn một bước rồi sao? Hoa Mục Yên yêu người khác, hắn hận vận mệnh nhưng cũng không muốn chấp nhận vận mệnh. Nam nhân phía trên hương hoa mai hòa cùng hương rượu phả vào chóp mũi, khiến cho thiếu niên khổ tâm khốn đốn.

Trốn không thoát, trong lòng vô cùng khó chịu, đoạn tình cảm này có giải bày đến đâu cũng không đến được với người mà hắn yêu thương.

Cửa phòng có âm thanh lao xao, Thôi Dật Ly thử dãy dụa, Hoa Mục Yên lại ôm chặt gắt gao, không hiểu sao Hoa Mục Yên bỗng buông lỏng, Thôi Dật Ly liền có thể đứng dậy được, mà bên ngoài người hầu đã có ý nhắc nhở.
Sau khi Thôi Dật Ly rời đi không lâu, Hoàn Nhan Dụ Chân cùng Ngôn Triệt đang đi vào.

Tình huống hiện tại của Hoa Mục Yên thật khiến cho Hoàn Nhan Dụ Chân kinh ngạc, hắn biết, Hoa Mục Yên bình thường sẽ không phóng túng tới mức không biết tiết chế như vậy. Hoa Mục Yên vẫn luôn là người như vậy, đa tình nhưng vô tình, người có thể làm cho Hoa Mục Yên trở nên như vậy hẳn là không thể có.

Hoặc có lẽ là hắn đã đoán sai, vẫn có người có thể khiến cho Hoa Mục Yên trở nên như vậy, hoặc ví du như người đó là…Minh Tâm. Hoàn Nhan Dụ Chân nhận định chắc chắn là vậy rồi, chính hắn cũng vui vẻ tới mức không muốn đứng dậy.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung, Minh Tâm được yêu cầu chuẩn bị hành trang để xuất cung. Ngọc Lan vẫn chưa báo cho Minh Tâm địa điểm cụ thể, chỉ thu xếp ổn thỏa hành trang đưa Minh Tâm lên kiệu.

Ròng rã một tháng rốt cuộc cũng ra khỏi cung. Minh Tâm bừng tỉnh cảm giác, hiện tại thân phận không còn như lúc trước, nào có ai biết quý công tử đỉnh đỉnh xa hoa trong kiệu chính là vị pháp sư được người người cung nghênh tiến cung của ngày trước.

Trên đường, cỗ kiệu lay động, ngừng nghỉ một hồi rồi mới tiếp tục đi, ánh sáng bên ngoài bỗng nhoáng lên, kế đến là âm thanh huyên náo phồn hoa, Minh Tâm nghi hoặc chuyến hành trình này. Tay vừa nhắc tấm màng bên cạnh lên thì nghe thấy tiếng nhắc nhở của thị nữ khuyên hắn thả xuống.

“Đây là đang đi đâu”?

“Công tử chớ vội hỏi, đến nơi ắt sẽ biết.”

Trên đường cái nếu không phải là thân phận vô cùng đặc biệt sao có thể cần đến ngự lâm quân hộ vệ? Dù người có tinh ý đến mấy cũng không thể đoán ra được bên trong là ai, cùng lắm chỉ có thể nghĩ là quý nhân trong cung muốn đi du ngoạn mà thôi.

Trên đường còn có thêm một đội nhân mã khác khiến cho người ta không thể khinh nhờn. Thuần một đội kị binh trang phục đen cao lớn, tiêu túc uy vũ, thủ lĩnh là là thanh niên mặc áo bào tím, nam tử tà lãnh anh tuấn, lãnh khốc băng hàn khiến cho người nhìn vào không khỏi rùng mình, lại không thể nào rời mắt khỏi gương mặt anh tuấn kia, nếu có thể cười lên, nam tử kia khẳng định sẽ mê hoặc chúng sinh. Ngay lúc cơn gió nổi lên, bỗng một tia hàn quang chói mắt lóe lên khiến cho người ta phát hiện trên tai nam tử mang theo một viên hắc ngọc trai trên tai.

Nam tử bất động như Thái Sơn, ánh mắt tà lãnh giật giật vì cỗ kiệu phía trước đã đình trệ, nam tử quan sát cỗ kiệu thẳng đến phía trước đội ngũ.
Nam tử xuất sắc như vậy khiến cho nhiều người phỏng đoán thân phận, liền nghĩ đến các vị nam tử trong hoàng thành ra so sánh, liền liệt ra được mấy vị, trong đó có Hoàn Nhan Dụ Chân, Hoa Mục Yên, huynh đệ Lâu Liên Dục, thậm chí còn có Minh Tâm, bởi vì sau lễ cúng bái thì mĩ mạo của Minh Tâm cũng nổi danh.

“Là tín hiệu của hắc ưng! Chẳng lẽ là Ân Si bảo bảo chủ?”

Có tiếng nói bỗng vang lên đâm vào tai của mọi người.

“Nguyên lai bảo chủ trẻ tuổi như vậy, ai dô, lần này lại thêm một đối tượng khiến cho các cô nương trong kinh thành phải nhốn nhào lên rồi.”

Mọi người thấp giọng nói với nhau, cũng không dám nói lớn tiếng, nhìn vào đội người ngựa này cũng không phải là dạng dễ trêu chọc vào, người trong võ lâm dù sao cũng không quá nhã nhặn, rất nhiều người chỉ chờ đội ngũ đi xa mới dám đứng lên thảo luận.
_____________________

Bên ngày, tại hoa tiền nguyệt hạ tửu lâu.

“Ngôn Triệt, đi lấy chậu nước bên cạnh tới, gọi chủ nhân nhà ngươi cho hắn thanh tĩnh một chút đi.”

Hoàn Nhan Dụ Chân không quen nhìn Hoa Mục Yên trong bộ dạng thế này.

Ngôn Triệt vô cùng khó xử, hắn nào dám làm như vậy, sau khi chủ tử thanh tỉnh, Hoàn Nhan thiếu gia phỏng chừng sẽ không có việc gì, nhưng còn hắn khẳng định sẽ bị lột da rút gân.

Hoa Mục Yên mơ màng thấy bản thân hèn mọn thổ lộ tình cảm với Minh Tâm, liền bị Hoàn Nhan Dụ Chân đá một cước, kết quả vì đau mà tỉnh lại, hắn xoa xoa huyệt thái dương, hậu quả sau khi say thì khó chịu, khó có được một lần say, lần này Hoàn Nhan Dụ Chân ra tay cũng không nhẹ.

Ngôn Triệt ở bên, một thân mồ hôi lạnh, hắn bắt đầu muốn thoái lui, hắn hẳn là chỉ nên canh giữ ở bên ngoài thôi, Hoàn Nhan Dụ Chân cũng thật là dọa người. Lại nhìn thấy Hoa Mục Yên không hề tức giận, sau khi tỉnh rượu đều rất khó chiu, mày đều chau lại một khối, Ngôn Triệt nhanh chân chạy đi rót nước hầu hạ.

“Ngươi ở đây cũng thật là tiêu dao, có biết là Quân Lang Tà đã đến kinh thành rồi không?”

“Ai?”

Hoa Mục Yên đối với Quân Lang Tà trước nay vẫn vô cùng kiên kị, đặc biệt Quân Lang Tà từng giam cầm Minh Tâm và cũng từng muốn kết hôn với Minh Tâm. Việc này, Hoàn Nhan Dụ Chân không biết, nhưng Quân Lang Tà là người không thể khinh thường về võ công lẫn địa vị trong gian hồ, hiện tại xuất hiện tại kinh thành, điều này rất ảnh hưởng đến việc tranh đấu của ba vị vương gia, bọn họ vẫn luôn quan sát hướng đi của Quân Lang Tà.

“Ây..”

Hoa Mục Yên có chút choáng, nhất thời liền đau đầu, hắn lập tức ngồi xuống điều khí, hong đi mùi rượu.

“Thật ra ta đối với Quân Lang Tà vẫn có vài phần kính trọng.”

Hoàn Nhan Dụ Chân biết Quân Lang Tà nhưng cũng không hề có giao tình, chỉ nói ra vài lời trêu tức.

“Hắn ngắn ngủi vài năm đã đoạt lấy vị trí bảo chủ, xưng bá võ lâm, nếu sau đại hội võ lâm hắn lại tiếp tục nắm giữ vị trí, sau này tất đối với Nguyên quốc có ảnh hưởng quan trọng.”

Xem tình hình, kì thật hắn cũng không quá để tâm, ít nhất trong võ lâm còn có một kẻ tên là Quân Lang Tà cho hắn để mắt một chút,

“Nhưng nếu hắn vẫn muốn dòm ngó Minh Tâm, đừng trách ta không thừa nhận địa vị của hắn.”

Câu nói kế tiếp mới là trọng điểm.
Hoàn Nhan Dụ Chân nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, Minh Tâm cùng người này sao lại có quan hệ được.
Hoa Mục Yên chưa từng nói, nhưng không có nghĩa Hoàn Nhan Dụ Chân sẽ không tra ra, sau khi biết được Quân Lang Tà ép buộc và giam cầm Minh Tâm, liền đối với Quân Lang Tà có phòng bị.

Sau khi nói xong lời nói kia, nhớ đến sắc mặt cự tuyệt của Minh Tâm, Hoa Mục Yên liền ảm đạm đi vài phần, hắn không buông bỏ được, yêu một người mà không được người đó đáp lại, có lẽ đây chính là báo ứng của hắn đi.

“Dụ Chân, nếu ngươi yêu một người mà người đó lại không yêu ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Hoàn Nhan Dụ Chân giật mình, Hoa Mục Yên cùng Minh Tâm là đang giận dỗi? Phong lưu công tử như Hoa Mục Yên, kì thật nếu ngộ ra chân ái trong cuộc đời mình, chắc chắn cũng sẽ do dự.

“Ý của ta, ngươi hãy cứ giữ vững tâm ý của mình, ngươi cứ tùy tâm, bình thường thì là tính thánh, đến khi mấu chốt thì là trở không biết làm thế nào, ta rất nghi ngờ ngươi trước kia làm thế nào để theo đuổi được người nọ."

Hoa Mục Yên thở dài, lưng tựa vào ghế ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì,

“Dụ Chân, ngươi yêu người trong tranh lâu như vậy, nếu người nọ yêu người khác, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không bình tĩnh mà nói như vậy được.”

Hoàn Nhan Dụ Chân nghẹn lời, thần sắc trong mắt trở nên phức tạp.

“Hiện tại ngươi cũng không còn giống người đã mê đảo hàng vạn thiếu nam thiếu nữ Hoa lâu chủ nữa.”

“….”

Hoa Mục Yên nghe Hoàn Nhan Dụ Chân nói như vậy, đột nhiên cũng thông suốt, liền ngồi xuống,

“Ta cũng không tin anh tuấn tiêu sái Hoa Mục Yên ta lại đấu không lại người kia!”

Hoàn Nhan Dụ Chân nghĩ đến Quân Lang Tà “người kia” , kết hợp với lời nói lúc trước của Hoa Mục Yên, khẳng định người Minh Tâm yêu là Quân Lang Tà.

“À đúng rồi, Phong Diệu đã về quốc trước rồi, hắn cùng Hiển Vương đã đạt đành hiệp nghị.”

“Công tử, mời xuống kiệu.”

Màn bị xốc lên, Minh Tâm bước xuống, tấm bảng vàng của vương phủ trước cửa thạch sư* làm cho hắn sửng sờ, không ngờ lại là Hiển vương phủ!
Lâu Liên Dục không có trong phủ, Minh Tâm được quản gia nghênh đón đưa vào, an bài chỗ ở, có lẽ sẽ phải ở lại đây một thời gian.

Không còn ai gọi Minh Tâm là “Minh Tâm pháp sư” nữa, thất bảo bội châu cũng không còn, nhà chùa đã trừ bỏ tăng tịch của Minh Tâm, Hiển vương một tay khuynh đảo triều chính, lão hoàng đế bệnh nặng quản không được việc, toàn bộ sự việc liên quan đến Minh Tâm đều do một tay Hiển vương an bài sắp đặt.

Trong vương phủ, ít nhất còn có một số nô bộc Minh Tâm quen thuộc, giống như Trần phu nhân cùng Trần Tiếu Dương, Ngọc Lan cũng bị điều về vương phủ tùy ý Minh Tâm sai bảo.
Trần phu nhân ăn chay niệm phật, Minh Tâm cũng có hảo cảm, vừa tới không lâu liền gặp được Trần phu nhân.

Minh Tâm gọi một tiếng phu nhân , mà Trần phu nhân cũng do dự một hồi lâu, mới đáp lại một tiếng “công tử”.

“Thật ngại quá, lão thân đã già rồi, cũng không rành thế sự của người trẻ tuổi, trước đó không lâu vẫn còn là pháp sư, hiện tại đã trở thành…”

Lời này xuất ra khiến cho Minh Tâm xấu hổ vô cùng, hiện tại thân phận cùng bộ dáng của hắn cũng khó mà chấp nhận được, hắn xuống núi vừa được bao lâu chứ, cũng chỉ mới hơn một tháng. Giới luật đã toàn phá, cũng đã yêu mến hoan ái cùng nam nhân, cho dù không phải là hòa thượng, thì việc nam nam yêu nhau cũng đã kinh hãi thế tục. Kế tiếp Trần phu nhân lại đang ám chỉ hắn đã trở thành nam sủng của Hiển vương, Ngọc Lan cũng đã hoàn tất các nghi thức xác nhập thân phận, cũng may ngay sau khi đại hôn xong, Nhan Nguyệt sẽ đón hắn, hắn vẫn nên cố gắng nhẫn nại chờ đợi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thạch sư


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net