chương 9: Hiển vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối thu khí thanh, ngày mùa hè ánh mặt trời chói chang không giảm, khu vực tây bắc của Nguyên quốc hạn hán lâu ngày nay đã thành họa, rất nhiều nạn nhân đã dời đi hướng nam.

Trong một thông đạo, một đội thiết kỵ chừng mười hai người, chậm rãi đi qua, vô số bụi đất bay lên, đội thiết kỵ này sở hữu những con ngựa phiêu kì mạnh mẽ, hơn nữa đầu lĩnh lại là một con tuấn mã cao lớn màu nâu đỏ, thập phần dũng mãnh hung hãn. Lại nói đến chủ nhân này thì không thể khinh thường, chỉ thấy y bào màu đỏ tía tung bay, sợi tóc màu rám nắng, đôi mắt giương lên là một con ngươi u ám thâm thúy băng lãnh, tựa như là hàn băng ngàn năm, bên trong còn lơ đãng biểu lộ tinh quang. Đôi môi đỏ mọng có độ dày vừa phải, đôi môi khẽ cong mang theo ý cười như không, nam tử quý khí bức người, tuấn mỹ tuyệt luân lại tùy hứng vô phép không kiềm chế được, làn da màu cổ đồng hòa với dáng người to lớn, quả thật là phong thái của kẻ đứng đầu.

Không lâu sau, đoàn thiết kỵ nghỉ tại một bờ sông, nam tử áo tím hạ ý cho mọi người xuống nghỉ ngơi hồi phục, nam tử đem ngựa giao cho thuộc hạ, nhận lấy thư tín mà thuộc hạ đưa lên.

Nam tử lật ra xem, bỗng khinh xuy một tiếng:

"Lão bất tử kia ấy vậy mà lại mặc kệ tai ương vùng tây bắc, lại đi nghe lời xảo ngôn, muốn làm lễ cầu phúc thức!"

Trong lời nói chứa một tia trào phúng.

"Chủ tử, Mặc Dương cũng gởi thư, phía đông và phía nam không lâu sau nữa cũng sẽ đuổi tới kinh thành."

Nói chuyện là hắc y hộ vệ cao lớn, trợ thủ đắc lực của tử bào nam tử, bộ dạng bình thường, cao lớn uy vũ, phi thường khôn khéo, hắn có ý nhắc nhở, chủ tử nhà mình lĩnh thánh chỉ tiếp Minh Tâm pháp sư, nhưng chủ tử không để trong lòng, hiện tại Minh Tâm pháp sư ở Diệc thành không có tin tức, bọn họ phải mau chóng tìm được người, sau đó liền thúc ngựa đuổi tới hoàng thành lập công với hoàng đế.

Tử bào nam tử nhếch mi,băng mâu tinh quang hiện ra, chỉ nói:

"Không vội."

Bên trong khinh miệt ẩn dấu sự tự tin.
Đoàn người chỉ nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đi, đến đích đến của bọn họ-Diệc thành.

"Đại nhân, người....người đến rồi!"

Tiểu binh báo cáo, xa xa bên ngoài phía thành trì là bưu hãn thiết kỵ, tâm thần chấn động nhìn người dẫn đầu đầy uy danh.

"Mau, mau nghênh đón!"

Tiểu quan địa phương phi thường sợ hãi.

Người tới đúng là tử bào nam từ lúc nãy, đi vào cửa thành phía trước, nam tử vẫn chưa xuống ngựa, chỉ cuối đầu nhìn tiểu quan nói:

"Ngươi là chủ sự?"

"Ty chức là Diệc thành chủ Khai Triệu Tiễu."

Tử bào nam tử biết rõ Diệc thành phức tạp, danh gia vọng tộc vô số, hơn nữa nơi này là thế lực trong nhà của hoàng hậu, hắn phải làm xong chuyện, không nên nán lại lâu.

"Chuẩn bị dịch quán."

Tử bào nam tử nói xong, lập tức quất roi, một đội thiết kỵ đi vào thành, tử bào nam tử cũng không phải lần đầu tiên đến Diệc thành, đã quen đường tự nhiên ắt không cần người dẫn đường.

Khai Triệu Tiễu nhìn đội thiết kỵ tuyệt trần mà đi, thở ra một hơi, nhưng lại cảm thấy tử bào nam tử vẫn còn chuyện trọng yếu cần phân phó, không khỏi ngưng trọng thần sắc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chủ nhân, Hiển Vương đã vào thành, không biết đã phân phó Triệu Tiễu điều tra cái gì, kiểm tra đội ngũ đi qua thành vô cùng khắc khe, hàng vật của chúng ta đều phải đọng lại xuống dưới, không thể vận chuyển đi."

Quân Lang Tà trầm mặc một hồi, phân phó:

"Nếu Hiển Vương đường xa đến đây, chúng ta cũng nên tỏ vẻ hiểu chuyện một chút, ngươi bảo quản gia mời thiếp tướng, đêm nay tổ chức gia yến, thỉnh Hiển Vương đến chung vui."

Thường Hiên lĩnh mệnh, lúc này hắn mới nhớ lại một tin tức trọng yếu khác, cùng Quân Lang Tà báo lại:

"Chủ nhân, bọn họ khi kiểm tra người đối với hòa thượng đặc biệt cẩn thận, có thể hay không chính là......."

Thường Hiên nói rất cẩn thận.

"Có lẽ đúng như ngươi đã đoán."

Quân Lang Tà khóe miệng gợi lên ý cười, Hiển vương đến cũng thật nhanh, Nguyên quốc hoàng thất bên trong nhìn thấy Hiển Vương cũng đều kiêng kị một phần, lấy phong cách của Hiển Vương, không đem Diệc thành nháo thành một đoàn sẽ không dễ dàng tha cho. Mặt khác, Hiển Vương tuy chỉ mang mười kỵ vệ vào thành, nhưng ở ngoài thành, hắn tất có hộ quân bảo vệ. Diệc thành cũng không phải đại bản doanh của Quân Lang Tà, hắn cũng tự nhiên càng thêm cẩn thận.

Thường Hiên vừa muốn lui ra, bên ngoài liền có âm thanh ầm ĩ.

"Cho hắn vào".

Quân Lang Tà đã nghe ra được đó là Thanh Nhi- người đang hầu hạ Minh Tâm, làm cho Thường Hiên lui ra vừa lúc gọi Thanh Nhi tiến vào.

"Chủ nhân, công tử lại ngất đi rồi."

Thường Hiên vừa mới đi không xa, hắn cũng nghe được lời của Thanh Nhi vừa nói, Quân Lang Tà liền rời phòng đến phòng của Minh Tâm, Thường Hiên thấy vậy cũng không ngoài ý muốn.
_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net