[TGT3] Chương 35 - 36 - 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: https://tieuthunhi520.wordpress.com/dam-my/hoan-tra-gap-doi-thu/

Chương 35: Hôn

Minh Uyên không nói lời nào, sắc mặt ám trầm mà siết chặt hộp quà trong tay, quay người đi ra ngoài.

"Minh Uyên..." Trực giác Sở Phong báo không ổn, đẩy ra người máy mỹ nam trên người, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Minh Uyên đi rất nhanh, sau cùng cứ như là đang chạy bước nhỏ, hình như không muốn anh đuổi kịp. Bất quá bàn về chạy bộ thì sức chịu đựng của Sở Phong cũng thuộc hạng nhất, cuối cùng cũng vào lúc Minh Uyên muốn bước vào trong xe huyền phù mà chặn cửa vào xe.

"Anh hãy nghe tôi nói, chuyện vừa rồi không phải như anh thấy đâu..." Sở Phong thở hổn hển, một tay chặn trước mặt hắn.

Minh Uyên hơi nhướng mày, lạnh lùng nói, "Tránh ra!"

Nghĩ tới bản thân ngay cả cơm tối cũng không ăn mà đặc biệt đi quầy chuyên doanhchọn quà, còn len lén tới câu lạc bộ để muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh, kết quả là gặp người này đang muốn lên giường với người khác, Minh Uyên liền cảm thấy bản thân thật tức cười mà.

*quầy chuyên doanh: trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hóa.

"Đó là một người máy mô phỏng, bọn Lê Tuấn cố ý nhét cho tôi, đây thật sự không phải ý của tôi!" Sở Phong cũng không biết tại sao mình lại muốn giải thích, chỉ là lúc nhìn thấy Minh Uyên đẩy cửa ra tức giận và thất vọng, phảng phất như có một cây búa lớn mạnh mẽ hung hăng đập vào tim của anh, đầu óc anh trống rỗng, cái gì cũng đều không nghĩ ra, chỉ phản xạ theo điều kiện mà đuổi theo.

"Không phải ý của anh?" Minh Uyên giống như nghe được một cái gì đó mà cười, lông mày trào phúng mà giương lên, "Lần trước ở câu lạc bộ cũng vậy, lần này cũng vậy, anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao, dễ lừa đến như vậy à? Không quản được nửa thân dưới của mình thì đừng có mà ra ngoài khăng khăng nói một lòng một dạ với tôi!"

"Lần trước là do tôi uống say, thật sự không có làm cái gì mà..."

Bị vướng với nhiều loại nguyên nhân, Sở Phong thực sự không có cách toàn bê toàn bộ mọi chuyện của đêm đó gặp Lâm Đông nói ra. Anh nên nói cái gì đây? Nói rằng thân phận thật của anh kỳ thực là người chơi của một trò chơi, vốn không nên tồn tại trong cái thế giới này sao? Nói là anh xuyên qua thời không mà tới đây sao? Minh Uyên tin anh mới là thấy quỷ ấy!

"Được rồi! Những lý do này anh để lại cho người yêu nhỏ của mình đi!" Minh Uyên kéo vạt áo anh ra, thô bạo mà đẩy anh sang một bên. Sở Phong lảo đảo lùi về sau hai bước, dư quang liếc qua tay phải đang cầm hộp quà của Minh Uyên, trong con ngươi đen chợt léo lên một tia sáng nhạt.

"Chờ đã!" Anh gọi lại Minh Uyên đang muốn vào xe, "Anh tới đây là vì muốn đưa quà sinh nhật cho tôi sao?"

Minh Uyên lúc này mới ý thức được hộp quà đang được siết trong tay, hắn ngẩn người sửng sốt, đột nhiên ném hộp quà kia vào chỗ ngồi phía sau, "Chớ tự mình đa tình."

"Minh Uyên, tôi có thể hiểu rằng, anh kỳ thực rất quan tâm tôi không?" Sở Phong đi tới gần, trực tiếp nhìn vào mắt hắn.

Sắc mặt Minh Uyên trắng nhợt, hắn quan tâm Sở Phong? Làm sao có khả năng! Nhưng nếu như không để ý, vì sao khi huấn luyện, lúc rảnh rỗi sẽ thường xuyên nghĩ tới người này, tại sao còn đặc biệt đi tới một nơi khá xa để chọn quà sinh nhật cho anh ta, trước đây hắn rõ ràng đối với anh ta dù chuyện gì cũng sẽ tỏ ra thờ ơ cơ mà...

Sở Phong nhìn thấy hắn mím môi, vẻ mặt giãy dụa mà mờ mịt, quyết định cho hắn một viên "thuốc" mạnh để hắn tỉnh táo.

"Nếu như không để ý đến tôi, thì tại sao khi nhìn thấy tôi ở cùng người khác lại tức giận như vậy? Không phải không muốn kết hôn với tôi sao? Nhìn thấy tôi ở cùng người khác, anh nên vui mới phải — —"

"Im miệng!" Minh Uyên nhìn cái miệng lải nhải của người nọ, đầu óc nóng lên, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, kéo cổ áo anh lại, ngăn chặn đôi môi mở ra đóng lại kia.

Trên môi đột nhiên xuất hiện xúc cảm ấm áp khiến cả người Sở Phong sững sờ, anh không dám tin nhìn mặt Minh Uyên đang gần trong gang tấc, bọn họ cách nhau gần như vậy, anh cơ hồ có thể đếm được hắn có bao nhiêu sợi lông mi.

Minh Uyên hình như cũng ý thức được bản thân đang làm chuyện gì, con ngươi hắn co rút nhanh lại, con ngươi đen khôi phục trấn tĩnh, giả bộ bình tĩnh mà chậm rãi rời khỏi môi Sở Phong. Nhưng mà xúc cảm non mềm này, thủy chung vẫn còn vương vấn trong lòng hắn.

"Anh..." Sở Phong kinh ngạc nhìn hắn, vô ý thức mà liếm liếm bờ môi khô ráo của mình.

Gương mặt tuấn mỹ của Minh Uyên nhuộm phải một tia đỏ tươi, hắn nghiêm mặt quay người, đang muốn đi vào khoang xe, thì cổ tay bị một nguồn sức mạnh kéo lại. Trầm mặt quay lại, Minh Uyên đang muốn đẩy tay nam nhân ra, nhưng không ngờ Sở Phong bắt chước theo, đè gáy sau của hắn rồi hôn lên.

Lần hôn này cùng với lần hôn như chuồn chuồn lướt qua nước trước kia của Minh Uyên đương nhiên khác nhau, Minh Uyên dùng sức gặm cắn bờ môi anh, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của hắn liếm lộng, cuốn lấy đầu lưỡi chậm chạp của hắn, trằn trọc liếm láp, tiếng nước mập mờ rõ ràng vang lên bên tai Minh Uyên.

Khuôn mặt trắng nõn của Minh Uyên đỏ đến không thể đỏ hơn, hắn muốn đẩy tay Sở Phong ra, nhưng nam nhân lại giơ lấy tay trái vòng qua cổ hắn, càng dùng sức hôn hắn, thậm chí cả người đều áp sát vào người hắn.

Cục diện quá mức bị động, trong lòng Minh Uyên hiện lên tia bất mãn, cộng thêm vài phần tâm tư muốn trả thù, dùng hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi của Sở Phong một chút, thừa dịp anh bị đau mà rút trở về, tay bóp lấy cằm anh, đầu lưỡi linh hoạt hung ác đi vào trong miệng của anh.

"Ừm... Ân..."

Cái trò đùa hôn dai này cứ dây dưa giữa hai người tôi tới anh đi mà dần dần thay đổi mùi vị, chờ lúc Sở Phong phục hồi tinh thần, thì hắn đã ở trong khoang xe mờ tối của xe huyền phù, mà bị dưới thân hắn, nằm trên ghế dựa làm bằng lông thật mà thở dốc, vạt áo lộn xộn, chính là Sở Phong.

Trong mắt Sở Phong xẹt qua tia hối hận và tức giận, hắn mạnh mẽ xoa xoa đôi môi đỏ đến mức chảy máu của mình, gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi.

"Tôi nói anh này, thế nào mà cứ nói một đằng làm một nẻo như vậy chứ!" Sở Phong nằm trên ghế ngồi, cười ha ha nhìn hắn.

Gương mặt tuấn tú của Minh Uyên cơ hồ đỏ lên, hắn cúi người xuống muốn tìm công tắc mở cửa xe, nhưng không ngờ dưới chân lại bị một cái chân ngáng một chút, thân thể mất thăng bằng nghiêng đi, vừa vặn ngã vào ngực Sở Phong.

Thân thể thon dài của hai người đàn ông trưởng thành dính sát vào nhau, cho dù cách một lớp vải, Minh Uyên cũng có thể cảm giác rõ ràng được cái vật cương nóng đang đặt ở trên bắp đùi mình kia, giống như lúc nòng súng tỏa nhiệt vậy.

"Anh... Quả thực là..." Vành tai Minh Uyên đỏ bừng run lên, càng hiếm thấy hơn là đang nói cà lăm.

Chương 36. Xe rung.

"Tôi quả thực gì hả?" Sở Phong dù bận mà vẫn ung dung nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, "Lần trước không phải là vừa gặp đã nhào tới sao. Sao hôm nay lại thẹn thùng vậy à?"

Cảnh tượng hai người tứ chi quấn quýt rõ ràng ấy dường như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, tuy rằng Minh Uyên cực lực đè nén, nhưng sau một lúc nghĩ tới hắn đêm đó đâm rút trong dũng đạo ấm áp căng mịn của Sở Phong, thân thể hắn lên nhịn không được mà nóng lên.https://tieuthunhi520.wordpress.com/dam-my/hoan-tra-gap-doi-thu/

"Anh chắc là cũng có cảm giác đi?" Đang lúc tinh thần hoảng loạn, một cái tay thon dài mạnh mẽ mò tới dưới quần lót hắn, cách lớp vải tinh xảo mà xoa xoa tiểu Minh Uyên ngủ mê đang dần thức tỉnh.

"Sở Phong..." Minh Uyên cau mày, vẻ mặt giãy dụa cực kỳ. Lần trước thì có thể nói là do bất ngờ, nhưng lần này, nếu mà hắn làm với Sở Phong, thì gọi là gì? Huống hồ, trước đây, người hắn luôn tâm tâm niệm niệm là Lâm Đông...

*tâm tâm niệm niệm: luôn luôn tập trung nghĩ về một điều, một ai đó.

"Lại là bộ dáng này." Sở Phong 'sách' hai tiếng, buông tay ra, vẻ mặt lười biếng, "Anh yên tâm, tôi cũng không ép buộc anh, cũng sẽ không bảo anh phải chịu trách nhiệm. Giữa nam nhân với nhau ấy mà, chạm nhau rồi bốc cháy cũng là chuyện rất bình thường, cứ coi như là giải tỏa áp lực cho nhau là được rồi, có phải không?"

Cùng hắn lên giường là vì muốn giải tỏa áp lực? Gân xanh trên trán Minh Uyên nổi lên, một dòng chua xót tức giận xen lẫn với một tâm tình phức tạp không biết tên làm ngực hắn xao động, ánh mắt hắn tối lại, tầm mắt nhìn xuống Sở Phong, bỗng nhoẻn miệng cười, "Được thôi."

Chỉ là ý cười còn chưa có ở trong mắt.

Sở Phong không ngờ tới là hắn thế mà lại thoải mái đồng ý như vậy, giữa lúc bản thân đang giật mình, một cánh tay trắng nõn thon dài đã đưa tới, dứt khoát mở ra đai lưng của anh, kéo xuống quần dài quân trang của anh. Đầu Sở Phong còn chưa quay về, đã bị một loạt hành động như sét đánh của hắn làm cho hết hồn. Mắt thấy quần lót cuối cùng sắp thất thủ, anh vội vàng nắm lấy tay Minh Uyên, cố gắng gượng cười nói, "Anh sẽ không phải cứ như thế mà làm tới đó chứ?"

Móa nó, chưa tính việc đã bỏ bớt biết bao nhiêu công đoạn, vậy mà một chút bôi trơn cũng không làm, bị một đồ vật lớn như vậy đâm vào, hoa cúc mình còn chưa chuẩn bị đã bị tàn phá, nói không chừng hậu huyệt còn chảy máu luôn ấy chứ. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đau đến mức không muốn sống nữa kia, Sở Phong liền cảm thấy hoa cúc căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Minh Uyên bất tri bất giác mang theo vài tia cầu xin.

Mặt mày cương nghị anh tuấn của nam nhân hiếm khi mang theo một chút bộ dáng đáng thương, Minh Uyên không muốn thừa nhận rằng bản thân vì một chút kia đã mềm lòng, chỉ là động tác tay lại ngừng lại, trái lại bàn tay đưa về phía sau ghế dựa lấy ra một món đồ, là một bình thủy tinh trong suốt.

Bình thủy tinh trong suốt kia hình như chứa chất lỏng hoặc keo dán này nọ, Sở Phong thầm nghĩ thế giới công nghệ cao cũng thật khác biệt, ngay cả dịch trơn cũng cao cấp đến như vậy. Anh thấy Minh Uyên đưa tay vào, cũng không biết là ngón tay của hắn chạm tới nơi nào, vật kia bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo mà biến hình, cuối cùng biến thành một loại hình dạng khéo léo, phảng phất cứ như là love egg vậy.

"Đây là..." Sở Phong không khỏi cảm thấy sống lưng lành lạnh, ánh mắt Minh Uyên nhìn anh, có hơi kỳ quái. Anh hiện tại muốn xuống xe thì có kịp không...

"Người máy loại nhỏ, giúp anh nới lỏng nơi đó. So với dịch bôi trơn thì tốt hơn nhiều, hơn nữa sẽ không làm cho vách ruột bị thương đâu." Minh Uyên nghiêm túc nói, hắn thừa dịch Sở Phong còn đang kinh ngạc, mau chóng cởi xuống lớp vải che thân cuối cùng của anh, sau đó đẩy ra hai cái chân dài thẳng tắp lại cường tráng, không chờ kịp nữa mà tay cầm "love egg" nhét vào trong hậu huyệt của Sở Phong.

"Đừng..." Khi Sở Phong muốn kẹp chặt chân thì đã không kịp nữa rồi, xúc cảm hơi lạnh rất nhanh đã lan tràn trong cơ thể anh. Người máy loại nhỏ kia không biết là được làm bằng vật liệu gì, vừa mới tiến vào hậu huyệt anh lập tức liền hóa thành trạng thái thể lưu, lan tràn trong vách ruột chật hẹp. Sau đó Sở Phong cảm thấy vật kia ở bên trong anh hình như bắt đầu phồng lên, tỏa nhiệt, cứ như là có vô số người máy nhỏ cầm thứ gì đó xoa xoa vách ruột anh. Sắc mặt Sở Phong càng ngày càng quỷ dị, anh nhíu chặt lông mày, bỗng nhiên không kịp đề phòng mà 'a' lên một tiếng.

*thể lưu: không định hình, luôn luôn di chuyển như hơi, nước.

Một tiếng kia cũng không phải là gào lên do đau đớn. Minh Uyên nghe được rất rõ ràng, hắn khẽ cười một cái, cúi người ghé vào tai anh nói, "Có phải là, so với lần trước cảm giác càng sướng hơn không?"

Sở Phong đã không còn rảnh rỗi mà đấu võ mồm với hắn nữa rồi, anh mím chặt môi, khó nhịn mà cố nén cảm giác ngứa ngáy ở sâu trong cơ thể, người này loại nhỏ cần cù chăm chỉ giúp anh nới rộng ra, vật phía trước của anh cũng nhô lên thật cao, quy đầu hồng nộn trở nên ướt át, lỗ nhỏ ở trên đỉnh thỉnh thoảng lại tiết ra một chút chất lỏng. Bên trong xe không có mở đèn, chỉ có ánh đèn đường màu vàng nhạt ở bên ngoài chiếu vào, xen lẫn với màu u tối ở bên trong này, càng khiến vẻ mặt động tình của nam nhân lúc này lộ ra sự thâm thúy mà gợi cảm, Minh Uyên cúi đầu chăm chú nhìn anh, trong mắt xẹt qua mộ tia u tối không biết tên.

Lúc này trên người Sở Phong còn mặc áo sơ mi quân trang, nhưng phía dưới lại trần truồng mở rộng ra. Anh nhìn thấy quần áo chỉnh tề trên người Minh Uyên, dáng dấp nghiêm nghị không thể xâm phạm, không khỏi có chút không cam lòng, nhịn lại cảm giác khô nóng trong cơ thể, có chút thô lỗ mà kéo thanh niên lại gần, đẩy vạt áo của hắn ra, thô bạo mà cắn một cái lên vai hắn.

"Chỉ biết thay đổi biện pháp mà chơi ông đây thôi. Có làm hay không, không làm thì cút!"

Chữ "cút" cuối cùng kia bởi vì trộn lẫn với giọng mũi khàn khàn, không chỉ không có chút lực uy hiếp nào, trái lại còn mang theo mùi vị câu dẫn người không nói nên lời. Minh Uyên tính toán chắc cũng tới lúc rồi, cũng không muốn dằn vặt anh nữa, dùng bình thủy tinh thu lại người máy nano vào trong bình. Hắn cởi ra đai lưng, cởi quần lót ra, dục vọng thô to lập tức nhảy ra ngoài. Tròng mắt Sở Phong nhìn hình dáng to lớn của cự vật trong đám bụi cỏ đen kia, trong lòng không nhịn được mà muốn so sánh nó với tiểu Sở Phong.

Ừm, không chênh lệch với ông đây nhiều lắm... Sở Phong rất hài lòng, nhưng miệng lưỡi lại có chút khô khốc. Anh nhìn Minh Uyên chậm chạp không có động tác gì, không nhịn được mà giơ chân lên cà cà bên hông hắn, "CMN anh... Sao lại chậm chạp như thế hả..."

"Ít nói lời thô tục." Minh Uyên giáo huấn anh xong, liền dứt khoát nâng chân anh lên đặt lên vai, hạ eo xuống, đỡ lấy dục vọng của mình, đặt tại miệng huyệt vô cùng mềm mại kia, ưỡn một cái về phía trước.

"Ừm..." Sở Phong bị hắn đâm nên rên một tiếng, hai tay chặt chẽ tóm lấy lớp da ghế dựa dưới thân. Dũng đạo đã được nới rộng đầy đủ trở nên mềm mại mà ướt át, Minh Uyên không tốn chút sức nào mà bắt đầu tiến quân thần tốc. Cự vật cương nóng đâm vào trong đường ruột thử thăm dò mấy lần. Cho dù chỗ ngồi trên xe huyền phù đủ rộng rãi, nhưng mà chung quy cũng không phải là ở trên giường, Sở Phong nhiều lần bị Minh Uyên đâm vào suýt chút nữa là trượt ra khỏi ghế dựa, anh cố gắng nắm lấy lưng của ghế dựa, một tay khác cũng không nhịn được mà thăm hỏi dục vọng đang cô đơn của mình.

"Ừm... A..."

Sở Phong hoàn toàn sa vào trong khoái cảm khi thân thể giao hợp với nhau, con mắt của anh khi thì mở, khi thì vì khoái cảm kịch liệt mà đóng chặt. Trong tầm nhìn đung đưa, hết thảy đều mờ nhạt mà trừu tượng, chỉ có mặt mày vì nhiễm phải tình dục của Minh Uyên mà càng ngày càng diễm lệ là đặc biệt rõ ràng trong mắt anh. Vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào hai người đang quấn quýt mồ hôi ẩm ướt, trong chốc lát, trên cửa sổ xe liền hiện lên một lớp sương trắng mờ mờ. Theo cường độ đâm rút tăng nhanh dần của Minh Uyên, cổ của Sở Phong cũng không chịu nổi mà ngửa ra sau, run rẩy thừa nhận lực độ khiến cơ thể anh bị xuyên thủng kia.

"A a..." Vài giây khi tới gần cao trào, hai tay Sở Phong đặt lung tung trên cửa sổ xe, tiếng rên rỉ trở nên cao vút như muốn phá nát mọi thứ, đường ruột thắt lại chặt nhất, phía trước cũng đạt tới cao trào, đạt tới đỉnh cao của cao trào. Sau khi anh bắn tinh thì Minh Uyên cũng không nhẫn nhịn được quá lâu, ở bên trong dũng đạo mềm yếu mà cắm rút thêm mấy lần nữa, mới bóp lấy xương hông của Sở Phong, rên một tiếng rồi bắn tinh dịch vào thân thể anh.

Tay Sở Phong hơi ướt trượt từ trên cửa sổ xe xuống, mệt mỏi mà đặt lên lưng của Minh Uyên, cũng lười di chuyển. Bên trong xe tràn ngập mùi thơm nam tính cùng với mùi mồ hôi nồng nặc, Minh Uyên nằm úp sấp trên người anh một hồi, liền ngồi dậy mở cửa thông gió ra, khiến bầu không khí mát mẻ bay vào, xua tan khoang xe đang khô nóng.

"Đây là cái gì?" Sở Phong dùng khăn giấy lau lau cơ thể mình, đang muốn đứng dậy mặc quần áo, dưới chân bỗng đạp trúng một đồ vật gì đó. Cầm lên nhìn, hình như là cái hộp Minh Uyên từ lúc đầu đã cầm trong tay.

Minh Uyên quần áo chỉnh tề mà ngồi ở vị trí điều khiển, từ gương chiếu hậu liếc Sở Phong một cái, ánh mắt lướt qua vị trí giữa hai chân đang bị áo sơ mi che khuất của anh, mặt không tự chủ được mà đỏ lên.

"Quà tặng anh đó, được chưa." Trong giọng nói của hắn mang theo mấy phần thỏa hiệp, chỉ là ngữ điệu rất nhanh đã trở nên cứng rắn, "Còn không mau mặc quần áo vào, trên người đều là mồ hôi, bẩn muốn chết."

Thật đúng là tên miệng lưỡi trực tiếp mà! Sở Phong mặc quần áo tử tế, mang theo mong chờ mà mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo kia, lúc nhìn thấy chiến hạm mô hình được đựng trong hộp bảo vệ kia, thì tròng mắt anh đột nhiên sáng lên như hai ngọn lửa, kích động bật thốt len, "Nặc Á!" Hơn nữa còn là sản phẩm không còn xuất bản nữa!

"Làm sao mà anh mua được?" Sở Phong nâng chiếm hạm lên, vui vẻ tiến tới chỗ điều khiển.

"Thì có một người bạn, cũng thích thu thập mô hình chiếm hạm..." Minh Uyên không dễ chịu mà nói.

"Không nhìn ra nha, anh thế mà lại tri kỉ như vậy đó. Anh muộn tao quá a nha." Sở Phong cười trêu chọc, nói.

*muộn tao: dân không dễ bị kích động, lúc nào cũng lạnh tanh.

Minh Uyên siết chặt tay lái, trầm giọng nói, "Ngồi xuống, ngậm miệng lại."

"Tôi quả thực gì hả?" Sở Phong dù bận mà vẫn ung dung nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, "Lần trước không phải là vừa gặp đã nhào tới sao. Sao hôm nay lại thẹn thùng vậy à?"

Cảnh tượng hai người tứ chi quấn quýt rõ ràng ấy dường như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, tuy rằng Minh Uyên cực lực đè nén, nhưng sau một lúc nghĩ tới hắn đêm đó đâm rút trong dũng đạo ấm áp căng mịn của Sở Phong, thân thể hắn lên nhịn không được mà nóng lên.

"Anh chắc là cũng có cảm giác đi?" Đang lúc tinh thần hoảng loạn, một cái tay thon dài mạnh mẽ mò tới dưới quần lót hắn, cách lớp vải tinh xảo mà xoa xoa tiểu Minh Uyên ngủ mê đang dần thức tỉnh.

"Sở Phong..." Minh Uyên cau mày, vẻ mặt giãy dụa cực kỳ. Lần trước thì có thể nói là do bất ngờ, nhưng lần này, nếu mà hắn làm với Sở Phong, thì gọi là gì? Huống hồ, trước đây, người hắn luôn tâm tâm niệm niệm là Lâm Đông...

*tâm tâm niệm niệm: luôn luôn tập trung nghĩ về một điều, một ai đó.

"Lại là bộ dáng này." Sở Phong 'sách' hai tiếng, buông tay ra, vẻ mặt lười biếng, "Anh yên tâm, tôi cũng không ép buộc anh, cũng sẽ không bảo anh phải chịu trách nhiệm. Giữa nam nhân với nhau ấy mà, chạm nhau rồi bốc cháy cũng là chuyện rất bình thường, cứ coi như là giải tỏa áp lực cho nhau là được rồi, có phải không?"

Cùng hắn lên giường là vì muốn giải tỏa áp lực? Gân xanh trên trán Minh Uyên nổi lên, một dòng chua xót tức giận xen lẫn với một tâm tình phức tạp không biết tên làm ngực hắn xao động, ánh mắt hắn tối lại, tầm mắt nhìn xuống Sở Phong, bỗng nhoẻn miệng cười, "Được thôi."

Chỉ là ý cười còn chưa có ở trong mắt.

Sở Phong không ngờ tới là hắn thế mà lại thoải mái đồng ý như vậy, giữa lúc bản thân đang giật mình, một cánh tay trắng nõn thon dài đã đưa tới, dứt khoát mở ra đai lưng của anh, kéo xuống quần dài quân trang của anh. Đầu Sở Phong còn chưa quay về, đã bị một loạt hành động như sét đánh của hắn làm cho hết hồn. Mắt thấy quần lót cuối cùng sắp thất thủ, anh vội vàng nắm lấy tay Minh Uyên, cố gắng gượng cười nói, "Anh sẽ không phải cứ như thế mà làm tới đó chứ?"

Móa nó, chưa tính việc đã bỏ bớt biết bao nhiêu công đoạn, vậy mà một chút bôi trơn cũng không làm, bị một đồ vật lớn như vậy đâm vào, hoa cúc mình còn chưa chuẩn bị đã bị tàn phá, nói không chừng hậu huyệt còn chảy máu luôn ấy chứ. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đau đến mức không muốn sống nữa kia, Sở Phong liền cảm thấy hoa cúc căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Minh Uyên bất tri bất giác mang theo vài tia cầu xin.

Mặt mày cương nghị anh tuấn của nam nhân hiếm khi mang theo một chút bộ dáng đáng thương, Minh Uyên không muốn thừa nhận rằng bản thân vì một chút kia đã mềm lòng, chỉ là động tác tay lại ngừng lại, trái lại bàn tay đưa về phía sau ghế dựa lấy ra một món đồ, là một bình thủy tinh trong suốt.

Bình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net