Chương 12: Dỗ ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không bao lâu, Phượng Tuyên đã chuyển ghế nằm đặt trong tây sương phòng của mình xuống dưới tàng cây ngô đồng.

Đây là một cái ghế có thể gấp lại, trải ra vừa đủ để y ngủ một mình, còn dư một khoảng trống nhỏ.

A Bảo khéo léo kê một cái bàn nhỏ ở bên cạnh.

Phía trên là nước trái cây Phượng Tuyên thích uống nhất và mấy xấp đồ ăn vặt.

Hai chủ tớ một người nằm, một người ngồi, mỗi người ôm một chén nước nho được ép ra uống.

Uống được một nửa, âm thanh các loại đồ sứ vỡ thành từng mảnh phát ra từ cánh cửa đóng chặt của đông sương phòng, tiếng loang choang rất lớn.

A Bảo lo lắng nhìn thoáng qua, đó là phòng Thích Trác Ngọc ở.

Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt Thích sư huynh âm trầm đi vào, nàng không kìm được nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, Thích sư huynh không sao chứ? Chúng ta có nên đi xem một chút không?"

Phượng Tuyên buông chén xuống, liếm môi dưới: "Không cần. ”

Đi xem cái gì, đi đông sương phòng tặng đầu người sao?

Chẳng qua là tình độc còn dư trên người Thích Trác Ngọc phát tác kịch liệt, đau đầu như muốn nứt ra.

Trong sổ mệnh nói, thượng cổ tình độc này thực sự rất lợi hại. Cho dù là có nguyên chủ hiến thân giải độc cũng không thể thanh trừ dư độc, chứ đừng nói mình còn chưa hiến thân.

Bất kể là phàm nhân hay là thần tiên đều có thất tình lục dục. Tơ tình phủ đầy kinh mạch toàn thân và lục phủ ngũ tạng, muốn rút ra nói dễ như vậy sao? Một khi rút không sạch sẽ, tơ tình còn lại sẽ biến thành tình độc. Tình độc sẽ xâm nhập vào nguyên thần, trái tim, ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.

Nói tóm lại, hiện tại Thích Trác Ngọc tâm tình kém cỏi, không khống chế được, đang đập phá đồ đạc lung tung.

Chờ hắn phát tiết xong sẽ tốt thôi.

Dù sao tính tình hắn vốn đã kém.

Phượng Tuyên nhỏ giọng oán thầm một câu.

A Bảo vẫn có chút lo lắng, nghe động tĩnh càng ngày càng vang, đinh tai nhức óc, thấp giọng nói: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách..."

Phượng Tuyên gật đầu: "Quả thật không phải là cách. ”

A Bảo mừng rỡ: "Chủ tử, người chuẩn bị đi xem Thích sư huynh rồi sao?"

Phượng Tuyên không nghe được những lời này của nàng mà lẩm bẩm lấy ra hai cái nút tai, nhét vào lỗ tai mình: "Ầm ĩ chết người ta rồi, còn ngủ thế quái nào được."

Tình độc của đại ma đầu phát tác chuyện nhỏ.

Bổn tiên quân ngủ không ngon giấc ngủ trưa mới là chuyện lớn.

Nhét nút tai vào, thế giới quả nhiên yên tĩnh lại.

Dù sao y đi cũng bị đánh, còn không bằng mình yên lặng ở lại.

Ỉn lười phải có giác ngộ của ỉn lười.

-
Bên trong đông sương phòng, mặt đất hỗn độn, bình hoa, gỗ mục, bàn ghế lật đổ vương vãi khắp nơi.

Trên bàn.

Hai tay Thích Trác Ngọc chống lên bàn, phát ra một tiếng "bang" trầm đục.

Hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt, hai bên thái dương thấm đẫm mồ hôi lạnh.  Làn da của hắn vốn trắng nõn nhưng bây giờ đôi môi của hắn lại đỏ như máu, giống như một con quỷ leo lên từ địa ngục.

Thích Trác Ngọc không ngờ thượng cổ cấm thuật này sẽ lợi hại như vậy, chỉ dựa vào tu vi của mình căn bản là không áp chế được tình độc đang lan tràn.

Mọi thứ trước mắt hắn bắt đầu mất kiểm soát, bất tri bất giác, không gian bên trong đông sương phòng bỗng nhiên biến hoá vặn vẹo, dần dần biến thành một đám cháy.

Lửa.

Ngọn lửa lan rộng khắp nơi.

Tiếng thét chói tai, tiếng khóc rống vang lên bên cạnh Thích Trác Ngọc.

Vô số người hầu bị cháy không thể nhận dạng chạy về phía hắn, khoảng cách gần tới mức có thể ngửi được mùi máu thịt bị cháy.

Thích Trác Ngọc chợt kinh hãi lui ra sau một bước, bất thình lình đụng phải một lồng ngực cứng rắn.

Hắn đột nhiên xoay người, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, mặc triều phục đương triều, ngực có một cái lỗ lớn, máu chảy đầm đìa.

Giọng nói già nua của người đàn ông khàn khàn, hai mắt trừng lớn, hung ác nhìn chằm chằm hắn: "A Nan... A Nan... ngươi giết ta... ngươi giết ta!"

Trái tim Thích Trác Ngọc trong nháy mắt trở nên tê liệt, toàn thân bắt đầu run rẩy, nghe thanh âm này, theo bản năng cúi đầu nhìn, thấy trong tay hắn đang cầm một thanh chủy thủ đẫm máu.

"Không phải."

Hắn ném chủy thủ, dùng sức ôm đầu. Đau quá, đau đầu sắp nổ tung.

"Chính là ngươi!"

Hình ảnh vừa chuyển, ngọn lửa trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Vài đứa trẻ cẩm y hoa phục đứng trên hành lang thật dài của cung điện, dưới bức tường ngói xanh vây quanh hắn đứng thành một vòng tròn. Hắn nhìn tay mình cũng to bằng bàn tay của một đứa trẻ.

"Chính là ngươi!" Trong đó có một đứa trẻ giọng nói sắc bén: "Ngươi là tiểu súc sinh có mẹ đẻ không có mẹ nuôi! ”

"Chính là ngươi hại chết mẹ ngươi! Chính là ngươi! Ngươi là tiểu tạp chủng không biết là người hay là yêu quái! ”

"Không phải." Thích Trác Ngọc thẳng lưng, hô hấp dồn dập.

Hắn nóng lòng giải thích, vội vàng ngẩng đầu, không ngờ một đứa trẻ trong số đó nhặt hòn đá nhọn ném mạnh vào người hắn.

Một giây sau, Thích Trác Ngọc liền cảm giác trước mắt đỏ lên, một màu máu đỏ tươi.

Đau đớn trong nháy mắt đánh thức lý trí của hắn, tất cả âm thanh xung quanh và tường thành cung điện bắt đầu biến mất, trở lại hình dáng của đông sương phòng.

Vừa rồi phát ra "Ầm" một tiếng, chính là cái bình lớn nhất trong phòng, cao gần bằng vai của một người đàn ông trưởng thành.

Hắn vô tình đụng vỡ bình hoa trong ảo giác do tình độc gây ra, giờ hắn đang ngồi trong một bãi mảnh vụn.

Thích Trác Ngọc khom một chân, tay phải cầm một mảnh sứ sắc bén.

Hắn như đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu không lên tiếng, chỉ im lặng.

Một giây sau, hắn dùng sức bóp vỡ mảnh sứ.

Máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay trong nháy mắt lan tràn thành từng sợi tơ máu, tạo thành một vũng máu trên mặt đất.

Cáu kỉnh muốn giết người. Khi hắn muốn giết người, hắn sẽ tìm một chỗ đi giết.

Ngay khi hắn đứng lên chuẩn bị thực hiện ý nghĩ này của mình, trong không khí bỗng nhiên có hương đào thoang thoảng.

Xen lẫn trong mùi máu tanh, hiển nhiên không quá rõ ràng.

Nhưng trong giây lát này hắn vẫn bắt được phương hướng nó bay tới.

Cửa sổ đông sương phòng mở ra, đối diện với cây ngô đồng mà Phượng Tuyên nghỉ ngơi.

Dưới tàng cây bày một cái ghế nằm, vị đạo lữ tiện chiếm hời kia đang ngủ say.

Thích Trác Ngọc chớp mắt bình tĩnh lại, bỗng nhiên không muốn giết người nữa.

Hắn đẩy cửa phòng ra, đi thẳng về phía Phượng Tuyên.

-
Phượng Tuyên lại một lần nữa tỉnh lại, là do bị Thích Trác Ngọc đánh thức.

Y ngủ mơ mơ màng màng, không biết Thích Trác Ngọc thoát ra như thế nào. Mở mắt ra còn chưa thấy rõ mặt hắn, y đã cau mày trước mùi máu tanh nồng nặc.

Nhìn kỹ, không biết làm sao mà đại ma đầu quần áo lộn xộn, trên cánh tay toàn là máu.

Giờ phút này vẫn đang nhỏ giọt từng chút một dọc theo các khớp ngón tay.

Phượng Tuyên sợ ngây người.

Thích Trác Ngọc xảy ra chuyện gì vậy? Không phải hắn nổi giận ở đông sương phòng đập phá lung tung hay sao?

Vỡ là đồ trong phòng đại ma đầu, không phải hắn lăn tới lăn lui trong phòng đấy chứ?

Sao mà có thể chật vật như vậy.

Thích Trác Ngọc sau khi đánh thức y thì không có động tĩnh gì nữa.

Hai người rơi vào trầm mặc, Phượng Tuyên cảm thấy mình nên nói gì đó, vì thế y nói: "Sư huynh, sao huynh lại bị thương?"

Đúng vậy.

Là "lại"

Y hạ phàm mới được một tháng, Thích Trác Ngọc ít nhất đã trọng thương ba lần.

Đây là loại nhân cách tự làm hại mình gì vậy?

Thích Trác Ngọc lại trả lời câu hỏi, nhìn từ trên cao xuống: "Sao ngươi ngủ được? ”

Nghe Phượng Tuyên: "? ”

Cái loại giọng điệu nói chuyện của Thích Trác Ngọc y chang khẩu khí giáo huấn của trưởng lão dạy học ở Thượng Thanh Học cung.

Chẳng qua trưởng lão dạy học là hận sắt không thành thép mắng y: "Tuổi này sao ngươi ngủ được! ”

Sao lại không ngủ được.

Chất lượng giấc ngủ tốt có gì sai?!

Nhưng Thích Trác Ngọc tuyệt đối không phải hận sắt không thành thép mà xuất hiện bất thình lình.

Quả nhiên, một giây sau y nghe thấy Thích Trác Ngọc lạnh lùng nói, tuy rằng cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao. ”

Phượng Tuyên: "..."

Đạo hữu, giờ ngươi không thèm giả bộ trước mặt ta luôn rồi à?

Đại sự huynh trăng thanh gió mát đâu rồi?

Mau nhặt cái người dịu dàng như nước lên đi! !

Coi như y nhìn ra, Thích Trác Ngọc là bị tra tấn không thành hình người, nhìn thấy y ngủ ngon nên đơn thuần tới tra.

Đại thần Phượng Tuyên không đếm xỉa tới chuyện nít con, quyết định tha thứ cho tính tình thối nát của hắn như cha guột tha thứ cho con trai.

Y trả lời trung thực: "Không sợ."

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, Phượng Tuyên giải thích: "Sợ cũng vô dụng nha. Ta cũng không đánh lại được sư huynh."

Ha ha, thần giỏi không sợ bị thiệt.

Chờ lịch kiếp trở lại Cửu Trọng Thiên sẽ treo ngươi lên đánh.

Thích Trác Ngọc nhìn không hiểu y.

Hắn đã giết rất nhiều người,coi thường người của mình, hoặc là cừu nhân. Mọi người đều sợ cái chết, và khi cái chết đến, những người này hoặc không có phẩm giá dập đầu cầu xin tha thứ, hoặc khóc lóc sợ hãi mất kiểm soát

Chưa từng có ai như y.

Đôi mắt hạnh của thiếu niên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn hắn. Đáy mắt sạch sẽ tới đáng sợ.

Thích Trác Ngọc quay đi chỗ khác, ngồi trên ghế nằm.

Một mình Phượng Tuyên ngủ trên ghế còn thừa chỗ, hắn vừa ngồi lên là trở nên chật chội.

Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng là bàn tay của đại ma đầu còn đang chảy máu! Mà y mới thay chăn trên ghế nằm hôm nay!

Chú ý tới tầm mắt của Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc nhận ra gì đó, bình tĩnh vung tay áo, sử dụng một đạo thuật hệ trị liệu màu xanh biếc.

Vốn tay phải máu tươi đầm đìa trong nháy mắt khỏi hẳn, ngay cả những vết thương dữ tợn kia cũng không nhìn thấy nữa.

Phượng Tuyên nhìn mà sửng sốt, bỗng nhiên nhận ra.

Chờ đã, vết thương của ngươi có thể tự chữa lành đấy sao?? Vậy sao trước đây ngày nào ngươi cũng làm phiền ta, bắt ta phải thay thuốc cho ngươi?

Quên đi, hắn không vui hắn có lý.

Phượng Tuyên nghĩ đến sau này còn phải dựa vào Thích Trác Ngọc lịch kiếp, nhất thời hảo tâm hỏi một câu: "Sư huynh, tâm trạng hôm nay không tốt ư?"

Thích Trác Ngọc không nói gì.

Phượng Tuyên cho rằng hắn chấp nhận, chủ động ôm chăn nhỏ của mình dịch sang bên cạnh, để ra một khoảng trống: "Vậy huynh ngủ một lát ở đây đi, lúc tâm trạng không tốt ta sẽ ngủ, thức dậy ăn cơm, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn. ”

Thích Trác Ngọc cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là tràn ngập miệt thị đối với loại lời nói vô căn cứ này của y.

Thế nhưng nghĩ đến khuôn mặt ngủ yên bình của Phượng Tuyên, không biết vì sao bỗng nhiên muốn thử xem.

Hắn thật sự nằm xuống, chen cho Phượng Tuyên suýt ngã xuống gầm ghế.

Đầu vẫn còn đau, cũng không có tiến triển chút nào, giống như là mặt đất khô héo nứt nẻ, trên đất lửa cháy hừng hực.

Thích Trác Ngọc cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, vậy mà lại tin tưởng lời quỷ quái của tiểu phế vật này.

Đang muốn đứng dậy, Phượng Tuyên lại cho rằng hắn đã ngủ thiếp đi, đắp chăn lên người hắn, sau đó cách chăn vỗ vỗ lồng ngực hắn. Khi còn nhỏ, y khóc nháo không chịu ngủ, cha đế quân đã vỗ y như thế. Y học được thế là làm theo.

Từng chút một, rất nhẹ và rất chậm.

Giống như đang dỗ ngủ.

Không biết tại sao đau đớn trong thần thức dường như được xoa dịu khi nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên mở miệng: "Chưa từng có ai dỗ ta ngủ như thế này. ”

Phượng Tuyên không ngờ hắn còn chưa ngủ, giật mình nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, ngay cả cha mẹ huynh cũng chưa từng ư?"

Thích Trác Ngọc gật đầu, ma xui quỷ khiến có chút chờ đợi câu trả lời của y.

Phượng Tuyên nói: "Ồ. ”

Y an ủi hắn, "Không sao đâu, huynh có thể coi ta là cha huynh."

Thích Trác Ngọc:?
___________________
Thích Trác Ngọc:Ngươi bị dị ứng với lãng mạn à?

Tiểu Thất: Ta muốn làm cha huynh .jpg

Mở khóa tên nhỏ của cá hấp: A Nan


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tutien