Chương 41: Đánh bóng thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh bóng thẳng là không lòng vòng, rất trực tiếp.

Lúc ăn cơm, Phượng Tuyên lễ phép hỏi một câu: "Tiên quân có ăn không?"

Thích Trác Ngọc đang vì hành vi nấu cơm không giải thích được của mình mà bực bội, nghe vậy mở miệng: "Ta đã tích cốc."

Ồ.

Phượng Tuyên cảm thấy mình hiểu.

Vì vậy, cả bát canh cá đều bị y " ùng ục" uống hết.

Hỏi một câu Thích Trác Ngọc có ăn hay không hình như thật sự chỉ là lễ phép hỏi một câu mà thôi.

Thích Trác Ngọc liền dùng ánh mắt "Tiểu Ngư Yêu ngươi thế mà không chừa lại cho ta một miếng", hơi quá đáng nhìn y.

Phượng Tuyên uống canh xong, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Thích Trác Ngọc không vui lắm, sau đó lại nhìn bát canh nhỏ chỉ còn lại đáy.

Bất tri bất giác nhận ra, y có nên để lại một ngụm cho đại ma đầu hay không, dù sao hắn mới là người bị thương.

Xuất phát từ một loại tâm lý tội lỗi nho nhỏ.
Con chim nhỏ từ trước đến nay vô tâm vô phế bỗng nhiên cảm giác lương tâm lại mọc lên một chút.

Thấy Thích Trác Ngọc muốn đi ngủ, do dự  lục lọi trong túi nhỏ của mình nửa ngày.

Sau đó vội vàng trước khi Thích Trác Ngọc lên giường, rất ân cần trải nệm thật dày, còn có chăn gấm tơ tằm dệt thổ cẩm.

Thích Trác Ngọc nhìn y.

Phượng Tuyên giải thích: "Trên người ngươi có vết thương, ta sợ lúc ngươi ngủ bị lạnh, cho nên trải thêm mấy lớp nệm cho ngươi.”

Nói xong, còn vỗ vỗ nệm bằng tay, ra sức bán hàng: "Tấm nệm này ngủ rất thoải mái."

Mỗi lần y lấy nó ra sử dụng, nằm trên đó trong vòng chưa đầy hai giây đã ngủ, tất nhiên, đó cũng có thể là do chất lượng giấc ngủ của y rất tốt.

Khoang mũi Thích Trác Ngọc phát ra một tiếng hừ lạnh không rõ ý nghĩa.

Nhìn biểu cảm của hắn, cũng coi như hài lòng.

Sau khi lên giường, Phượng Tuyên bèn tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống ở bên giường, sau đó canh giữ hắn ngủ.

Hình ảnh nghiêm túc này, như là đã dồn hết tâm sức chăm sóc người bị thương.

Là chiến thần của Tam Thanh Cảnh, lẽ ra đã sớm quen với việc được người khác hầu hạ. Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy Phượng Tuyên ngồi trên ghế lạnh như băng, nội tâm toát ra một cảm giác bất hòa khó hiểu.

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, sau đó mở miệng: "Ngươi không ngủ sao? ”

Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu: "Ta không ngủ, đêm ta phải dậy chăm nom ngươi."

Nghe được ba chữ chăm nom mình, Thích Trác Ngọc lạnh lùng cười một tiếng.

Yêu kiều yếu ớt ngay cả một con cá cũng nấu không xong thì có thể chăm nom ra trò trống gì?

Thích Trác Ngọc mở miệng, là câu mệnh lệnh: "Lên giường ngủ. ”

Phượng Tuyên khựng lại: "... Không tốt lắm đâu, tiên quân, cái giường này quá nhỏ. ”

Không phải y muốn từ chối đâu.

Đại ma đầu cũng không nhìn xem bây giờ hai người đang ở cái nhà tồi tàn này là điều kiện gia đình như thế nào.

Cái giường này nhỏ còn rách nát, cả hai cùng lên ngủ thì làm sao mà ngủ được. Chỉ sợ y vừa lên giường là giường sập luôn.

"Bổn quân nói ngủ thì ngủ." Thích Trác Ngọc lại một lần nữa mở miệng, rất là bá đạo.

Lần này, Phượng Tuyên không từ chối nữa.

Dù sao y lấy tay sờ sờ tấm nệm của mình, mềm mại dày dặn siêu thoải mái, tốt hơn cái ghế cứng mình đang ngồi nhiều.

Rối rắm một lát, Phượng Tuyên triệt để mặc kệ.

Dù sao Thích Trác Ngọc cũng không ngại chen chúc, y có cái gì để mà ghét bỏ, huống hồ hai người cũng không phải chưa từng chen chúc ngủ cùng một giường.

Nói là nói như vậy, nhưng thật sự khi y leo lên giường, nằm bên cạnh Thích Trác Ngọc.

Đột nhiên cũng cảm giác được có hơi không quen, thay đổi mấy tư thế cũng không ngủ được.

Thích Trác Ngọc nhíu mày: "Sao thế?"

Cả người Phượng Tuyên rụt vào trong chăn gấm, lộ ra một cái đầu: "Tiên quân, không có gì đâu. Ta chỉ muốn tìm một tư thế quy củ một chút, tránh xa ngươi, để không động đến vết thương của ngươi."

Khi nghe "Tránh xa ngươi", Thích Trác Ngọc khựng lại. Sau đó hắn nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi nói: "Không cần."

Giọng điệu này như kiểu "Ngươi chỉ là tiểu yêu có thể tạo sóng gió gì trong chăn cơ chứ", cùng một loại cuồng vọng tự đại "cho dù bị đụng phải vết thương bổn quân cũng khinh thường chuyện kêu đau".

Được rồi. Đại ma đầu đều nói như vậy, Phượng Tuyên cũng không tiện nhăn nhó.
Chủ yếu là ngủ dựa vào tường lạnh như băng, không thoải mái chút nào.

Nào có ấm như chăn Thích Trác Ngọc.

Thân thể Thích Trác Ngọc cũng không biết là xảy ra chuyện gì

Ban ngày nắng gắt làn da của hắn lạnh như băng, buổi tối thời tiết lạnh, lại cảm thấy cả người hắn đều ấm áp.

Nếu không phải đại ma đầu là nhân vật phản diện hủy diệt thế giới. Dựa vào cái mặt của hắn làm nam sủng ấm chăn có khi cũng làm được lên chuyện lớn.

Lúc suy nghĩ lung tung, Phượng Tuyên nhắm mắt ý thức đã có chút mơ hồ. Trước khi ngủ vẫn không quên mở miệng nói chuyện, ước chừng là vì quá buồn ngủ, giọng điệu có hơi dinh dính lầm bầm: "Ban đêm nếu ta đụng phải vết thương của ngươi, ngươi nhớ đẩy ta ra. ”

Suy nghĩ một chút, lại níu cho mình cái tự tôn: "Nhưng tiên quân yên tâm, ta ngủ ngoan lắm, không hề quậy đâu."
-
Trên người Thích Trác Ngọc có một mùi thảo mộc rất nhạt, mới đầu Phượng Tuyên cũng không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy rất giống hương vị dưới tàng cây ngô đồng.

Bởi vậy khi y ở bên cạnh Thích Trác Ngọc mà như có cảm giác ngủ trưa dưới câu ngô đồng. Có chút giống như mèo con ngửi thấy bạc hà sẽ thích ý lăn lộn, y chìm vào giấc ngủ rất nhanh trong mùi hương gỗ nhẹ nhàng này.

Hơn nữa lúc ngủ, còn mơ mộng.

Bản thân Phượng Tuyên đang ở trong mảnh vỡ mộng cảnh do Thần Hồn Đăng ngưng tụ, bởi vì y là chủ nhân thần hồn đăng.

Lúc thanh tỉnh, Thần Hồn Đăng không ảnh hưởng lớn tới y, chỉ có lúc ngủ, hồn phách lưu lại trong mảnh vỡ mới có thể ảnh hưởng đến y.

Hình ảnh đầu tiên trong mộng xuất hiện một thiếu niên trạc tuổi y.

Thiếu niên này từ trước đến nay đều sinh sống trong một cái ao nhỏ ở Yêu vực Nam Hải, bởi vì lúc nhỏ từng bị nhân loại bắt đi, cho nên mất đi một nửa cái đuôi.

Nhìn đến đây, Phượng Tuyên nhận ra đây là giấc mơ của ai.

Đó là A Lý.

Sau khi A Lý mất đi một nửa cái đuôi thì  không cách nào tiếp tục tu luyện được nữa. Thấy ngư yêu đồng tộc sau khi trưởng thành đều vượt qua Long Môn, trở thành giao nhân, nguyện vọng muốn tu luyện thành tiên càng ngày càng mạnh.

Thẳng đến một ngày, Yêu vực Nam Hải lại bộc phát trận chiến tiên yêu, A Lý ngoài ý muốn nhặt được Tam Thanh Cảnh thượng tiên mất trí nhớ, Tĩnh Đốc tiên quân ở bên hồ ngọc bích.

Mới đầu, A Lý cũng không biết hắn chính là chiến thần đại danh đỉnh đỉnh. Xuất phát từ lòng tốt cứu người, thu nhận Tĩnh Đốc, chăm sóc cẩn thận.

Thỉnh thoảng A Lý sẽ ra ngoài bắt một ít tôm tép nhỏ, nấu thành đồ ăn khó ăn chăm sóc Tĩnh Đốc, chẳng mấy chốc Tĩnh Đốc khó có thể chịu đựng được tài nấu nướng kinh hoàng của y, đổi thành Tĩnh Đốc nấu cơm, A Lý chỉ cắp mông trông chờ ăn cơm.

Hai người ở trong nhà gỗ trải qua một đoạn thời gian coi như yên tĩnh.

Thẳng đến một ngày, Tĩnh Đốc dưỡng xong vết thương trên người, bỗng nhiên bật lộ thân phận của mình, mở miệng hỏi A Lý có nguyện ý cùng mình trở về Tam Thanh cảnh hay không.

Lúc đầu A Lý mờ mịt không biết làm sao, sau đó dưới sự khẩn cầu nhiều lần của Tĩnh Đốc, do dự đồng ý.

Y muốn tu luyện thành tiên.
Tam Thanh cảnh có linh khí và pháp bảo tốt hơn, chỉ cần y trở thành thượng tiên, liền có thể lên trời xuống biển như những giao nhân khác.

Cha của y chính là một giao nhân lớn tuổi, bởi vì y thiếu một nửa cái đuôi, cha cũng thường xuyên bị đồng tộc khinh thường.

Ngày đi Tam Thanh Cảnh, A Lý tạm biệt những người bạn tốt trong ao của mình. Ếch yêu om sòm, ốc đồng cô nương dịu dàng, còn có một con rắn đen nhỏ lớn lên như thanh mai trúc mã với y.

A Lý nói với bọn nó: "Chờ tớ ở Tam Thanh cảnh học thành tiên thuật, tớ lại trở về tìm các cậu chơi, cũng vừa hay."

Mộng cảnh đến nơi này, Phượng Tuyên thầm nghĩ một câu này mình từng nói đúng. So với kịch của lão tướng quân cắm cờ sau lưng trên sân khấu còn nhiều hơn.

Quả nhiên, A Lý đi theo Tĩnh Đốc đến Tam Thanh cảnh, không chỉ không học được tiên thuật, còn bởi vì là một tiểu yêu thế gian có pháp lực thấp. Các thượng tiên Tam Thanh cảnh đều ghét y, ngay cả một tiên thị bưng trà đưa nước cũng có thể kêu y tới lui.

Vì vậy mà chẳng mấy chốc, A Lý đã chán ghét cuộc sống như vậy. Tiên cung La Bạch của Tam Thanh cảnh cao lớn nguy nga, nhưng y bắt đầu nhớ đến cái ao nhỏ của mình.

Ý nghĩ về nhà vừa nảy ra, A Lý liền lên đường thu dọn hành lý của mình. Kết quả Tĩnh Đốc không hiểu sao lại phát điên, không cho phép y hạ phàm, còn nhốt y trong tẩm cung của mình.

Ngày này qua ngày khác, y bị nhốt trong cung điện chỉ có bốn bức tường. Thẳng đến khi chiến tranh ở Yêu vực Nam Hải lại một lần nữa bộc phát, Tĩnh Đốc lãnh binh xuất chinh, tiêu diệt bộ tộc giao nhân nổi loạn.

Trận chiến này kéo dài không lâu, tu vi Tĩnh Đốc sâu không lường được, chỉ thiếu thần cách là có thể thành thần. Chưa đến nửa ngày, xác chết, máu chảy khắp nơi ở Yêu vực Nam Hải

Binh lực của bộ tộc giao nhân yếu ớt, vì thế già yếu bệnh tật đều bị gọi ra tiền tuyến, trong đó có phụ thân A Lý.

À, cái này.

Trước đây nhìn bích hoạ ở Quy Khư quốc, y còn tưởng rằng A Lý cầm một kịch bản ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chớ khinh thiếu niên nghèo, không ngờ lại là một kịch bản cẩu huyết hận hải tình thâm.

Loại này chính là tuy rằng ta giết cha ngươi cùng với cả nhà ngươi cùng với tổ tông mười tám đời của ngươi, nhưng ta yêu ngươi cho nên ngươi hẳn là sẽ tha thứ cho cốt truyện của ta.

Phượng Tuyên thở dài, đồng thời không kìm được tiếp tục xem chuyện gì xảy ra.

Mộng cảnh phía sau y dùng ngón chân cũng có thể đoán được.

A Lý khẳng định biết Tĩnh Đốc giết sạch bộ tộc giao nhân, cho nên ngày Tĩnh Đốc đại hôn với hôn thê y liền chạy mất.

Không sai, Tĩnh Đốc thượng tiên thối nát ở Tam Thanh cảnh còn có một vị hôn thê, thật sự là tập hợp đủ tiêu chuẩn của tên đàn ông xấu xa.

A Lý chạy cũng không chạy thoát, bị Tĩnh Đốc đuổi theo tới bờ Bích Lạc Xuyên. Trong lúc tuyệt vọng đã nhảy xuống Bích Lạc Xuyên.

Tam Giới có tin đồn, Dưới Bích Lạc Xuyên là nhân gian mịt mù.

Đám tiểu yêu trên thế gian cho rằng, nhảy xuống Bích Lạc Xuyên sẽ là đường về nhà.

Thật ra không phải, trên cùng của Bích Lạc là hoàng tuyền. Hạ Bích Lạc là suối vàng u tối.

Thượng thần lịch kiếp nhảy Bích Lạc Xuyên đều bị lột đi thần lực, trở thành phàm nhân tay không tấc sắt.

Y một con cá chép nhỏ nhảy xuống, kết quả có thể tưởng tượng được, hồn phi phách tán, chết không toàn thây.

Phía sau chính là một mình Tĩnh Đốc phát điên, chạy đi khắp nơi gọi người qua đường vô tội đến chữa trị hồn phách cho A Lý.

Giải thích hoàn hảo cho hình tượng tên đàn ông đểu cáng mặc dù ngươi đã chết, nhưng ta cũng mất tình yêu, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau sống hạnh phúc với vị hôn thê, một trăm năm vì nhớ ngươi nên tìm thế thân.

Đúng vậy, y phát hiện tướng mạo của A Lý trong mộng. Không thể nói giống hoàn toàn Á Mạn công chúa, chỉ có thể nói giống nhau như đúc.

Phượng Tuyên: Có một câu tục tĩu đã đến bên miệng, không biết có nên nói hay không.

Y rất tức giận
Hơn nữa còn bị cơn giận đánh thức.
Sau đó mở mắt ra liền nhìn thấy Thích Trác Ngọc nay đã trở thành " kẻ cặn bã Tĩnh Đốc."
......

......
Được rồi.

Càng điên tiết hơn.

Đặc biệt là khi nhớ tới trong mộng đại ma đầu thế mà còn có vị hôn thê ở Tam Thanh cảnh.

Sư huynh thối nát đúng là trái phải đều có thể ôm ấp, trước có sư tôn sau có công chúa, hiện tại còn có vị hôn thê đúng không?

Địa vị của đạo lữ đáng thương như mình càng lúc càng kém. Tức giận đến mức tầm mắt rơi xuống cánh tay đầy vết thương của Thích Trác Ngọc, nhìn miếng da còn nguyên vẹn duy nhất.

Không biết vì sao có chút ngứa răng, sau đó không kìm được cắn một phát. Cắn xong buông lỏng, để lại một dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay hắn.

Phượng Tuyên dùng sức chà chà khuôn mặt tuấn tú của Thích Trác Ngọc một phen, vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Cuối cùng nhắm mắt làm ngơ, xoay người thật mạnh, tức giận đưa lưng về phía hắn.
-
Sáng sớm hôm sau, khi thay thuốc. Thích Trác Ngọc cởi áo khoác ra, ánh mắt đột nhiên dừng trên dấu răng mới xuất hiện trên mu bàn tay.

Sau đó chậm rãi nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, cười một tiếng: "Ngủ ngoan đó hả?"

Nói thật, Phượng Tuyên sáng sớm đã hối hận. Tối hôm qua bị giấc mộng cẩu huyết kia làm cho tức giận bừng bừng, thế nhưng to gan lớn mật cắn đại ma đầu một cái.

Quả nhiên ban đêm người ta dễ dao động cảm xúc nhất. Nghĩ đến tính cách Thích Trác Ngọc có thù tất báo, sợ chờ tiếp theo mình thừa nhận, đại ma đầu trong cơn tức giận sẽ tặng mình một món quà to đấy là nổ bay đầu.

Phượng Tuyên mở miệng: "À, cái này. ”

Phượng Tuyên chậm rãi: "Có thể là tối hôm qua ta mộng du. ”

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y.

Phượng Tuyên kiên trì: "Loại nói mớ ấy."
Nói mớ kiểu gì mà có thể mớ tới mức há miệng cắn người một cái.

Phượng Tuyên nhất thời cảm giác được lý do này, ngay cả mình cũng không nghe nổi.

Kết quả không ngờ Thích Trác Ngọc lại tin.

Chết rồi.

Chẳng lẽ sau khi đại ma đầu mất trí nhớ, thật đúng là ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của hắn sao.

Thích Trác Ngọc không chỉ tin, hơn nữa ngày hôm sau khi chữa thương đều dùng linh lực chữa đi những vết thương khác trên người, duy chỉ để lại dấu răng nông cạn này.

Rõ ràng chỉ cần một pháp thuật chữa bệnh nho nhỏ, là có thể triệt để tiêu trừ dấu răng.

Nhưng không hiểu sao lại giữ lại.

Phượng Tuyên nhìn thấy cảnh này trong lòng nhảy dựng lên.

Cứu mạng, y đã nói Thích Trác Ngọc là người có thù tất báo đó. Đại ma đầu để lại vết thương này,không phải là để ngày ngày nhắc nhở chính mình, sau đó chờ khôi phục trí nhớ tìm mình báo thù đó chứ.

Phượng Tuyên không kìm được suy nghĩ lung tung.

Thích Trác Ngọc đã mặc xong áo khoác xuống giường, cổ quái nhìn y một cái, nói: "Hôm nay, theo ta trở về Tam Thanh cảnh."

Trong giấc mơ đêm hôm qua, Tĩnh Đốc cũng muốn dẫn A Lý trở về Tam Thanh cảnh. Vừa khẩn cầu vừa khuyên nhủ, ước chừng dỗ dành ba ngày. Hôm nay đến phiên Thích Trác Ngọc, hắn cường ngạnh muốn chết.

Ngoại trừ mệnh lệnh thì chỉ biết mệnh lệnh, loại thẳng nam vô tình này nếu muốn có đạo lữ, cũng chỉ có một con đường sắp xếp hôn nhân mới có thể đi.

Kết quả suy nghĩ lại.

Thích Trác Ngọc chiếm hời đạo lữ chính hắn, thật đúng là tiên duyên tặng. Hơn nữa Tĩnh Đốc trong mộng tu dưỡng nửa tháng mới khôi phục được.

Thích Trác Ngọc chỉ tu dưỡng một ngày, không phải vết thương trên người hắn còn chưa lành toàn bộ chứ? Nhưng Thích Trác Ngọc sẽ luôn tự quyết định mình sẽ làm gì, người khác không thể không tuân theo.

Phượng Tuyên cũng không phải cá chép nhỏ, y là một con heo lười biếng, nằm thẳng ở đâu cũng là nằm, huống hồ hồi tiên giới đối với y mà nói cũng giống như trở về nhà mình vậy.

Cho nên sau khi Thích Trác Ngọc đã quyết xong, Phượng Tuyên liền gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, y vẫn chào tạm biệt nhóm bạn nhỏ của "A Lý".

Ếch Tinh nói: "Cá chép nhỏ, cậu thật sự muốn đi cùng hắn tới Tam Thanh cảnh sao. Nơi đó thượng tiên chẳng coi trọng đám tiểu yêu chúng ta đâu, không thì cậu bỏ giấc mộng thành tiên của cậu đi."

Ếch tinh còn bổ sung: "Thật ra tớ cảm thấy làm một tiểu yêu cũng rất tốt. Đắm mình dưới ánh mặt trời trong ao chẳng phải hạnh phúc hơn làm tiên sao?"

Phượng Tuyên nghe xong, không thể không đồng ý.

Thái độ sống của con heo lười này giống mình ghê.

Nhưng y gánh trên vai kịch bản cẩu huyết, gánh nặng đường xa không cho phép y làm một con heo lười phơi nắng trong ao nhỏ, mệt mỏi.

Ốc đồng cô nương cũng dịu dàng nói: "Cá chép nhỏ, tớ cảm thấy tiên quân này hung dữ lắm, không phải là người tốt, tớ sợ sau này hắn đối xử không tốt với cậu."

Phượng Tuyên vẫn nghe bọn họ nói chuyện, không lên tiếng.

Sau khi nghe xong những lời này của ốc đồng cô nương, theo bản năng rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên: "Hắn rất tốt."

Phản bác quá nhanh, thậm chí giọng điệu cũng có chút gấp gáp.

Vừa nói xong, không chỉ ốc đồng cô nương sửng sốt, Phượng Tuyên cũng ngây ngẩn cả người.

Không phải chứ
Chẳng lẽ mình và đại ma đầu ở cạnh nhau lâu, gần son thì đỏ, cũng bị hắn lây nhiễm thành một kẻ cuồng tự ngược hay sao? Thế mà lại cảm thấy loại ma đầu tương lai này sẽ quấy nhiễu nhân gian long trời lở đất như Thích Trác Ngọc là người tốt.

Huống hồ, về sau hắn vì muốn chứng đạo mà sắp xếp cuộc đời đạo lữ của mình vô cùng rõ ràng luôn rồi.

Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên nhất thời thanh tỉnh, vội vàng nói: "Tớ không có ý này..."

Ai biết được, ếch tinh và ốc đồng cô nương lộ ra một loại biểu tình quả nhiên như thế rồi trầm trọng lên tiếng: "Cá chép nhỏ, cậu yêu hắn mất rồi."

Phượng Tuyên thiếu chút nữa ngã ngửa. Hơn nữa đại ma đầu cách đó không xa, tu vi của hắn cao, thính lực cũng siêu phàm. Những tiểu yêu này chỉ thuận miệng nói, lỡ như bị hắn nghe được coi là thật thì làm sao bây giờ?

Trong sổ mệnh, kết cục phàm nhân Tiểu Thất yêu mến Thích Trác Ngọc còn thảm hơn cả mất lý trí.

Phượng Tuyên phủ nhận tận 3 lần: "Tớ không phải, tớ không có, các cậu đừng nói lung tung! ”

Nhân tiện điên cuồng hô trong lòng: Tiên quân ta hoàn toàn không có ý này, ta đối với ngươi rất trong sạch, không hề có ý nghĩ gì!

Cũng không biết kỹ năng đọc tâm của Thích Trác Ngọc có còn sau khi mất trí nhớ hay không.

Phượng Tuyên có hơi không xác định, vì thế lại lớn tiếng lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần, quyết định nói gì cũng phải giữ lại trong sạch ở nhân gian.

Nhóm tiểu yêu cậu một lời tớ một câu.

Trước khi đi, con rắn đen nhỏ vẫn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu cậu ở Tam Thanh Cảnh không quen, tớ sẽ đến đón cậu về nhà. ”

Nói thật, Phượng Tuyên căn bản không phải là "A Lý". Đối mặt với bọn họ, chỉ có thể ứng phó lung tung, vội vàng gật đầu.
Gật đầu xong, lại cảm thấy điệu bộ này của bọn họ có chút quái lạ.

Sao lại giống như gả con gái đi vậy?
Ý niệm này vừa ra, lập tức sửng sốt.

Phượng Tuyên vội vàng cáo từ, chỉ là trước khi đi, cảm thấy rắn đen nhỏ hóa thành thiếu niên này có chút quen mắt, không biết mình đã gặp ở đâu.

Bởi vì tò mò, Phượng Tuyên liền nhìn hắn nhiều hơn vài lần. Ai ngờ chỉ liếc mắt hai cái, quay đầu lại, Thích Trác Ngọc đã sải bước đi ra ngoài thật xa.

Chậm trễ thêm một lát có khi hắn sẽ về Tam Thanh Cảnh một mình.

Lần này, Phượng Tuyên bất chấp mọi thứ, vội vàng đuổi theo.

Bước đi của Thích Trác Ngọc rất lớn, ngày thường đi bộ bước một bước, Phượng Tuyên phải đi hai bước mới có thể đuổi kịp.

Hiện giờ không biết tại sao, bước chân của đại ma đầu càng đi càng lớn, bước đi như gió thoảng, áo bào tung bay.

Phượng Tuyên chạy đuổi theo, thở hồng hộc nói: "Tiên quân, ngươi có thể đi chậm một chút được không? ”

"Chậm?" Thích Trác Ngọc bỗng nhiên dừng lại, nhìn y lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy ngươi ước gì ta tốt nhất đừng rời đi, để cho ngươi ở lại cùng con cá kia của ngươi trao đổi tâm tình.”

Hắn phanh gấp, Phượng Tuyên thiếu chút nữa đụng phải bờ vai rộng của hắn.

Hơn nữa còn nghe được:?

Quả thực đầu đầy sương mù.
Đại ma đầu nói mỗi một chữ y đều nghe hiểu, nhưng tại sao nối tiếp y lại không hiểu vậy chứ.

Hơn nữa, trao đổi tâm tình là cái quỷ gì, y chỉ nói lời tạm biệt bình thường, thân thiện với bạn bè được không?

Hơn nữa, lưu lạc đến tình trạng này.
Còn không phải bởi vì con cá lật xe này vừa kiêu ngạo lại tự tin hay sao, còn không biết xấu hổ nói cá khác…

Phượng Tuyên xoa xoa chóp mũi, đang muốn phản bác, lại có chút sửng sốt, giương mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Thích Trác Ngọc bây giờ đang âm trầm lại hung dữ, giống như y cắm cho hắn mười cái sừng vậy.

Lần này, đến phiên y ngây ngô, liên tưởng đến phản ứng kỳ quái hai ngày nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tutien