Chương 6: Bản tính loài rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tôi chỉ đang nhớ tới người yêu của mình ]

Từ Nhân Thành khách khí nhường ghế sau cho Tiết Trầm và người con lai kia, tự mình ngồi ghế lái phụ.

Sau khi lên xe, Từ Nhân Thành suy nghĩ một chút, quyết định giới thiệu cho Tiết Trầm: "Vị này cũng là thực tập sinh của tập đoàn, Giản Lan Tư."

Anh ta vừa nói vừa cảm thấy mơ hồ, chủ yếu là vì chính anh ta cũng không biết rõ thân phận của Giản Lan Tư, chỉ biết cậu ta từ nước ngoài trở về.

Tuy nói là thực tập sinh, nhưng Giản Lan Tư không giống những người khác, do tổng giám đốc trực tiếp gửi gắm tới đây, còn được cấp quyền hạn rất cao.

Đây là đãi ngộ mà thực tập sinh có thể nhận được sao.jpg

Từ Nhân Thành cũng là người từng trải, nếu đối phương không nói rõ, anh ta cũng thức thời không hỏi nhiều.

Giản Lan Tư gật đầu với Tiết Trầm: "Xin chào."

Tiết Trầm cong cong đôi mắt, rất có lễ nghĩa mà mỉm cười đáp lại, nhìn đối phương nhiều thêm vài lần.

Tối hôm qua cậu tập trung đánh quái, không có thời gian bận tâm người xung quanh, đối với Giản Lan Tư là "một thoáng kinh hồng" (*), bây giờ nhìn kĩ mới nhận ra người này lớn lên còn hơn cả xuất sắc.

(*) một thoáng kinh hồng: ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.

Tóc ngắn màu nâu hơi xoăn, làn da trắng hiếm thấy, ngũ quan thâm thúy giống người phương Tây lại hòa quyện với thần thái cổ điển của người phương Đông.

Thẩm mỹ của Long tộc từ xưa đến nay rất đa dạng, về cơ bản có thể thưởng thức vẻ đẹp của mọi chủng tộc trên đời. Đó cũng là nguồn gốc của truyền thuyết "Rồng sinh chín con", chín đứa con này là sự kết tinh của những đối tượng khác giống loài.

... Cũng chính vì vậy, Long tộc không ít lần bị phê bình, người xưa có câu "long tính bổn dâm" (*) gì gì đó.

(*): long tính bổn dâm: bản tính của loài rồng là phóng túng, dâm d*c.

Tiết Trầm cảm thấy thực oan uổng, rõ ràng bọn họ chỉ nhạy cảm với vẻ đẹp hơn những chủng tộc khác mà thôi.

Thật ra cậu rất yêu thích nhan sắc của tộc Người.

Giống như người trước mắt đây rất có phong thái của một mỹ nhân, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của cậu.

Càng nhìn, Tiết Trầm càng không khỏi bi thương.

Cậu vốn là một con rồng thành niên, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dựa theo tập tính chủng tộc, cậu cũng nên bắt đầu nói chuyện yêu đương ngọt ngào rồi.

Mà không như bây giờ, đánh người còn phải lén lút.

Quá mức mất mặt giống nòi!

Giản Lan Tư làm xong công tác chào hỏi thì ngồi ngay ngắn về chỗ cũ, tầm mắt người bên cạnh thỉnh thoảng lại lướt qua, cũng không sao, anh đã sớm quen bị nhìn trộm.

Nhưng Tiết Trầm nhìn anh một lúc, đột nhiên lại thở dài.

Giản Lan Tư nhịn không được quay đầu sang, muốn nói lại thôi.

Từ Nhân Thành nghe được tiếng thở dài của cậu, quan tâm hỏi thăm: "Bạn học Tiết có chuyện gì vậy."

"Không có gì." Tiết Trầm buồn bã trả lời, "Tôi chỉ đang nhớ tới người yêu của mình."

Từ Nhân Thành nghe vậy hiểu ý cười, tuổi Tiết Trầm còn nhỏ, đang trong giai đoạn vì tình cảm mà bối rối, là một người từng trải, Từ Nhân Thành tốt bụng an ủi: "Mấy ngày nay không được gặp mặt, cậu nhớ người yêu phải không? Lần này trở về là có thể..."

Anh ta còn chưa nói xong, Tiết Trầm đã ngắt lời, vẻ mặt càng thêm buồn bực: "Không phải, tôi làm gì đã có người yêu."

Từ Nhân Thành: "......"

Từ Nhân Thành khó khăn hít một hơi thật sâu, không nhịn được nói: "Cậu không có người yêu thì ... Tôi thực sự thắc mắc cậu nhớ cái gì?"

Tiết Trầm nhìn Giản Lan Tư, trong giọng nói tràn ngập ảo tưởng về tình yêu tuyệt đẹp: "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu tôi có người yêu, đối phương chắc chắn sẽ đẹp như vậy."

Cậu quyết định dùng Giản Lan Tư làm hình mẫu lí tưởng để lựa chọn Long Phi tương lai.

Nghĩ vậy, cậu còn lén nghiên cứu thêm một chút đặc điểm ngũ quan của Giản Lan Tư, đôi mắt trong sáng màu hổ phách, hốc mắt rất sâu, lông mi cong dài.

Thật xinh đẹp.

Đã nhớ rõ!

Từ Nhân Thành: "......"

Giản Lan Tư hơi nhíu mày, ánh mắt dần phức tạp.

-------------

Một lúc sau, Từ Nhân Thành cười hai tiếng, cố gắng dời đề tài để thay đổi bầu không khí gượng gạo: "Đúng rồi bạn học Tiết, đã tìm ra nơi chôn hài cốt của Tỉnh Long Vương, sẽ sớm chọn ngày lành tháng tốt để tế bái cẩn thận, chúng tôi đã liên hệ sư thầy Lan Tế Tự, lúc đó gửi hài cốt trong chùa, sư thầy cũng sẽ niệm phật cầu siêu cho ngài ấy."

Lần này Từ Nhân Thành mời Trương Đỉnh Ngọc đến, hài cốt của Kim Vọng Nguyệt cũng nên đưa tới Thái Hư Quan, nhưng Kim Vọng Nguyệt bị Long Vương sông Kháng Dương hạ cấm chế, không thể rời khỏi vùng Lan Quang, chỉ có thể chôn cất ở đây.

Cũng may vùng Lan Quang có ngôi chùa lớn Lan Tế Tự, tập đoàn Vân Giác lắm tiền nhiều của, trực tiếp quyên góp một tòa tháp nạp cốt cầu siêu cho chùa Lan Tế Tự vì Kim Vọng Nguyệt, coi như tận tình tận nghĩa.

Tiết Trầm chỉ "Ừ" một tiếng.

Từ Nhân Thành thấy cậu không phản ứng gì, do dự chuyển lời, "Trương đạo trưởng còn nói, Tỉnh Long Vương vô cùng luyến tiếc cậu, hi vọng sau này cậu có thể tới thăm ngài ấy."

Là muốn ôm đùi Phục Ba Quân thôi.

Tiết Trầm không kiên nhẫn nói: "Ông ta có rất nhiều nguyện vọng, còn phải xem tâm tình tôi nữa."

Từ Nhân Thành vô cùng kính nể, nhìn trình độ của người này, có thể sai sử Tỉnh Long Vương như em trai nhỏ vậy.

Đương nhiên anh ta không biết, trên thực tế Tỉnh Long Vương thực sự là đàn em của Tiết Trầm.

Từ Nhân Thành tiếp tục nói: "Ngoài ra, nghe Trương đạo trưởng nói, lần này hàng phục được Tỉnh Long Vương là nhờ cậu mượn thần lực của một vị Long Quân, tôi nghĩ chúng ta nên làm lễ tạ ơn vị Long Quân này..."

Anh ta nói một nửa, đột nhiên cảm thấy đạo ánh mắt cực nóng ở phía sau, theo bản năng quay đầu lại, thấy thân thể Tiết Trầm đổ về trước, hai mắt sáng ngời nhìn anh ta.

Từ Nhân Thành bị nhìn đến mức ngớ người, không hiểu gì hỏi: "Không đúng sao..."

"Quá đúng." Tiết Trầm cho anh ta một ánh mắt khẳng định, cảm giác chưa đủ, dựng thêm ngón tay cái lên, "Anh rất có tiền đồ, Phục Ba Quân ghi nhận anh."

Từ Nhân Thành: "......" Tuy rằng nghe như lời khen ngợi, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kì cục.

Đây là hương khói cúng bái của nhân gian, hiện tại hồn phách Tiết Trầm bị khuyết thiếu, thực sự cần cái này để bổ sung.

Tiết Trầm sốc lại tinh thần, vô cùng tích cực lấy di động ra đánh chữ, "Anh chờ một chút, tôi gửi danh sách lễ vật cho anh."

Từ Nhân Thành: "... À, được."

Anh ta nghĩ rằng Tiết Trầm rất tận tâm tận lực với Phục Ba Quân, khó trách có thể mượn được thần lực, yên lặng chờ Tiết Trầm gửi danh sách.

Mười phút sau, Từ Nhân Thành không nhịn được mở miệng: "Bạn học Tiết, cậu đánh chữ không được nhanh lắm thì phải."

Nói đúng ra, Tiết Trầm thao tác quá chậm chứ đâu chỉ là "không được nhanh lắm", quả thực có thể so sánh với tốc độ của bà cố nội.

Tư thế cũng không khác gì bà cố nội, hai tay nắm chặt điện thoại, vai rụt lại, đầu hận không thể dán chặt vào màn hình.

Hình ảnh quá đẹp, Từ Nhân Thành không nỡ nhìn thẳng.

Tiết Trầm cũng thấy bực bội!

Tuy rằng cậu tiếp cận được toàn bộ ký ức của thân thể này, cũng có chút hiểu biết với đồ vật ở nhân giới, nhưng trên thực tế lại chưa từng sử dụng qua.

Lý thuyết là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác.

Ví dụ như cậu không biết dùng điện thoại di động, không thể ngay lập tức gõ chữ thuần thục, ngồi nửa ngày mà chưa được một phần ba danh sách.

Tính tình loài rồng không tốt lắm, Tiết Trầm bắt đầu hết kiên nhẫn, càng ấn càng dùng sức, ngón tay gõ xuống phát ra tiếng "Lộc cộc lộc cộc".

"Hay là tôi đánh giúp cậu." Giản Lan Tư đột nhiên mở miệng.

Tiết Trầm định từ chối theo bản năng,  nếu người ngoài biết cậu đánh chữ cũng chậm chạp, không phải làm nhục uy danh loài Rồng sao? Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giản Lan Tư, cậu lập tức bị sắc đẹp thôi miên, đưa điện thoại cho anh: "Vậy anh qua đây đi."

Giản Lan Tư nhận di động, phối hợp với Tiết Trầm, cậu đọc anh gõ, quả nhiên hiệu suất nâng cao hơn nhiều.

Chẳng qua trong quá trình đánh chữ, Giản Lan Tư cảm thấy một bên bả vai dần trĩu nặng, nhịn không được quay đầu sang.

Vì những đồ vật Tiết Trầm gọi tên tương đối hiếm, Giản Lan Tư thường đánh sai vài từ, Tiết Trầm nghiêng mình qua chỉ cho anh, khoảng cách giữa hai người vô tình thu hẹp lại.

Mà hiện tại, toàn bộ đầu Tiết Trầm đều gác lên vai Giản Lan Tư.

Tư thế này giúp Giản Lan Tư nhìn thấy toàn bộ Tiết Trầm từ trên xuống, tóc màu đen dày mượt, đỉnh đầu có một cái xoáy tròn nhỏ, rất dụ dỗ người khác chạm vào.

Trên người cậu có một mùi hương nhàn nhạt, không phải hương dầu gội hay nước hoa công nghiệp, mà đem đến cảm giác mát lạnh rất tự nhiên.

Giản Lan Tư có chút thất thần.

Một bàn tay vươn đến: "Từ này lại sai rồi."

Ngón tay như ngọc khắc chỉ chỉ lên màn hình rồi lui về phía sau, lúc rút đi còn vô tình chạm vào tay Giản Lan Tư một cái, đầu ngón tay mát lạnh.

Giản Lan Tư bừng tỉnh hoàn hồn, vội chuyển lực chú ý về điện thoại di động, "Là từ nào vậy?"

Nửa giờ sau, danh sách đã được đánh xong, Tiết Trầm kiểm tra một lần, xác định không còn gì sai sót thì gửi tới điện thoại Từ Nhân Thành.

Từ Nhân Thành nhìn thoáng qua những kí tự dài dằng dặc, tuy nhiều đồ nhưng phần lớn là tế phẩm quen thuộc, chuẩn bị hơi tốn công một chút.

Tiền là việc nhỏ, không thiếu nhất ở tập đoàn Vân Giác chính là sức mạnh của đồng tiền.

Mặt Từ Nhân Thành không đổi sắc mà chuyển cho cấp dưới xử lý.

Anh ta còn định gửi chút phí cảm ơn Tiết Trầm, nhưng Tiết Trầm rất có nghĩa khí giang hồ, nếu đã lấy danh nghĩa Phục Ba Quân nhận lễ vật, cậu sẽ không thu tiền.

Từ Nhân Thành cũng không cảm thấy rối rắm, sau này bảo phòng kế toán tăng lương cho cậu là được.

Giản Lan Tư thấy Tiết Trầm định cất điện thoại đi, suy nghĩ chút nói: "Chúng ta thêm WeChat nhé."

Tiết Trầm luôn rộng lượng với người đẹp, nghe vậy lập tức mở WeChat ra, nghiên cứu cách quét mã QR.

Giản Lan Tư thấy thế bật cười, duỗi tay sang click mở giao diện thêm bạn bè, nhập tài khoản của mình vào, "Được rồi."

Tiết Trầm mặt không đổi sắc nhìn vòng bạn bè của mình tăng thêm một người, mở khung chat lên "." một cái gửi đi.

-----------

Thành phố đang giờ tắc đường, hai tiếng sau bọn họ mới tới đại học Phù Thành.

Đại học Phù Thành quản lý rất nghiêm khắc, xe bên ngoài không được vào trường, chỉ có thể dừng ngoài cửa.

Tiết Trầm xuống xe, đang định tạm biết mọi người, lại thấy Giản Lan Tư cũng vòng ra phía sau bê hành lý.

Tiết Trầm tò mò hỏi: "Anh cũng xuống xe ở đây à?"

Giản Lan Tư gật gật đầu, "Công ty đăng ký cho tôi vào đại học Phù Thành, hôm nay bắt đầu làm thủ tục báo danh."

Anh ngẫm nghĩ một chút, đùa cợt: "Tôi có thể được xem là đàn anh của cậu nhỉ?"

Từ Nhân Thành nghe vậy trầm mặc, quả thực công ty có thể ủy thác nghiên cứu sinh vào trường đại học, nhưng vẫn là câu nói kia.

Đây là đãi ngộ mà thực tập sinh có thể nhận được sao.jpg

Tiết Trầm không nghĩ nhiều, trong trường học nhiều thêm một người đẹp thì sinh hoạt sau này càng đặc sắc.

Thực không tồi.

Cậu vỗ vỗ vai Giản Lan Tư, cười rất hài lòng: "Đàn anh (mỹ nhân*), tôi sẽ che chở cho anh."

(*) nguyên văn tác giả: sư (mei) huynh (ren), bên trong ngoặc có lẽ mới đúng là suy nghĩ thật của Tiết Trầm :>

Giản Lan Tư: "...... Cảm ơn."

-----------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiết Trầm: chúng tôi không háo sắc, chẳng qua có một đôi mắt nhạy cảm với vẻ đẹp hơn người thường.

Giản Lan Tư: muốn nói lại thôi. jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net