Chương 76: Cái mai thật lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Cái mai lớn như vậy rất thích hợp cho việc quảng cáo đấy. ]

Quyết định sai lầm của quản lý Đinh đã phải trả giá bằng phí phục vụ lên đến bảy con số, thực sự đến ý nghĩ đập chết bản thân cũng xuất hiện rồi.

Nhưng hiện tại không phải lúc đau lòng vì tiền bạc.

Quản lý Đinh xót xa lau đi giọt nước nơi khóe mắt, dẫn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đến một khu vực trong nghĩa trang: "Đây chính là địa điểm xảy ra sự cố."

Bọn họ đang đứng tại vị trí đẹp nhất của trang viên, thường chôn cất các quan lại quyền cao chức trọng, hơn nữa quy định trước kia chưa khắt khe nên rất nhiều bia mộ đua nhau xây dựng xa hoa to lớn.

Trong số đó, quy mô của những khối bia mộ gặp sự cố lần này có thể nói là sánh ngang với bia công đức về độ tráng lệ.

Ngay ở thời điểm hiện tại, khu vực xảy ra sự cố tựa như mới nghênh đón một tên trộm mộ hung hăng, phần bệ lớn xa hoa bị xới tung lên, bia đá cũng không còn nguyên vị trí ban đầu.

Giản Lan Tư rút một lá bùa màu vàng, bấm quyết làm phép, lá bùa không cần lửa vẫn tự cháy sáng, trên mấy khối bia mộ đồng thời bốc lên khí tức nhàn nhạt.

"Đúng là yêu quái." Giản Lan Tư đáp, "Hơn nữa tu vi không quá cao thâm."

Tiết Trầm gật đầu, cậu cũng nhận diện được hơi thở sót lại trên bia mộ, đúng là yêu khí chứ không phải âm hồn còn lưu luyến trần gian.

Chẳng qua cụ thể là loại yêu quái gì, trước khi nhìn thấy hình dạng thật vẫn khó mà nhận định.

Nghe thế quản lý Đinh không dám gật bừa, nhỏ giọng bảo: "Vốn dĩ sư phụ Mẫn Sinh cũng đưa ra phán đoán tương tự, vậy mà sau đó..."

Ông ta không nói hết lời nhưng ý tứ ẩn chứa bên trong rất rõ ràng.

Vì Mẫn Sinh đánh giá thấp thực lực của yêu quái nên mới suýt chết trong tay nó.

Hiện tại Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư cũng có suy nghĩ y như vậy, không khỏi làm cho ông ta nảy sinh nghi ngờ.

Tiết Trầm nghe thế chẳng hề tức giận, thực ra bản thân cậu vẫn còn băn khoăn, về mặt lý thuyết thì phán đoán của Mẫn Sinh đâu có sai, trong trang viên này cũng không xuất hiện khí tức của yêu quái đáng kinh sợ, rốt cuộc đại yêu xuất hiện đập Mẫn Sinh tơi bời có lai lịch như thế nào?

Còn nữa, Tiết Trầm luôn cảm thấy nơi này tồn tại điều gì đó kì lạ.

Cậu đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Giản Lan Tư đột ngột đặt câu hỏi: "Các người đã từng phân tích lí do yêu quái động đến những tấm bia mộ này chưa?"

"Việc đó cũng cần phân tích à?" Dường như quản lý Đinh cảm thấy vấn đề Giản Lan Tư nói rất thừa thãi, "Chuyện thất đức như đào mộ phần tổ tiên nhà người ta, ngoài trả thù ra còn có thể vì nguyên nhân gì nữa?"

Ông ta lẩm bẩm, "Yêu quái này cũng thật là, có thù có oán thì phải đi tìm người nhà mà giải quyết, lại đi chạy tới chỗ chúng tôi đào mộ làm gì."

"Không đúng." Tiết Trầm nhìn mấy khối đất kia, cau mày nói, "Nếu như nguyên nhân là trả thù, có phải con yêu quái này quá nhẹ tay rồi không?"

Lúc nãy chưa kịp quan sát kĩ, khi nghe quản lý Đinh đề cập cậu đã nhận ra nguồn gốc của thứ cảm giác quái dị kia.

Tại Trung Quốc, động vào mồ mả tổ tiên người ta là hành vi thiếu đạo đức, đúng như quản lý Đinh nói, không phải thù sâu hận lớn thì chẳng có lý do gì để gây nên chuyện như vậy.

Cũng vì đó mà phía nghĩa trang cho rằng yêu quái phải có thù oán với chủ nhân ngôi mộ, hoặc với chính bản thân nghĩa trang.

Sau khi Mẫn Sinh ép con yêu quái kia lộ diện đã tìm cách thương lượng với nó, chỉ là chưa trò chuyện quá hai câu, song phương lập tức lao vào đánh nhau.

Tuy nhiên Tiết Trầm vẫn còn suy đoán khác.

Nếu như vì trả thù mà đào mộ, mục đích chính quá nửa là lấy hài cốt của chủ nhân ngôi mộ ra trút giận, nhưng những khu đất bị di dời này thoạt nhìn còn rất hoàn chỉnh.

Trên thực tế sau khi sự cố xảy ra, ban quản lý nghĩa trang đã tức khắc dành thời gian kiểm tra hết thảy, xác định tro cốt nằm trong quan tài vẫn còn nguyên vẹn và không hề có sự xáo trộn.

Thứ duy nhất bị đụng chạm chỉ có bia đá mà thôi, nhưng tấm bia đá cao lớn bị di dời vẫn bảo trì hình dạng và tư thế thẳng đứng vững chãi, không có lấy một dấu hiệu từng đổ gập xuống nền đất bụi bẩn.

Yêu quái này phí công phí sức như vậy chỉ để dịch chuyển vị trí bia mộ, chẳng hề chạm qua hài cốt con người.

Nếu như đây gọi là trả thù, vậy yêu quái quá có đạo đức rồi đó!

Giản Lan Tư tán đồng: "Hơn nữa những tấm bia mộ bị động tay động chân không thuộc cùng một gia tộc, sẽ không trùng hợp đến nỗi tất cả những người này đều đắc tội yêu quái giống nhau chứ?"

Quản lý Đinh nghe bọn họ nói thế cũng cảm thấy hoang mang, lúng ta lúng túng "À" một tiếng, "Hình như khá hợp lý."

Nếu vậy sự việc càng trở nên khó hiểu hơn.

Quản lý Đinh vò đầu bứt tai: "Thế rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tiết Trầm lại không phiền não, cười nói: "Cứ chờ bắt được yêu quái thì sự việc có thể sáng tỏ rồi."

Giản Lan Tư nhớ quản lý Đinh đã từng gặp yêu quái, lại hỏi: "Đúng rồi, yêu quái kia có đặc điểm như thế nào?"

Quản lý Đinh lắc đầu: "Không có gì đặc biệt, giống như người bình thường vậy..."

Nói được một nửa, ông ta đột nhiên nghĩ ra vấn đề, "Ồ" lên: "Nghiêm khắc mà nói cũng không phải hoàn toàn bình thường, tiếng phổ thông của yêu quái kia rất kém, nói chuyện vô cùng kỳ dị... Khá giống giọng điệu người nước ngoài."

Thời điểm xảy ra sự cố là buổi tối, ánh sáng trong nghĩa trang không rõ ràng, vì sợ hãi nên quản lý Đinh đứng khá xa chẳng thể nhìn kĩ từng chi tiết, chỉ nhớ rằng đường nét đối phương thoạt nhìn tương tự như con người.

Lúc này suy ngẫm lại mới nhớ tới chi tiết nhỏ kì lạ.

Ông ta sờ cằm, "Không ngờ yêu quái cũng gặp vấn đề về khẩu âm."

"Người nước ngoài ư?" Tiết Trầm cau mày nhìn Giản Lan Tư.

Vừa vặn Giản Lan Tư ăn ý quay sang, bọn họ lập tức nhận ra sự đồng điệu trong đôi mắt người còn lại.

Họ đều không nghĩ đây chỉ là vấn đề khẩu âm.

...

Bóng tối dần buông xuống bao trùm không gian nơi nghĩa trang thanh vắng, đêm nay trời không có trăng, chỉ điểm xuyết những ánh sao sáng mơ hồ soi chiếu đường nét tấm bia mộ.

Mấy người Tiết Trầm đứng cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi yêu quái xuất hiện.

Tiết Trầm hỏi: "Ông chắc chắn ngày nào yêu quái kia cũng tới chứ?"

"Ngày nào cũng vậy, còn tích cực hơn cả tôi đi làm nữa." Quản lý Đinh bất đắc dĩ nói.

Sau khi Mẫn Sinh bị đánh trọng thương, ban quản lý sợ sự cố tiếp tục xảy ra nên không dám cử bảo vệ tuần tra qua khu vực này vào buổi tối.

Mà yêu quái kia cũng không hề yên tĩnh, hai ngày gần đây đều đến báo danh như thường lệ.

Quản lý Đinh nói xong còn hơi run rẩy, cảnh tượng đêm đó để lại cho ông ta bóng ma tâm lý quá lớn, nếu không phải cấp trên cam kết sau khi sự tình được giải quyết sẽ cho ông ta thêm một món tiền thưởng ngoài phần lương cố định, thì ông ta còn lâu mới kiên trì tiếp tục tiếp công việc này.

Đúng là người chết vì tiền mà.

Ông ta vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn đôi bàn tay trống trơn của nhóm người trẻ, bất an hỏi: "Hai vị, thật sự không cần lập đàn làm phép sao? Sư phụ Mẫn Sinh còn để lại ít thứ, các vị có cần tôi lấy ra..."

Tiết Trầm thả lỏng tay: "Không cần đâu."

Vừa dứt lời thì nền đất dưới chân đột nhiên chấn động nhẹ.

"Cẩn thận." Giản Lan Tư kéo cánh tay Tiết Trầm.

Sắc mặt quản lý Đinh đột ngột biến đổi, cao giọng nói: "Nó, nó đến đó! Mỗi lần yêu quái tới đều sẽ có động đất —— "

Nương theo giọng nói của ông ta, phía xa xa truyền đến âm thanhh "Ầm ầm", cảm giác chấn động dần trở nên mãnh liệt hơn lúc trước.

"Các vị nghĩ sao?" Vẻ mặt quản lý Đinh ngập tràn sợ hãi, "Yêu quái này có phải rất lớn và lợi hại không..."

"Cực kỳ lớn." Tiết Trầm nhăn mũi, thái độ thấy chết chẳng sờn, "Nhưng có lợi hại hay không thì chưa biết được."

Loài rồng rất nhạy cảm với hơi thở, ngay khi mặt đất chấn động cậu đã ngửi được yêu khí phát ra đằng trước... Một luồng yêu khí rất yếu.

Nếu như yêu quái quấy phá chỉ là thứ này thì chắc chắn Mẫn Sinh có khả năng đối phó.

Vậy đến cùng đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?

Cậu liếc mắt nhìn Giản Lan Tư: "Đàn anh."

Giản Lan Tư gật đầu, bấm quyết đốt bùa vàng, nương theo tấm bùa dần cháy hết, ở một khu vực cách bọn họ không xa đồng thời xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.

Chỉ thấy dưới ánh sao sáng yếu ớt, hai cái bóng màu đỏ chui từ dưới đất lên, bay tới bay lui trong không trung, ở chính giữa còn lờ mờ thấy được một đôi mắt lạnh lẽo quỷ quyệt.

Quản lý Đinh chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, không kiềm chế nổi mà kinh sợ hét lên: "Quỷ, quỷ đèn lồng! Là quỷ đèn lồng đấy!"

Tiếng kêu của ông ta làm kinh động đến vật phía trước, đối phương nghe thấy thì đứng khựng lại, cái bóng màu đỏ kia cũng biến mất theo.

Giản Lan Tư sợ đối phương chạy trốn, tháo Thẩm Phán Hoa Tường Vi trên lưng, tập trung tinh thần huy động sức mạnh, trường kiếm tỏa ra ánh hào quang màu trắng bay thẳng tới luồng yêu khí kia.

"Shjt!" Phía trước vang lên tiếng kêu sợ hãi của một người đàn ông, "Vì sau* ở đây lại có kiếm sĩ ?!"

(*) Nói ngọng (shén) thì phát âm thành(sēn).

Giọng điệu kỳ dị thực sự giống khẩu âm của người ngoại quốc.

Ánh sáng từ Thẩm Phán Hoa Tường Vi lóe lên, đối phương bị mũi kiếm gây thương tích ngã lăn trên mặt đất.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư nhanh chân chạy tới, bên trong nghĩa trang âm u mù mịt, cũng may thị lực của hai người đều rất tốt nên mơ hồ nhìn thấy một thanh niên vóc dáng cao to nằm bên cạnh mấy bia mộ đồ sộ. Thanh niên mặc chiếc áo ba lỗ kẻ ca rô màu xanh đậm, phần cánh tay lộ bên ngoài bị cắt thành vết thương, còn đang chảy máu.

Thẩm Phán Hoa Tường Vi cắm chếch ở bên người anh ta.

Tiết Trầm chiếu chiếc đèn pin thuận tay lấy từ quản lý Đinh, đối phương có mái tóc xoăn xoăn, mũi cao mắt sâu, quả nhiên là người nước ngoài.

Thanh niên nước ngoài che vết thương, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bọn họ: "Bọn mài* thật to gan, dám ra tay với tau*, tau muốn ăn bọn mài —— "

(*) Giọng ngọng, 你 (nǐmen) lại nói ngọng thành 泥萌 (níméng), wǒ ( ) thì phát âm thành wō (窝)

Vừa dứt lời thanh niên đã đột ngột trở nên hung bạo, đánh thẳng về phía Tiết Trầm.

Tiết Trầm đồng thời nện một đấm lên mặt anh ta: "Chỉ bằng mày sao?"

Thanh niên bị đòn không kịp phòng thủ, lập tức kinh hãi đến biến sắc, kêu gào đau đớn thảm thương: "Vì sau mài lại mạnh như vậy ?!"

...

Quản lý Đinh vất vả lắm mới lấy được dũng khí đến gần, sau đó cả người lập tức rơi vào trầm tư.

Chỉ thấy Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư bình tĩnh đứng cạnh bia mộ, phía trước bọn họ bày ra một vật khổng lồ, khá giống tảng đá cứng rắn... thứ đồ chơi gì thế nhỉ?

Ánh sáng không tốt, quản lý Đinh nhất thời chưa thể nhìn rõ ràng, ngơ ngác hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

"Không nhận ra sao?" Tiết Trầm đá "cạch" một tiếng vào thứ kia, "Mai rùa đó."

"Gì cơ?" Quản lý Đinh suýt nữa văng tục, mượn ánh sáng của đèn pin cầm tay để nhìn cho kĩ, thứ này đâu chỉ đơn giản là một cái mai rùa.

Mai rùa này quá lớn, ước chừng phải dài đến hai mét, giáp lưng nhô lên khá nhẵn, đường viền có hình răng cưa, màu xanh sẫm ngả sang đen.

Vậy mà lại là mai của loài rùa Brazil.

"Cái mai lớn thật đấy!" Quản lý Đinh càng thêm bối rối, "Nó tới từ đâu thế?"

Vừa dứt lời đã nghe trong vỏ truyền đến âm thanh hừ lạnh: "Không phải mai thường đâu, là tau nè!"

Quản lý Đinh: ??!

Sống lưng ông ta lạnh lẽo, đôi mắt trợn trừng, nhảy bật ra khỏi chỗ hai bước mà kêu to: "Sao mai rùa lại biết nói chuyện thế này?!"

"Đây chính là yêu quái." Tiết Trầm ung dung đáp, "Rùa tinh Brazil."

Hóa ra sau khi lĩnh trọn một đấm từ Tiết Trầm, thanh niên biết mình không phải đối thủ nên quyết định hóa nguyên hình ngay tại chỗ.

Cũng nhờ vậy bọn Tiết Trầm mới biết nó chính là rùa Brazil.

Điều đó đã giải thích tại sao ngày ấy gậy tích trượng của Mẫn Sinh đánh vào người nó lại không thương tổn một cọng lông sợi tóc.

Mai rùa vốn vô cùng cứng rắn, con rùa Brazil này đã thành tinh nên giáp xác càng là đao thương bất nhập(*), pháp khí bình thường không có khả năng phá vỡ.

(*) Đao thương bất nhập: ý là cứng rắn không đao kiếm nào xuyên thủng được, đồng thời cũng ẩn dụ cho việc uốn nắn suy nghĩ, phê bình và khích lệ một người không hiệu quả.

Hai cái bóng màu đỏ bọn Tiết Trầm nhìn thấy từ xa cũng chính là những vệt đỏ trên đầu rùa Brazil.

Loại rùa này có nguồn gốc từ các quốc gia Châu Mỹ, vì sau đỉnh đầu hai bên đều có đường màu đỏ nên còn có tên gọi khác là Rùa Tai Đỏ.

Vì vết đỏ quá dễ thấy, lại vừa vặn mọc sát con mắt, những người chưa gặp rùa Brazil thường xem những vệt đó là mắt của rùa.

Thân hình rùa Brazil màu xanh sẫm pha chút đen không hề nổi bật trong màn đêm u tối, tự nhiên đã mang hiệu quả ẩn thân, chỉ có hai vết đỏ là loá mắt mười phần.

Thể hình nó rất lớn, mỗi khi vươn chiếc cổ dài lên thì hai đường nét màu đỏ lại giống như đang chuyển động giữa không trung vậy.

Đặt trong không khí u ám của nghĩa trang rất dễ khiến người ta liên tưởng đến quỷ đèn lồng.

Rùa tinh Brazil ỷ có chiếc mai bảo vệ nên đắc ý khiêu khích: "Bọn mài mạnh thì đã làm sao, có bản lĩnh thử đánh nát xác tau xem nào!"

Giản Lan Tư: "..."

Con rùa Châu Mỹ này xem ra chưa từng nếm trải cay đắng, những lời như thế cũng dám nói ra.

Anh nhìn Tiết Trầm.

Tiết Trầm khoanh tay trước ngực: "Hơi khó xử lý một chút đấy."

Không phải sợ không đủ sức đánh nát mai rùa, ngược lại sợ mình đấm một phát mai rùa tan thành mảnh vụn chẳng thể ghép lại được.

Tu vi của rùa đều tụ hợp trên cái mai, nếu bị vỡ thì tính mạng xem như đi tong, bây giờ bọn họ còn chưa biết con rùa Brazil này rốt cuộc đang làm trò gì, vậy nên chẳng thể lạnh lùng tung đòn sát thủ.

Rùa Brazil lại cho rằng bọn họ không làm gì nổi nó, càng ngày càng càn rỡ cợt nhả: "Bọn mài nhận thua đi, mai rùa của tau là cứng nhất..."

"Thật ư? Tao không tin đâu." Tiết Trầm đột nhiên vỗ tay một cái, quay sang Giản Lan Tư, "Đàn anh, cho tôi mượn kiếm với."

Giản Lan Tư không hiểu nhưng vẫn đưa Thẩm Phán Hoa Tường Vi cho cậu.

Trường kiếm trong màn đêm tản ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Tiết Trầm áng chừng mũi kiếm trên mai rùa: "Rùa Brazil, cho mày mở mang kiến thức về một bút son chói lọi trong lịch sử văn hóa Trung Hoa chúng ta ——chữ giáp cốt(*)!"

(*) Giáp cốt văn có nghĩa là chữ viết (văn) được khắc trên yếm rùa (giáp) và xương thú (cốt), là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán.

"??" Tiếng cười của rùa Brazil ngưng bặt, "Mài muốn làm sau?"

Tiết Trầm không trả lời mà quay sang trò chuyện với Giản Lan Tư: "Đàn anh, anh nghĩ nên khắc chữ gì trên mai của nó đây?"

Giản Lan Tư: "..."

Hành động của Tiết Trầm luôn khiến anh không kìm được mà cảm thấy buồn cười.

Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Cái mai lớn như vậy rất thích hợp cho việc quảng cáo đấy."

"Hợp lý!" Tiết Trầm cực kỳ tán thành, lập tức lên ý tưởng, "Vậy thì viết: Chuyên gia thông cống thoát nước nhé!"

Giản Lan Tư: "Được."

"Không được ——" Rùa Brazi sợ hãi kêu la, "Đừng đừng đừng, đừng viết mấy chữ này, tôi đi ra, tôi đi ra ngay lập tức đây!"

Quản lý Đinh ở bên cạnh: "..."

Sư phụ Mẫn Sinh hao công phí sức nhiều như vậy còn không mang tính uy hiếp bằng một tiêu đề quảng cáo...

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần: Cho thuê địa điểm quảng cáo đây, hiện tại bắt đầu mở phiên đấu giá.

Rùa Brazil: ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net