Chương 88: Mất phách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Hi vọng ông ta hiểu vấn đề, tự kiểm điểm bản thân cho thật tốt. ]

Tuy rằng Quái Vật Xoáy Nước không nói rõ người triệu hoán nó là ai, thế nhưng đáp án cũng chẳng hề khó đoán.

Trên thực tế từ khi Tiết Trầm tới thế giới loài người, mỗi một sự việc dường như đều dẫn đến cùng một cái đích.

Ngay cả Ngu Kiệt Xu cũng nhận ra điểm khác thường, trầm ngâm nói: "Tôi bị yêu quái nước ngoài này nhốt hơn hai mươi năm, Thủy phủ Kháng Dương chưa từng phát hiện ra... Chẳng lẽ thực sự là trùng hợp?"

Bà nhậm chức cai quản Đại Hoang theo lệnh của Thủy phủ Kháng Dương, theo lí hàng năm đều cần báo cáo công việc với cấp trên, bà biến mất lâu như thế mà Thủy phủ Kháng Dương không hề phản ứng, cũng không phái người đến tuần tra, giống như hoàn toàn quên lãng khúc sông Đại Hoang này vậy.

Trước đây Ngu Kiệt Xu vẫn cho rằng phía Kháng Dương quá bận rộn, không rảnh quan tâm một người canh giữ nho nhỏ, còn có ý định để Ngu Xuân Thiên mang theo lệnh ấn thủy quan tới báo cáo sự việc với long vương.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải trùng hợp rồi.

Tiết Trầm suy tư: "Sự việc thần canh giữ bị Thủy phủ Kháng Dương lãng quên không phải chỉ có một."

Lúc trước cậu cùng Giản Lan Tư nhận ủy thác của Tấn Cửu Hằng tới rạch Dương Nam cứu bà lão hòe, chuyện xảy ra cũng bởi người canh giữ miếu không giữ đúng ước định, trái hạn mang hơi thở long vương về, khiến bố cục phong thủy mãi không hình thành nổi.

Lúc đó Quỷ Đao Nhọc suy đoán, vị thần canh giữ kia ghét bỏ miếu rạch Dương Nam quá nhỏ nên đã chạy trốn một mình.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, người canh giữ rời đi biết bao nhiêu năm, liệu rằng Thủy phủ Kháng Dương thật sự không biết hay cố ý bỏ mặc đây?

Còn có Tỉnh Long Vương Kim Vọng Nguyệt ở núi Lan Quang, năm đó vì làm mất Long Châu nên đã bị long vương hạ cấm chế kẹt dưới đáy giếng, từ đó dần rơi vào quên lãng, Thủy phủ Kháng Dương cũng không màng đến.

Mà thời gian vừa vặn vẫn là hơn hai mươi năm trước.

Ngu Kiệt Xu nói: "Nếu tôi đã lấy lại được tự do, có lẽ cần phải trở về Thủy phủ Kháng Dương phục mệnh."

"Tốt nhất là đừng đi." Tiết Trầm đáp, "Tình huống hiện tại của Thủy phủ Kháng Dương còn chưa rõ, nếu thật sự long vương ban quyền cai quản sông Đại Hoang cho Priests, bà mà đi chẳng khác nào dê vào miệng cọp."

Ngu Xuân Thiên không hiểu bọn họ nói gì, nhưng có thể nghe ra đơn vị công tác của Ngu Kiệt Xu gặp vấn đề, cũng nhanh chóng khuyên nhủ: "Bà nội, đừng đi, quá nguy hiểm..."

Ngu Kiệt Xu lại lắc đầu, than thở: "Bà không thể không đi, đồng đội năm đó cùng hi sinh còn đang chờ bà tới cứu."

Ngu Xuân Thiên mờ mịt: "Gì cơ? Người hi sinh cùng bà... Không phải đã chết rồi sao ạ?"

Tiết Trầm phản ứng đầu tiên: "Lẽ nào hồn phách bọn họ vẫn chưa được siêu độ ?"

"Đúng thế." Ngu Kiệt Xu nói.

Thì ra năm đó tổ đội chống lũ gặp nạn trong quá trình di dời đều được thôn dân tưởng niệm, có công đức hộ thân nên may mắn không biến thành giang trành.

Mà hồn phách của thành viên tổ đội bất hạnh tách ra trong dòng nước lũ, thiếu mất một phách dẫn đến tâm trí mơ hồ, ngơ ngơ ngác ngác chẳng thể rời khỏi nơi gặp nạn, chỉ khi tìm lại một phách kia mới khôi phục được sự tỉnh táo, chuyển hướng mà đầu thai.

Bọn họ đều là người mang công đức trong mình nên âm ty đương nhiên ngồi xem không thèm động tay.

Năm đó Thủy phủ Kháng Dương triệu tập hồn phách Ngu Kiệt Xu, phong làm người canh giữ của Thủy phủ Đại Hoang, khi nhận lệnh ấn, công việc đầu tiên Ngu Kiệt Xu được giao chính là trở lại vị trí gặp nạn của tổ đội chống lũ, dùng thần lực long vương gọi về một phách bị đánh rời của người vô tội.

Không ngờ Ngu Kiệt Xu còn chưa trở lại đã bị Quái Vật Xoáy Nước phục kích, một lần vây nhốt qua hai mươi năm.

Đồng đội của bà năm đó e rằng vẫn luẩn quẩn ở chỗ cũ, đợi pháp lệnh long vương đến cứu rỗi bọn họ.

Hiện tại Ngu Kiệt Xu vất vả lắm mới thoát khỏi vây nhốt, nhưng sức mạnh của lệnh ấn đã bị Tiết Trầm hấp thụ, nói đúng hơn trong quá trình chiến đấu với Quái Vật Xoáy Nước, lệnh ấn chủ động lựa chọn giao quyền lực cho Tiết Trầm.

Đương nhiên Ngu Kiệt Xu rất cảm kích Tiết Trầm, chẳng qua chuyện đã thế, muốn cứu đồng đội chỉ còn cách thỉnh cầu thần lực của long vương một lần nữa.

"Tại sao lại như vậy..." Ngu Xuân Thiên ngỡ ngàng, thoáng chốc lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan*.

(*) Tiến thoái lưỡng nan: tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong

Cô thực sự không muốn bà nội mình mạo hiểm, nhưng đâu thể trơ mắt nhìn người của tổ đội chống lũ chịu khổ.

Cô mím môi, "Hay là để cháu đi cho, không phải trên đời còn có phương pháp cầu bái sao..."

"Không cần." Tiết Trầm lạnh nhạt ngắt lời cô, "Tôi làm cho."

Ngu Xuân Thiên khựng lại, "Cậu á?"

Ngu Kiệt Xu đâu dám gật bừa: "E là không được, một phách của họ bị thất lạc ở trong nước, phải dùng hơi thở của Chân long mới có thể tìm ra."

Tiết Trầm mỉm cười đầy khiêm tốn: "Không thành vấn đề."

Lúc này Ngu Xuân Thiên cũng nhớ lại mục đích Tiết Trầm đến Ô Thành, khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: "Đúng rồi, tôi nghe nói chuyên gia Tiết có thể thỉnh cầu được thần lực của Phục Ba long quân mà."

Ngu Kiệt Xu chưa nắm được tình trạng gần đây tại nhân gian, không khỏi mông lung: "... Phục Ba long quân là ai?"

Ngu Xuân Thiên tóm tắt lại sự kiện xây miếu Long Vương mới ở Ô Thành để chuẩn bị thờ cúng Phục Ba long quân.

"Chuyện này..." Không bao lâu sau khi Ngu Kiệt Xu nhậm chức canh giữ Thủy phủ đã bị Quái Vật Xoáy Nước nhốt lại, vẫn chưa biết những chuyện xảy ra gần đây, nghe vậy không khỏi giật mình, "Thật sao? Nếu như long vương sông Kháng Dương tức giận thì làm thế nào bây giờ?"

Tiết Trầm lơ đễnh đáp: "Là do ông ta thất trách trước, hi vọng ông ta tự hiểu rõ trong lòng, kiểm điểm bản thân cho tử tế."

Ngu Kiệt Xu: "..."

Thực tế mà nói, triều đình của người Hoa thời cổ đại đã từng trục xuất thần linh làm việc tắc trách, khi nói đến vấn đề mê tín, người Hoa vẫn luôn chú ý tính thực dụng nhiều hơn.

...

Không nên trì hoãn thêm nữa, đoàn người lập tức chạy tới khu vực mà tổ đội chống lũ năm đó gặp nạn.

Tài xế vẫn là Ngu Xuân Thiên, chẳng qua lần này xuất hiện thêm một linh hồn cùng hai con cá, trên xe khó tránh khỏi chen chúc so với ban sáng.

Ngu Kiệt Xu ngồi kế bên tài xế để dẫn đường, Kha Bác Trí đổi chỗ ngồi cùng Tiết Trầm và Giản Lan Tư, chẳng qua trên bắp đùi của anh ta xuất hiện thêm một quái ngư màu đen to cỡ cánh tay.

Quái ngư thoi thóp, lỗ khí trên gáy thỉnh thoảng phun ra luồng hơi thở khiến khuôn mặt Kha Bác Trí nhăn cả lại.

Tuy rằng quỷ không quá nhạy cảm đối với mùi hương, nhưng anh ta nghiêm túc nghi ngờ khí mà con cá này phun ra rất bốc mùi!

Kha Bác Trí không nhịn được mà thắc mắc: "Tại sao tôi lại phải ôm con cá này?"

Một âm thanh truyền tới từ ngoài cửa xe: "Người anh em nên biết trân trọng đi, tốt xấu gì anh cũng còn có xe mà ngồi, không giống tôi chỉ có thể tự mình bay."

Kha Bác Trí nghiêm mặt quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, một con cá chép hoa dài nửa mét lơ lửng giữa không trung, dán vào cửa kính xe vừa bay vừa nói chuyện, còn vẫy vẫy đuôi giống như đang bơi lội trong nước, thoạt nhìn vô cùng thư thái nhàn nhã.

Nói thật, lúc Kha Bác Trí còn ở lòng sông không phải chưa từng thấy yêu quái Thủy tộc, thế nhưng phần lớn yêu quái nhân gian đều cẩn thận che giấu thân phận, thản nhiên bay trong hình dạng cá như người anh em này quả thật hiếm thấy.

Kha Bác Trí đang cạn lời, lại thấy cá chép hoa vẫy đuôi vỗ vỗ cửa kính xe vài cái: "Người anh em, phiền mở cửa sổ lớn một chút."

Kha Bác Trí khó hiểu, nhưng vẫn ấn cửa kín xe xuống theo bản năng, "Sao vậy?"

Còn chưa dứt lời, cá chép hoa đã "Sượt" một tiếng chen vào, cả thân cá đập lên đùi Kha Bác Trí, đặt mông ngồi lên Quái Vật Xoáy Nước, bụng cá phập phồng thở gấp: "Mệt chết tôi rồi, cho ngồi ké xe một chuyến nha."

Kha Bác Trí: "... Thân thể của người anh em hơi yếu ớt nhỉ."

Chưa dứt câu đã thấy Ngu Kiệt Xu chỉ về một vị trí đằng trước: "Sắp đến rồi, rẽ phải là tới gần nơi giao nhau của sông Đại Hoang và Ngọc Sắt Hải ."

"Vâng." Ngu Xuân Thiên gật đầu, dựa theo chỉ dẫn mà đánh vô-lăng, không ngờ vừa qua ngã tư đã thấy mấy chiếc xe đỗ ven đường, còn có vài người đứng bên cạnh đang thương lượng gì đó.

Ngu Kiệt Xu cau mày: "Sao lại có nhiều người ở đây vậy?"

Ngu Xuân Thiên đã nhận ra những người kia: "Là đồng nghiệp của cháu, còn có mấy người già trong thôn."

Lúc bọn họ nói chuyện, những người kia cũng chú ý tới xe của bọn họ, dồn dập xích lại gần.

Ngu Xuân Thiên dừng xe, ba người hai quỷ bước xuống.

"Đổng công*" Ngu Xuân Thiên chào hỏi với một người đàn ông mặc áo sơ mi, "Sao mọi người đều ở đây thế này?"

(*) Đổng công: có lẽ là người giữ vai trò chủ nhiệm giám sát công trình.

"Chúng tôi đi tìm thuyền rồng thần mộc." Đổng công đáp, "Thầy Lương nói cảm ứng được thuyền rồng thần mộc ở khu vực này, thế nhưng vẫn chưa tìm ra vị trí cụ thể... Sao cô cũng tới đây vậy?"

Anh ta nói rồi nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, "Hai vị này là ai?"

"Bọn họ chính là chuyên gia được đặc biệt mời tới nghi thức phân thần lần này, hai vị tiên sinh Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư." Ngu Xuân Thiên giới thiệu.

"Hóa ra là hai vị chuyên gia, hân hạnh được gặp hân hạnh được gặp, vốn ngày hôm qua tôi sẽ đi đón các vị, không nghĩ tới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..." Đổng công đang muốn tiến lên bắt tay, lại bị một ông già mặc áo khoác ở phía sau ngăn lại.

"Các cậu chính là hai vị chuyên gia đó à?" Ông lão tiến lên một bước, nghiêm mặt nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, lạnh lùng nói, "Đến rất đúng lúc, vừa vặn chúng tôi cũng muốn tìm các cậu."

Ngu Xuân Thiên thấy sắc mặt ông lão không tốt, mơ hồ có dự cảm chẳng lành, vội vàng hỏi: "Ông từ Lương, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"

Người này chính là ông từ Ngu Lương, vốn đảm nhiệm vai trò thờ cúng long vương sông Kháng Dương và trông coi miếu Ô Thành, cũng là một trong những người phản đối gay gắt nhất chuyện xây miếu long vương mới để thỉnh cầu Phục Ba Quân.

Ông từ Lương chậm rãi nói: "Hai vị chuyên gia này vừa đến Ô Thành thì thuyền rồng thần mộc đã bị trộm mất đến nay chưa rõ tung tích, đây là điềm rủi, rất có thể là lời cảnh cáo long vương sông Kháng Dương dành cho chúng ta, vậy nên sau khi thương nghị cùng mấy vị bô lão trong thôn, chúng tôi đã nhất trí đưa ra quyết định tạm dừng chuyện mời long quân mới... Hi vọng hai vị chuyên gia thông cảm."

"Không thể nào?" Ngu Xuân Thiên cau mày nhìn đổng công, "Công tác chuẩn bị của chúng ta đã gần hoàn thiện, ngày mai sẽ tiến hành nghi thức phân thần..."

Đổng công lộ ra vẻ mặt khó xử: "Người già trong thôn đều phản đối, chúng tôi cũng hết cách rồi."

Ngu Xuân Thiên đại khái đã hiểu ra vấn đề.

Lần này việc xây miếu long vương mới tại Ngọc Sắt Hải rồi mời Phục Ba long quân đều là do giới tông giáo đề nghị và bộ ngành liên quan trực tiếp phê chuẩn, vốn cực kỳ mâu thuẫn với bô lão trong thôn, nhân viên của tổ công tác mất rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng thuyết phục được nhóm người già.

Kết quả chỉ kém một bước lại xảy ra chuyện thuyền rồng thần mộc, mấy ông già cảm thấy đây là lời cảnh cáo của Thủy phủ sông Kháng Dương, đổi ý phản đối cũng là bình thường.

"Chuyện là như vậy, rất xin lỗi đã để các cậu đi một chuyến tay không, mời hai vị chuyên gia về cho." Ông từ Lương làm tư thế tiễn khách.

"Ồ, được thôi." Tiết Trầm căn bản không quan tâm, chỉ thuận miệng đáp, "Vậy các người tiếp tục, chúng tôi tự làm việc của mình."

Cậu đồng ý quá thẳng thắn dứt khoát, ngược lại khiến ông từ Lương không kìm lòng được sinh ra cảm giác bơ vơ lạc lõng: "..."

Vị chuyên gia này, sao lại không thèm tranh luận chút nào vậy?

Tiết Trầm muốn trở về xe lại bị Ngu Kiệt Xu ngăn cản, vẻ mặt Ngu Kiệt Xu vô cùng lo lắng: "Không được, chúng ta không thể để bọn họ dừng việc thỉnh cầu long quân mới, phải kể cho họ chuyện gì đã xảy ra."

Tiết Trầm: "..." Cậu mệt mỏi, cậu chỉ muốn mau chóng siêu độ mấy người của tổ chống lũ rồi về nghỉ ngơi.

"Vậy bà tự nói đi." Cậu than một tiếng, sau đó bấm quyết thả ra luồng hơi thở thần rồng.

Đổng công cùng nhóm ông từ Lương chỉ cảm thấy hoa mắt, khi tầm nhìn trở lại đã thấy phía trước đột ngột xuất hiện thêm hai người... Hoặc nên nói là, hai con quỷ?

Mọi người: !!!

Đôi mắt đổng công trợn trừng, thét lớn: "Các người là ai?"

Ông từ Lương còn hoảng hốt hơn anh ta nhiều, con mắt chăm chú nhìn Ngu Kiệt Xu, âm thanh run rẩy: "Chị, chị, chị Ngu??"

Vừa dứt lời thì một tiếng động vang lên sau lưng Ngu Kiệt Xu: "Nhìn thấy quỷ rồi sao? Vậy tôi cũng đi ra hóng mát một chút nha."

Theo đường truyền âm thanh, một con cá chép hoa dài nửa mét bay ra khỏi buồng xe, vẫy đuôi chậm rãi bơi lội trên không trung.

Ông từ Lương: ??

Những người khác: ? ? ?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: (một quyền đấm bay cá đầu to) quy định của nhân viên, còn nhớ không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net