Chương 14-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Trần Vân Thụy cẩn thận rút ra phân thân vẫn còn nóng nảy phấn chấn. Nhìn thấy sắc máu đỏ tươi hoà lẫn sắc trắng hỗn dịch men theo hạ thể xinh đẹp của con mồi chậm rãi chảy ra, hắn cảm thấy sự thoả mãn trước đây chưa từng có, thuận thế rút khăn giấy chuẩn bị lau sạch tàn cuộc dọc theo bắp đùi trắng tuyết, huyết tinh lẫn lộn chảy xuống đọng lại trên ghế da. Khi hắn bắt đầu lau, chỉ thấy đoá hoa bị tàn phá dữ dội chậm chạp không thể hoàn toàn khép lại, bất lực mở ra trước mắt hắn, lộ ra bên trong chứa đầy tinh dịch nam nhân lưu lại. Hắn như bị mê hoặc, lần thứ hai nhẹ nhàng với ngón tay vào, Tần Tiêu Phong chợt nhẹ run lên xoay người lại, càng khiến chất lỏng sâu bên trong bị ép tràn ra. “ Thật con mẹ nó tuyệt cảnh, thực sự giống như thiên sứ bị làm nhục vấy bẩn”.

“a...hh..ha…. không phải…” Tần Tiêu Phong tuy rằng thần trí đã sớm tan rã, nhưng thân thể vẫn phát hiện ra nam nhân đang tà ý nghịch loạn, cậu bất đắc dĩ nhìn lên hư không, cố ý  phát ra thanh âm nức nở năn nỉ vụn thành từng mảnh nhỏ. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng hạ thể bị đùa bớn khuấy động hoà lẫn tiếng thiếu niên dâm loạn thở dốc.

“Chảy ra nhiều thật đấy” Hắn khuấy động hoa huyệt, ánh mắt nghiền ngẫm gắt gao nhìn thẳng vẻ mặt thiếu niên đang hoảng hốt, “Lộ ra gương mặt mê người thế này, bảo tôi sao có thể dừng tay đây!”. Phía dưới bị đùa bỡn, bờ ngực Tần Tiêu Phong khó có thể nhẫn nại rung động, phân thân non nớt xấu hổ cúi đầu phút chốc khôi phục tinh thần, gắng gượng đứng lên trước thung lũng hoa ẩm ướt, đi xuống phía dưới một chút, một nụ hoa non che dấu dưới hoa huyệt nhưng không tránh khỏi được tầm mắt, ánh lên thứ ánh sáng kiều diễm.

Trần Vân Thụy nhất thời dục vọng sôi sục, lần thứ hai gió nổi mây phun, nhịn không được muốn thiếu niên lần nữa. Hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, cởi bỏ “áo mưa” an toàn, ôm lấy thiếu niên đem hai chân yếu ớt tách ra.

“Không...kh...không…. đừng đến...đây…”  Phát giác nửa nóng nam nhân đã đặt trước hạ thể, Tần Tiêu Phong lập tức phục hồi lại tinh thần, sợ tới mức hồn phách đều nhanh bay mất một nửa, đối phương mặc kệ cậu hết lần này tới lần khác chống cự mà thực hiện giao hợp, cậu như vậy có thể giữ lại nổi cái mạng nữa không? “Xin anh...tha tôi...nơi đó vẫn...rất đau…” cậu không nhận ra rằng thanh âm cầu xin tha thứ này đối với nam nhân giống như là làm nũng.

“Đừng lo, tôi sẽ không làm cậu đau.” Trần Vân Thụy thấp giọng, hỗn loạn không nhận ra sự ôn nhu của bản thân, dùng ngón tay thấm đẫm dịch thể còn sót  tham tiến tiểu cúc chưa từng bị xâm lược.

“A..hh…” Tần Tiêu Phong thân thể phản xạ căng cứng, nhìn không được phát ra thanh âm sợ hãi, trăm triệu lần không muốn nam nhân đụng chạm cái nơi vốn chỉ để bài tiết ấy. “ Đừng..ng… sao lại...chạm..nơi đó.”

“ Vẫn còn hỏi tại sao?”  Trần Vân Thụy dùng đầu ngón tay đảo bên trong nụ hoa vẫn cự tuyệt tiếp nhận vật lạ tiến vào, nội bích khô khốc co rút bị bức mở ra. “ Cậu không biết nam nhân với nam nhân vốn là dùng nơi này để ân ái sao?”

“Anh...nh… chẳng lẽ...định..” nhẫn nại nơi đó co rút, Tần Tiêu Phong trừng lớn hai mắt khó tin được nhìn nam nhân. Trần Vân Thụy đẩy thêm ngón tay thứ hai bôi trơn, câu hỏi ứ lại nơi cuống họng vì thanh âm nức nở mà biến mất.

“Đoán đúng rồi.” Trần Vân Thụy kiên nhẫn làm mềm địa phương kia vẫn buộc chặt, dần dần bên trong đã mềm mại ấm áp, khi hắn cảm nhận được vách tường thịt ngây thơ đã học được cách quấn chặt ngón tay hắn liền lập tức rút ra, “Là cậu nói muốn không làm cái nơi kia bị đau thêm, tôi đành phải dùng nơi này thay thế vậy!”
______
Chương 15

Tần Tiêu Phong không nhịn được nắm chặt cánh tay nam nhân, phun ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, cậu lần này quả thật khí lực suy yếu không chịu nổi, căn bản không ngăn nổi thú tính Trần Vân Thụy bộc phát muốn xâm nhập. “Tiền hí đều chuẩn bị đầy đủ, đừng để tôi phí công vô ích.” Trần Vân Thụy đem nửa nóng uy vũ đến nơi hậu định Tần Tiêu Phong, chợt hướng lên một đường đâm thẳng, chính thức cướp đi bộ vị khanh khiết cuối cùng trên người thiếu niên.

“Ahh….” Đau đớn bén nhọn cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tần Tiêu Phong mất đi chống đỡ ngã vào trước lồng ngực nam nhân, mật huyệt chật hẹp khó có thể chống cự nam nhâm mạnh mẽ xâm nhập khai hoang, cấm địa nguyên bản chật hẹp bị tàn nhẫn mở ra. Thiếu niên nhắm chặt mi mắt khó chịu thoáng rung động, cắn chặt hai hàm răng mà rùng mình.

“Thả lỏng, bằng không càng đau hơn.” Trần Vân Thụy lẫy tay kéo căng cặp mông cánh hoa, sau đó đem dục vọng cứng như thiết trụ(trụ sắt) cố chấp hướng nơi sâu nhất đâm vào, buộc thiếu niên phải thừa nhận sự xâm phạm của chính mình. “ah..hh.ah” Tần Tiêu Phong đau đến khua khoắng loạn xạ, nước mắt đều lăn xuống, ước gì có thể nhanh chóng thoát khỏi vật thể mạnh mẽ xâm nhập tàn sát bừa bãi nội bích.

“ Cậu thật nhanh.” bắt lấy hai chân thiếu niên rồi cuồng dã tăng tốc, hồn phách Trần Vân Thụy say mê trong trốn mật đạo ấm áp, bản năng nguyên thủy động eo, đem khối thịt cứng cáp liên tục va chạm, hưởng thụ ái tình đến hư sướng. “Đau..u..a.đau” thanh âm khóc lóc rên rỉ ngày một lớn, Tần Tiêu Phong như rơi vào lao ngục, thừa nhận khổ hình đau đớn thống khổ, cậu không ngừng đánh loạn nam nhân, cắn chặt bả vai hắn, thậm chí lấy móng tay ở lưng hắn loạn cào, hy vọng có thể ngăn nam nhân ở trong cơ thể này tàn phá.

Trần Vân Thụy ăn đau liền giữ chắc hai tay cậu, thuận thế xoay người cậu nằm cố định trên ghế da, thần tốc hôn trụ cái miệng đang loạn cắn, ngăn chặn thanh âm nức nở gào thét, ngay tư thế mặt đối mặt mà từng trận xông lên. “Ân..nnn” Đưa đẩy kịch liệt đánh sâu vào trung tâm thần kinh của thiếu niên, Tần Tiêu Phong khó khăn để lộ khuôn mặt, hai mắt hồng nhuân, lệ chảy ướt át, phân thân non nớt muốn trào dịch, nhưng bờ môi theo sự dẫn dắt của nam nhân chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trần Vân Thụy như được cho phép, khẽ liếm đầu lưỡi mẫn cảm, đảo quét qua khoang miệng, cuối cùng gắt gao ôm lấy đầu lưỡi thiếu nhiên hồng nhuận khiếp đảm mà hút lấy hương thơm. Một luồng điện nhỏ rót vào lục phủ ngũ tạng, Tần Tiêu Phong đắm chìm trong nụ hôn như bị chuốc say, chống cự dần dần yếu đi, miễn cưỡng đón nhận nụ hôn từ phía nam nhân, hai cánh môi chậm rãi mở ra. “Bắt đầu có cảm giác rồi?” Trần Vân Thụy thoả mãn tiếp tục tiến công mãnh liệt, mỗi một lần đều giống như muốn đâm hỏng nội bích yếu ớt.

“Ân..ahh…” thanh âm thân thể va chạm với nhau kịch liêt, thỉnh thoảng trong không gian truyền đến hơi thở ướt át, Tần Tiêu Phong ôm chặt lấy nam nhân, biểu tình trên mặt không rõ là đau khổ hay sung sướng, trên cơ thể trần trụi đón nhận những giọt mồ hôi nóng hổi của nam nhân rơi xuống, hơi thở nam nhân quẩn quanh bên cổ, cậu không tự chủ vặn vẹo eo phối hợp với va chạm của hắn, cuối cùng nam nhân đem dục hoả một đường phóng thẳng bên trong, cậu rốt cuộc đạt đến cực hạn mà ngất đi.

____
ơ mình chăm thế :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net