Chương 7: Đi tới căn cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người song song ngồi trên bàn ăn.

Ngoại trừ chủ vị do Giang thượng tướng Giang Trấn công vụ bề bộn không ở nhà mà bỏ trống, Giang Thành Duyệt sau khi rời giường cũng tới bàn ăn.

Giang phu nhân sắp xếp chỗ ngồi thế này khiến Hạ Phi cả người đều không thoải mái. Giang phu nhân cùng Giang Thành Duyệt thân mật ngồi ở phía bên phải bàn ăn, mà Hạ Phi cùng Giang Thành Điềm thì lại cực kỳ khổ bức mà ngồi cạnh nhau ở phía bên trái.

Hạ Phi cứng ngắc nuốt xuống bữa sáng so với đồ ăn của Hạ gia có thể coi như ngon hơn một chút nhưng nhìn chung là vẫn cực kỳ khó ăn, hắn càng thêm quyết tâm sau này nhất định phải tự mình xuống bếp. Không phải tiêu chuẩn con dâu mẫu mực chính là lên được phòng khách xuống được phòng bếp sao? Tuy rằng chồng hắn không may toi mất rồi, thế nhưng hắn vẫn có thể làm một người con dâu chuẩn mực!

Giang Thành Điềm đối với hắn tỏ thái độ chán ghét rõ ràng, thậm chí là cực kỳ khinh bỉ. Giang gia hiện tại có bốn người, nếu lại có thêm người nào nữa nhìn hắn không vừa mắt, cuộc sống sau này của hắn đảm bảo cực kỳ thảm.

Mặc dù nghiêm túc mà nói một người ghét hắn cũng đã đủ thảm rồi.

Ai mà biết cái tên Giang Thành Điềm mắc này sẽ làm ra loại chuyện kinh thiên động địa khiếp quỷ dọa thần gì chứ.

Mặc dù Giang phu nhân đối xử với hắn rất ôn nhu, nhưng đến lúc có xảy ra chuyện gì, bà sẽ đứng về phía ai, dùng ngón chân để nghĩ cũng đủ biết.

Không giống với Giang Thành Điềm tràn ngập địch ý, Giang Thành Duyệt ngược lại là biểu hiện vô cùng rộng rãi, nói cho đúng thì phải gọi là... nữ hán tử.

Hạ Phi khóe miệng co quắp nhìn Giang Thành Duyệt như gió rền chớp dật mà càn quét hết phần thức ăn, lại dũng mãnh ừng ực nốc cạn một ly nước trái cây người hầu đưa tới, cuối cùng rất vui sướng mà thở ra một hơi.

Em gái à, tuy rằng là con gái tướng quân, nhưng mà cứ hùng tráng thế này sau này làm thế nào mà gả đi nổi!

Không chú ý tới vẻ mặt khổ bức của Hạ Phi, Giang Thành Duyệt nhe răng cười với hắn: "Xin lỗi chị dâu, để chị dâu chê cười rồi."

Hạ Phi theo phản xạ trả lời: "Đâu có đâu có, chỉ bị dọa sợ thôi."

Giang Thành Điềm: "..."

Giang phu nhân: "..."

Giang Thành Duyệt cũng không sinh khí: "Chị dâu quả nhiên là người trầm ổn bình tĩnh trong truyền thuyết, không câu nệ tiểu tiết."

Hạ Phi liền không chút nghĩ ngợi nói tiếp: "Quá khen quá khen, nhị tiểu thư cũng chính là nghiêng nước nghiêng thành trong truyền thuyết, xinh đẹp như hoa."

Giang Thành Duyệt cười ha ha: "Chị dâu thật là một người thú vị."

Hạ Phi sâu xa nói: "Không thể so được với nhị tiểu thư anh dũng bất kham."

Giang Thành Duyệt cực kỳ cao hứng: "Chị dâu đừng gọi nhị tiểu thư nữa, đằng nào ngày mai cũng cưới rồi, cứ gọi em là em hai đi? Hay là nếu thích cứ gọi em là Tiểu Duyệt hay Duyệt Duyệt đều được."

Hạ Phi nói: "Thế thì em hai cũng cứ gọi tôi là Hạ Phi đi, gọi chị dâu thế kia quá mức trực tiếp."

Giang Thành Điềm nhìn bọn họ lời đi lời về nói tới nói lui nói đến cực kỳ vui vẻ, đã sớm khó chịu, đặc biệt một trong hai người lại là tên vô dụng mình cực kỳ khinh thường. Giang Thành Điềm vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Chị hai, có để cho người khác ăn cơm không!"

Giang Thành Duyệt không vui lườm hắn một cái: "Chị và chị dâu nói chuyện, em bất mãn cái gì!"

Hạ Phi vội ho một tiếng: "Cái kia, em hai..." Đã bảo đừng có gọi chị dâu nữa mà!

Hắn còn chưa dứt lời, Giang Thành Điềm cũng không chịu yếu thế mà trừng lại: "Chị đừng có gọi cậu ta là chị dâu, em không thừa nhận!"

Giang Thành Duyệt nói: "Cái thằng này, không muốn thừa nhận cũng vô ích, ngày mai trong lễ cưới Hạ Phi sẽ được ghi tên vào gia phả Giang gia, chẳng lẽ em dám phá đám cưới?"

Giang Thành Điềm đương nhiên không dám, nhưng hắn chính là nuốt không trôi cơn giận này.

Dựa vào đâu mà một tên vô dụng đưa một bức thư tình cũng khiến cả nước đều biết lại có thể gả cho anh trai hắn? Nếu như Hạ Phi không phải đối tượng kết hôn của anh cả, Giang Thành Điềm nhất định sẽ không có địch ý mãnh liệt như thế với Hạ Phi, nhiều lắm khi nghĩ tới người này cũng chỉ cười nhạo một chút mà thôi. Thế nhưng hiện tại tên gia hỏa này lại muốn gả cho anh cả, Giang Thành Điềm nghĩ thế nào cũng không vui nổi.

"Chuyện cậu ta đưa thư tình cho Bello chị cũng biết còn gì, em không tin cậu ta sẽ một lòng với anh cả!"

Giang Thành Duyệt mắt điếc tai ngơ, quay đầu cười nói với Hạ Phi: "Hơn một tháng trước em đã nghe Điềm Điềm kể về sự tích vinh quang của chị dâu, Giang Thành Duyệt em bình sinh khâm phục nhất chính là những người dám yêu dám hận, dám làm dám chịu như chị dâu. Một chiêu lan truyền thư tình này ra tay đặc biệt đẹp! Đối với người mình thích nhất định phải không từ thủ đoạn mà đoạt lấy! Chị dâu đặc biệt xuất sắc!"

Giang Thành Điềm hai mắt trợn trừng: "Lẽ nào đây chính nguyên nhân sau khi chị thổ lộ bị người ta cự tuyệt liền đem người đánh từ cổng phía đông đánh sang cổng phía tây trường học?"

Hạ Phi: "!!!" Người nào mà lại đáng thương như thế!

Giang Thành Điềm cung phản xạ dài đột nhiên rít gào: "Không được gọi em là Điềm Điềm!!!"

Hạ Phi: "..." Hình như hắn mới nghe được một cái tên rất cổ quái.

Giang phu nhân rất đúng lúc ho nhẹ một tiếng.

Giang Thành Duyệt lúc này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vàng nở nụ cười áy náy với Hạ Phi: "Chị dâu, thật ngại quá, em vừa rồi có hơi kích động. Nhưng mà sau khi kết hôn rồi chị đừng theo đuổi người ta nữa nha, bằng không không cẩn thận bị em đánh chết em cũng không chịu trách nhiệm được."

Hạ Phi trong nháy mắt liền kinh hãi.

Bị đánh chết cái gì, là người thì không cần tàn bạo như thế có được không!

Giang Thành Duyệt lại nói: "Nhưng mà với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay chắc cũng không chết được, cùng lắm là bại liệt toàn thân bán thân bất toại thôi, sau khi chữa trị thì an dưỡng một chút, cứ yên tâm là sẽ khôi phục như lúc đầu."

Hạ Phi: "..."

Hạ Phi nhất thời dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn về phía Giang Thành Điềm.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, tên trung nhị bệnh này vẫn là một tiểu thiên sứ rất thiện lương.

"..." Giang Thành Điềm bị hắn nhìn sợ đến nổi một tầng da gà.

"Phải rồi " Giang Thành Duyệt bỗng nhiên vỗ tay một cái, "Mẹ, hôm nay định đi đến căn cứ huấn luyện trước đây của anh cả để chụp ảnh áo cưới phải không, có thể cho con với Điềm Điềm đi cùng không?"

Hạ Phi lần thứ hai khổ bức: Cái gì cái gì cái gì, ảnh áo cưới? Cái quỷ gì đây!

Giang phu nhân gật đầu, hiền lành nở nụ cười: "Đương nhiên là được, mẹ cũng đang định gọi cả hai đứa cùng đi."

Giang Thành Điềm phát điên: "Không được gọi em là Điềm Điềm nữa!!!"

Giang Thành Duyệt cố ý nói: "Điềm Điềm, Điềm Điềm, Điềm Điềm Điềm Điềm..."

Giang Thành Điềm bi phẫn hô to: "Mẹ!!!"

Giang Thành Duyệt đắc ý nói: "Lớn thế này rồi mà vẫn muốn mách mẹ, em trai thật là đáng yêu, Tiểu Điềm Điềm ~~ "

Hạ Phi bật thốt lên: "Britney Spears."

Giang Thành Duyệt nói: "... Cái gì?"

Hạ Phi nhanh chóng ngậm miệng: "Không có gì."

Giang phu nhân bình tĩnh nói: "Điềm Điềm đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, có khách đến."

Hạ Phi cười ra tiếng: "Phốc"

Giang Thành Điềm: "..."

Giang Thành Điềm bi phẫn trừng Hạ Phi một cái, lệ rơi đầy mặt.

Máy thông tấn Giang phu nhân đúng lúc này kêu một tiếng, bà cầm lên nhìn, cười nói: "Là thợ chụp ảnh đến, chúng ta nhanh chuẩn bị một chút, đừng để người ta đợi lâu."

...

Anthony là thợ chụp ảnh của Hoàng gia, lần này hoàn toàn là vì nể mặt Giang phu nhân mới đồng ý nhận lời chụp.

Giang Thành Duyệt nói với Hạ Phi như thế.

Đứng bên cạnh Giang Thành Duyệt, Giang Thành Điềm khoanh tay bày ra một bản mặt thối, hiển nhiên vẫn còn đang tức giận chị mình.

Hạ Phi hiếu kỳ nói: "Bởi vì bác gái là thượng tướng phu nhân sao?"

Giang Thành Điềm khinh bỉ liếc hắn, nói: "Bởi vì mẹ tôi là em gái ruột của Nữ hoàng Liên bang đương nhiệm, cậu ngay cả chuyện này cũng không biết? Vô dụng!"

Giang Thành Duyệt đạp cho Giang Thành Điềm một cước, sau đó nói với Hạ Phi đang tràn đầy khiếp sợ: "Không cần kinh ngạc như thế, sự thực chính là như vậy."

Hạ Phi cả người đều không ổn.

Em gái của Nữ hoàng, không phải là công chúa à? Hắn thế mà được gả cho con trai của công chúa, trở thành hoàng thân quốc thích, thấy người sang bắt quàng làm họ, cơm áo không lo, giết người phóng hỏa vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật... Phi phi phi! Nói sai rồi.

Hạ Phi nhìn Giang phu nhân vẫn như trước ung dung quý phái đang nói chuyện cùng Anthony, hoàn toàn không thể tin nổi.

Hắn thế mà thành con dâu của công chúa!

Lúc Hạ Phi bình tĩnh lại, xe huyền phù cũng đã đến căn cứ.

Xe huyền phù tư nhân không được tiến vào căn cứ, cho nên xe dừng ở cửa trụ sở, mọi người phải đi bộ đi vào.

Bởi vì đã xin giấy thông hành từ trước, Hạ Phi cùng Giang phu nhân một nhóm bốn người, cùng với bảy người Anthony và các trợ lý, chậm rãi đi vào.

Trong căn cứ đều là các chiến hữu đã từng cùng Giang thiếu tướng kề vai chiến đấu, nhìn thấy người Giang gia, đều ồn ào kéo đến.

Giang phu nhân tức cảnh sinh tình, nhịn không được dùng khăn tay lau khóe mắt.

Giang Thành Duyệt cũng làm bộ lấy ống tay áo lau mặt.

Ngay cả Giang Thành Điềm trong đáy mắt cũng ẩn ẩn hiện lên chút đau thương.

Hạ Phi nghĩ cũng may hắn có máy trợ thị che mất hơn nửa mặt, không cần giả vờ tỏ vẻ bi thương, thuận tiện nhân cơ hội nhìn cơ giáp trên sân tập một chút, quả thật là khí phách đến run rẩy.

"Tiểu Phi à." Giang phu nhân đột nhiên nói.

"A... Dạ?" Hạ Phi vội vã hoàn hồn.

"Chờ sau khi con sinh con của Tiểu Khải, liền đem đứa nhỏ đưa đến căn cứ này đi. Để nó thừa kế nghiệp cha, con của các con nhất định cũng sẽ rất vui vẻ."

"... Vâng."

"Các con cứ sinh nhiều một chút, sinh một captain là đủ rồi, sinh hai partner đi, ba đứa nhà ta đều là captain, mẹ thật sự rất muốn có một đứa cháu là partner."

Nói đến đây, Giang phu nhân lại chấm nước mắt một cái, từ ái vỗ vai hắn: "Tuy rằng con chỉ là worker, nhưng mà Tiểu Khải là captain, hơn nữa gen của hai đứa con khớp đến 100%, mẹ tin tưởng con nhất định sẽ sinh ra ba bốn đứa con khỏe mạnh ưu tú, như vậy Tiểu Khải ở trên trời cũng có thể an tâm rồi."

Hạ Phi kéo kéo khóe miệng: "Ừm... Vâng."

Worker cùng với captain, còn có cái gì mà partner, mấy thứ này rốt cuộc là cái quỷ gì?! Không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới mấy thứ này, Hạ Phi nhịn không được tìm tòi trong ký ức của nguyên chủ một chút.

Sau đó nháy mắt hắn liền WTF.

Chân bước hụt một cái, hắn giống như quả bóng lăn lông lốc xuống cầu thang, ngã thành một đống.

Mấy quân nhân tụ tập ở đây nghe tiếng động liền đồng thời nhìn sang, đồng loạt lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Đi đường cũng có thể ngã thành như vậy, còn có thể vô dụng hơn nữa được không!

Giang thiếu tướng cưới phải người này quả thực chính là xui xẻo tám đời tích lại.

Bọn họ hoàn toàn không biết, Hạ Phi thật ra là bị dọa chết khiếp! Bị cơ cấu sinh học kỳ quái của thế giới này dọa cho muốn quỳ lạy!

Đàn ông có thể mang thai sinh con, cái hố này cũng quá to rồi!

Hạ Phi nghĩ tới thông tin ban nãy hiện lên trong đầu, liền nhịn không được muốn lệ rơi đầy mặt.

Mặc dù sinh vậy trên hệ Thôn Nha Tinh đều mang hình dáng tương tự như con người, ngoại hình có phân chia nam nữ, nhưng bọn họ lại có một bộ hệ thống giới tính riêng, tên gọi tắt là hệ thống CPW. Theo hệ thống này tồn tại ở đây có ba loại:

Thủ lĩnh-captain: Có thể lực cùng trí lực vượt xa người thường, là người lãnh đạo, chiếm 30% dân số, có thể nhìn thấy bàn linh của người phù hợp với gen của mình, sau khi kết hôn có thể nhìn thấy tất cả bàn linh.

Cộng tác-partner: Thể chất yếu kém nhưng cấp độ tinh thần lực lại rất cao, là người phụ trợ, chiếm 10% dân số, nắm giữ bàn linh, có thể tăng cường sức mạnh cho bản thân và người cùng hợp gen, được Chính phủ thành lập một học viện chuyên môn riêng, phụ trợ học tập.

Ong thợ-worker: Sở hữu thể lực cùng sức chịu đựng mạnh nhất, nhưng gen thì ngược lại, là người công tác, chiếm 60% dân số, phụ trách phần lớn công tác, năng lực sinh sản kém, một gia đình nhiều nhất chỉ có thể sinh được hai đứa bé.

Hơn nữa, tất cả các partner đều có khả năng sinh con! Ý là nói, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần là partner thì đều có thể sinh, nhưng lại không thể khiến người khác sinh con. Ngoài ra, tất cả captain đều có thể làm cho người khác sinh con, nhưng lại không thể tự mình sinh. Worker thì tương đương với người trung tính, có thể tự mình sinh, cũng có thể khiến người khác sinh con cho mình.

Đối mặt với cái hệ thống kỳ dị thế này, Hạ Phi cực kỳ hoang mang!

May mà hắn là một worker bình thường.

... Không đúng, may cái quỷ gì!

Hạ Phi cảm thấy tam quan đều hỏng mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net