Chương 24: Thụ chính trong nguyên tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Trọng Kiều tỏ ý khó hiểu: "Sao lại thế? Kịch bản tốt cầu còn không được, ngược lại tôi rất ngạc nhiên khi anh tìm tới tôi đấy, vai diễn này quá nặng cân."

"Bởi vì..." Phó Cảnh Thận vuốt cằm, "Nhân vật Thương Đường cùng Mộ Ngôn có vài điểm giống nhau... Thôi được rồi, tôi thừa nhận là điều kiện của cậu rất phù hợp với vai diễn này."

Đạo diện Phó vốn định nghĩ bừa một lí do, nhưng lại thua bởi ánh mắt của Trì Trọng Kiều.

Vậy mới nói người có đôi mắt nai tơ thực sự quá dễ sống rồi, chỉ cần bị nhìn chăm chú hai, ba giây thôi là tình cha trỗi dậy, lời giả dối đến miệng cũng phải nuốt vào. Đàn ông con trai như anh ta còn bị khuất phục huống chi là mấy cô nàng.

"《Mẫu nghi thiên hạ》là bộ phim bom tấn năm nay, nó đã thu hút sự chú ý của tôi. Khi video giới thiệu vừa phát hành tôi đã để ý tới cậu. Cậu có gương mặt và khí chất rất phù hợp với hình tượng Thương Đường, sau này các tập phim lên sóng gần hết, tôi lại thấy kĩ năng diễn xuất của cậu cũng đủ để lột tả nhân vật này. Cho nên... kịch bản vừa in tôi đã gửi tới tay người đại diện phía cậu."

Phó Cảnh Thận vỗ tay cái độp, "Ồ đúng rồi, tất cả là nhờ Lục Ngộ Chu. May mà trong bữa cơm ở thành phố điện ảnh lần trước Lục Ngộ Chu thường nhắc tới cậu, mới tạo điều kiện để tôi theo dõi《Mẫu nghi thiên hạ》 ngay từ khi bắt đầu."

Lục Ngộ Chu ho nhẹ một tiếng, thành phố điện ảnh là nơi hắn bị Trì Trọng Kiều bắt quả tang hút thuốc, may mà Trì Trọng Kiều uống say, khi tỉnh dậy cũng không nhớ sự việc này.

Hắn do dự liếc Trì Trọng Kiều một cái, chợt nghĩ nếu anh Kiều bỗng dưng nhớ ra rồi tra hỏi thì hắn lừa gạt thế nào bây giờ.

Cũng may tửu lượng yếu đến đáng thương đã giúp triệt tiêu toàn bộ kí ức của Trì Trọng Kiều sau khi say rượu, anh nghe Phó Cảnh Thận nói, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nhớ vấn đề nằm ở chỗ nào.

Trì Trọng Kiều không có ý kiến gì về nhận xét "Gương mặt thích hợp." Kỹ năng diễn xuất đúng là quan trọng, nhưng vẻ bề ngoài và tính cách chênh lệch so với nhân vật quá nhiều cũng đâu chấp nhận được.

Hai người thảo luận một lúc, Trì Trọng Kiều lo Ngộ Chu buồn chán, tuy rất muốn tâm sự về kịch bản nhiều hơn nhưng vẫn nhanh chóng chuyển đề tài từ diễn xuất chuyên nghiệp thành chuyện lông gà vỏ tỏi hàng ngày mà ai cũng dễ dàng xen vào.

Nói về thời điểm quen Lục Ngộ Chu, Trì Trọng Kiều điềm nhiên đáp: "Tính cách của Ngộ Chu rất tốt lại không hay nóng nảy, ai mà không muốn ở bên cậu ấy chứ?"

Tính cách tốt? Không nóng nảy?

Miêu tả của ngài đây hơi phóng đại rồi đó.

Phó Cảnh Thận nín cười nhìn Lục Ngộ Chu —— người bạn nhỏ hơn anh ta gần mười tuổi này quá mức lạnh lùng, thủ đoạn cứng rắn, thực sự không dính dáng gì đến hai từ "tốt tính" cả.

Lục Ngộ Chu thản nhiên nhấp một ngụm trà, giương mắt nhìn Phó Cảnh Thận phía đối diện —— Anh có ý kiến gì với anh Kiều hả?

Phó Cảnh Thận: Không dám không dám.

...

Bữa cơm này khiến Trì Trọng Kiều rất hài lòng, sau đó có uống rượu, nhưng vì tửu lượng yếu ớt của bản thân nên chỉ nhấp vài ly thôi.

Về phần Lục Ngộ Chu, trước mặt Trì Trọng Kiều hắn luôn tỏ ra là con ngoan trò giỏi, muốn hút thuốc uống rượu cũng phải né anh Kiều ra, cho nên trước ánh mắt ngỡ ngàng đến bàng hoàng của Phó Cảnh Thận, hắn thản nhiên gọi một ly nước chanh.

Đại khái Phó Cảnh Thận cũng hiểu Trì Trọng Kiều có địa vị thế nào đối với Lục Ngộ Chu rồi.

Ăn cơm xong, hai người Trì Trọng Kiều tạm biệt Phó Cảnh Thận, đi tới cửa nhà hàng Quảng Đông thì thấy một thanh niên bước ra khỏi chiếc xe hơi màu đen, trông không lớn hơn Trì Trọng Kiều bao nhiêu.

Lúc đầu Trì Trọng Kiều không để ý, mãi đến khi thanh niên cầm một chiếc áo khoác lông vũ vội vàng chạy tới trước mặt bọn họ.

Phó Cảnh Thận híp mắt cười: "Đây là bạn của tôi, Lê Khê."

Gì, Lê Khê... Lê Khê?

Trì Trọng Kiều bị gió lạnh thổi bay hơi rượu, nghe đến tên người kia thì giật nảy mình.

Thụ chính... trong nguyên tác? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net