Chương 908: Đại nghịch chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cung nghênh Long chủ!" Nam tử áo tím và năm hung thú khác lùi về phía sau vài bước, lộ rõ vẻ cung kính.

Lơ lửng ở trên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn là hai con cự long ngưng tụ từ nước hồ, một con màu băng lam và một con màu đỏ. Trên người song long toả ra ánh sáng rực rỡ, khí thế vô cùng mạnh mẽ quét qua, với tu vi của Đa Tình Đấu La Tang Hâm mà cũng không khỏi biến sắc, lùi về phía sau một bước, ngăn ở trước người đám Đường Vũ Lân.

Mà khi song long một lam một đỏ xuất hiện, tất cả thực vật bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn dường như đều sống lại, trong nhất thời khí tức sinh mệnh bạo tăng, không ít thực vật nhanh chóng biến lớn, toàn bộ lực áp đều hướng về nhóm Đường Vũ Lân bên này.

Tang Hâm sắc mặt phi thường khó coi: "La huynh, Đường Môn chúng ta thủ hộ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vạn năm, các ngươi chuẩn bị thế này là đối phó với chúng ta sao?"

Nam tử áo tím lạnh nhạt nói: "Thủ hộ chúng ta? Không sai, các ngươi đã giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết, nhưng đồng thời chúng ta cũng đưa cho các ngươi không ít. Bắt đầu từ tổ tiên Đường Môn Đường Tam, các ngươi đã từng ngừng đòi hỏi chúng ta chưa? Về phần hôm nay Đường Môn các ngươi đi tới hướng diệt vong, chúng ta không có gì để nói. Về sau chúng ta không cần các ngươi thủ hộ, với năng lực của chúng ta, tự bảo vệ mình sẽ không có vấn đề gì."

Tang Hâm nhướng mày, "La huynh không lo lắng ta tiết lộ tình huống của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ra ngoài sao, đến lúc đó, các vị chính là mục tiêu công kích."

Nam tử áo tím mỉm cười, "Chỉ cần hôm nay các ngươi đều ở lại chỗ này, Đường Môn sẽ tiết lộ tình huống của chúng ta sao?"

Tang Hâm giận quá hoá cười, "Xem ra La huynh rất tự tin, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng các ngươi có thể giữ được ta sao?"

Nam tử áo tím lạnh nhạt nói: "Nếu không nắm chắc tự nhiên sẽ không trở mặt. Ngươi có biết lai lịch của hai vị Long chủ không?"

Ánh mắt Tang Hâm khẽ động, "Thỉnh La huynh chỉ giáo."

Nam tử áo tím nói: "Năm đó, Thuỷ tổ của hồn thú - Long Thần sinh ra chín người con, trong đó có Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Quang Minh, Hắc Ám, Không Gian, bảy Thánh Long nguyên tố. Cộng thêm Sơn Long và thủ lĩnh mạnh nhất Kim Long, hợp xưng chín đại Long chủ."

"Long Thần vẫn lạc với Thần giới, chín đại Long chủ đều gặp tao ngộ riêng, trong đó hai đại Long chủ Thủy Long Vương và Hỏa Long Vương đồng thời vẫn lạc và rơi xuống nơi này. Thi thể của bọn họ được mai táng ở vạn trượng dưới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng từ đó mà đến, nuôi dưỡng vạn vật. Qua vô số năm nỗ lực, chúng ta rốt cuộc đã triệu hồi được long hồn của hai vị Long chủ, thủ hộ vùng đất này của chúng ta. Ta không tin, dù năng lực của nhân loại các ngươi mạnh đến cỡ nào lại có thể chống lại Long chủ đã sớm là Thần cấp. Dù lúc này Long chủ chỉ có long hồn, nhưng hợp lực hai người lại, giữ lại Đa Tình Đấu La cũng không quá khó khăn."

Tang Hâm ngước mắt nhìn hai long hồn lơ lửng trên không trung, toả ra khí tức hung hãn, sắc mặt ngày càng khó coi.

Từ khi tổng bộ Đường Môn bị tạc, Đường Môn tổn thất lớn chưa từng có, lại không ngờ rằng, nhà dột gặp mưa liên tục, ngay cả bí cảnh Đường Môn Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng xảy ra biến cố như thế.

Thân là Cực Hạn Đấu La, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được khí tức cường đại của hai vị Long chủ kia. Tuy rằng chúng đã vẫn lạc, chỉ còn long hồn, nhưng ý niệm của bọn chúng vẫn rất mạnh mẽ. Chỉ có một cái, hắn tự hỏi bằng vào Tứ tự Đấu Khải có thể miễn cưỡng chống lại được, nhưng khi hai người hợp lại, nếu hắn dùng toàn lực ứng phó thì rất khó bảo vệ chính mình.

Nam tử áo tím phán đoán dựa vào Cực Hạn Đấu La, hiểu biết của người này về Tứ tự Đấu Khải có hạn. Nhưng dù vậy ở trước mặt vẫn có sáu hung thú, dù Đa Tình Đấu La có thể chạy thoát thì e rằng sẽ bị trọng thương. Mà tám người Đường Vũ Lân thì không có cơ hội sống sót.

Chủ quan rồi, hắn cuối cùng cũng là quá tự tin.

Than nhẹ một tiếng, Đa Tình Đấu La Tang Hâm nói: "La huynh, nếu ta bằng lòng mang những hài tử này rời đi, tất cả vẫn tuân theo ước định của Đường Môn với các ngươi, tiếp tục bảo vệ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, không biết La huynh có thể để chúng ta rời đi không."

Nam tử áo tím mỉm cười, "Đa Tình Đấu La nên biết, đến cảnh giới bây giờ của chúng ta, trí tuệ cũng không kém con người. Ngươi sao lại nói ra những lời ngây ngô như vậy? Nội tình đã lộ, sao có thể để các ngươi còn sống rời đi?"

Ánh mắt Tang Hâm phát lạnh, "Ngươi thực sự cho rằng có thể giữ được ta sao?"

Nếu chỉ có bản thân hắn, hắn sẽ không nhượng bộ như vậy, nhưng vì những đứa trẻ của Đường Môn và Sử Lai Khắc sống sót, hắn không thể không làm như thế.

Ngay khi hắn định phóng thích Tứ tự Đấu Khải uy hiếp đối phương thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm.

"Phó điện chủ, long hồn này không hề gì."

Lời vừa nói ra lập tức hấp dẫn Tang Hâm và sáu hung thú.

Đường Vũ Lân kéo tay Cổ Nguyệt tới bên cạnh Tang Hâm, nhìn nam tử áo tím trước mặt, lạnh nhạt nói: "Nếu các hạ biết Thuỷ Long Vương và Hỏa Long Vương, vậy không biết có thể nhận ra khí tức trên người chúng ta không."

Nói xong, vòng xoáy huyết mạch trong cơ thể xoay tròn kịch liệt, khí tức huyết mạch Kim Long Vương bành trướng.

Lúc này mặc dù Cổ Nguyệt không biết gì nhưng được Đường Vũ Lân nắm tay dẫn động, trên người nàng cũng xuất hiện một tầng ngân quang, dao động nguyên tố xung quanh bỗng trở nên kịch liệt hơn, giao hoà với khí tức huyết mạch Kim Long Vương trên người Đường Vũ Lân.

Giữa không trung, hai long hồn đang xoay quanh hồ nước đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, hai quang ảnh từ trên trời giáng xuống, lơ lửng trên đầu hai người khoảng 100 mét.

Lực áp kinh khủng lúc trước trong chớp mắt biến mất, một cảm giác thần phục từ long hồn phóng thích ra, thậm chí tâm tình của bọn nó còn rất hưng phấn.

Cổ Nguyệt Na mỉm cười, vỗ cánh bay lên trời. Nam tử áo tím kia muốn ngăn lại thì bị Tang Hâm đứng cách hắn không xa bắn ra một ý niệm, cứng rắn áp chế bọn họ không thể nhúc nhích.

Cổ Nguyệt lên không, Đường Vũ Lân không có ngăn cản, chỉ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Đầu rồng màu vàng cực lớn bao trùm thân thể hắn, chính là Hoàng Kim Long Hống.

Trong tiếng Long ngâm, song Long chủ trên không chấn động toàn thân, đồng thời hiện ra vẻ sợ hãi. Bản thân bọn nó là long hồn, vốn không có trí tuệ, chỉ có chút bản năng. Qua nhiều năm được nhiều hồn thú hệ thực vật ôn dưỡng và trợ giúp mới ngưng tụ thành hình, nhưng dù lúc nào, dù bọn nó cường đại đến đâu, nguồn gốc huyết mạch là không thể thay đổi. Tiếng gầm của Kim Long Vương và khí tức của Ngân Long Vương chính là uy hiếp gần nhất và trực tiếp nhất với bọn nó.

Cổ Nguyệt Na vỗ cánh lên không, song Long chủ lập tức vây quanh người nàng, trong miệng phát ra tiếng Long ngâm. Cổ Nguyệt Na phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong nhất thời, âm u trước đó dường như đã bị quét sạch đi.

Tang Hâm nhìn đầy kinh ngạc, mà sắc mặt nam tử áo tím tái nhợt, sợ hãi nói: "Kim Long Vương, Ngân Long Vương! Không, chuyện này là không thể."

Đường Vũ Lân thản nhiên nói: "Trên thế giới này không có gì là không thể. Theo ta thấy, e rằng hai vị Long chủ này sẽ không trợ giúp các ngươi. Cổ Nguyệt, đưa chúng nó về vị trí cũ."

"Ừ." Cổ Nguyệt đáp lại một tiếng, vỗ cánh bay về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Thân thể hai con cự long này dựa vào chính là hồ nước Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Dưới sự dẫn dắt của Cổ Nguyệt Na, chúng nó lập tức bay trở về mặt hồ, chui vào trong đó, chỉ để lại hai long hồn nho nhỏ dài không quá hai mét, vui sướng bay quanh Cổ Nguyệt Na.

Kim Long Vương, Ngân Long Vương là hoá thân của Long Thần sau khi vẫn lạc. Ngân Long Vương kế thừa năng lực khống chế bảy nguyên tố của Long Thần, còn Kim Long Vương truyền thừa hai mạch Kim Long và Sơn Long. Vì vậy, song Long chủ này tự nhiên thân thiết với khí tức Ngân Long Vương hơn, giống như là hài tử gặp được mẫu thân vậy. Trong nhất thời đã ném mấy con hung thú hệ thực vật kia ra sau đầu.

Đa Tình Đấu La hiển nhiên không ngờ tới sự tình sẽ phát triển như vậy, khoé miệng nhếch lên, nói: "La huynh, đây thật sự là phong hồi lộ chuyển. Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, sự che chở của Đường Môn trong các năm qua lại nuôi ra những con bạch nhãn lang này. Hồn thú bị tiêu diệt trên đại lục quả nhiên là vì có lý do đáng chết."

Nam tử áo tím sắc mặt xanh mét, nói: "Nhân loại các ngươi luôn tấn công hồn thú chúng ta để thăng cấp, chúng ta sao có thể không nghĩ cách tự bảo vệ mình. Dù không có song Long chủ, hợp sức của sáu người chúng ta, ngươi cũng chưa chắc có thể thành công."

Đã không còn vẻ thong dong như lúc trước, lúc này càng là ngoài mạnh trong yếu. Hai mắt Tang Hâm nheo lại, nụ cười ngày càng sâu, "Ta muốn thử một chút, xem hôm nay Khỉ La Úc Kim Hương của La huynh mạnh hơn, hay Đa Tình Kiếm của ta sắc bén hơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net