Chương 919: Cổ Nguyệt trở về rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người khác cũng riêng phần mình minh tưởng và nghỉ ngơi, hành trình tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn lần này có thu hoạch lớn hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, cũng đặt trụ cột vững chắc cho tương lai của bọn họ.

Từ Lạp Trí tỉnh lại sớm hơn Cổ Nguyệt Na một chút, khi hắn nhìn thấy hồn hoàn màu đỏ trên người và triệu hồi ra Hỗn Nguyên Tiên Thảo để làm quen với nhau thì nụ cười trên mặt không dừng lại được.

Về phần Hỗn Nguyên Tiên Thảo giao cho hắn hồn kỹ thứ sáu là gì, Từ Lạp Trí chỉ cười không nói, không chịu nói ra cụ thể. Hắn chỉ nói nhất định sẽ khiến mọi người kinh hỷ.

Hồn hoàn 10 vạn năm hình thành hồn kỹ Hệ Thức Ăn, hiệu quả nếu không phải là kinh thiên địa khiếp quỷ thần thì cũng đủ khiến thực lực toàn đội tăng lên một cấp bậc.

Ngay khi Từ Lạp Trí đang hưng phấn nhảy lên tại chỗ thì Đường Vũ Lân mở mắt ra. Nghĩ về tình huống của Cổ Nguyệt, hắn vẫn không thể tiến vào minh tưởng sâu. Bởi vì Cổ Nguyệt bên cạnh xuất hiện dao động năng lượng nên hắn lập tức tỉnh lại.

Gần như ngay khi hắn mở mắt ra, Cổ Nguyệt Na ngồi đối diện hắn cũng mở mắt ra.

Mắt to màu tím trông vẫn thật trong sáng, lông mi dài chớp chớp. Mái tóc bạc rũ xuống, trong im lặng mang theo vài phần lạnh lùng.

Sau khi hấp thu tinh hoa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, khí tức của nàng trở nên cường thịnh hơn vài phần.

"Cổ Nguyệt." Đường Vũ Lân khẽ gọi. Cổ Nguyệt của hắn trở về rồi sao?

"Ừ." Cổ Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Xa xa, các đồng bạn lập tức im lặng, ánh mắt tất cả đều tập trung trên người bọn họ.

"Ba ba."

"Oanh ----" Mọi người cười ngất.

Đường Vũ Lân cứng đờ, trợn mắt há mồm nhìn Cổ Nguyệt Na. Không biết vì sao, khi Cổ Nguyệt Na gọi một tiếng ba ba này lại khiến hắn có cảm giác trút được gánh nặng. Có lẽ bởi vì Cổ Nguyệt Na gọi hắn là ba ba thì sẽ không dễ dàng rời đi.

Cổ Nguyệt Na mỉm cười ngọt ngào với Đường Vũ Lân, cúi người về phía trước ôm lấy cổ hắn, đem cơ thể mềm mại của mình đặt vào vòng tay hắn.

Đường Vũ Lân vội vàng ôm lấy nàng, cảm giác thoả mãn dường như lập tức lấp đầy tiêu hao khi phun tâm huyết vì Tương Tư Đoạn Trường Hồng.

"Cổ Nguyệt, cái này cho nàng." Đường Vũ Lân lấy ra hộp ngọc, đặt vào tay Cổ Nguyệt Na.

"Đây là cái gì?" Cổ Nguyệt Na tò mò hỏi.

Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Đây là một đoá hoa. Nếu có ngày nàng gặp nguy hiểm và bị trọng thương mà ta lại không ở bên cạnh, nàng ăn nó thì sẽ không sao."

"A, ba ba, ta thích hoa nhất." Cổ Nguyệt Na vui vẻ nói. Sau đó rất không khách khí mà thu lại tiên thảo được xưng là si tình nhất vào tay mình.

Đường Vũ Lân cũng cười. Hắn thật sự không nhịn được mà hôn nhẹ một cái lên mặt nàng.

Cơ thể Cổ Nguyệt khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã mỉm cười, khuôn mặt đỏ ửng nói: "Cảm ơn ba ba."

"Khụ khụ, chúng ta nên đi thôi. Không nên ở chỗ này hành hạ chó, vẫn còn cẩu độc thân ở đây đấy." Đa Tình Đấu La hơi bất đắc dĩ nói.

Lúc này Đường Vũ Lân mới nhận ra đồng bạn đang đợi bọn họ, vội vàng kéo Cổ Nguyệt Na đứng lên, có chút lúng túng nói: "Chúng ta đi thôi."

Mọi người lần nữa phóng xuất Đấu Khải, đập cánh bay lên.

Khi Đa Tình Đấu La muốn xuất ra vòng bảo hộ để bảo vệ mọi người xông qua Thất Thải Độc Chướng thì trong đầu Đường Vũ Lân lại truyền đến tiếng của Khỉ La Úc Kim Hương.

"Không cần làm như vậy!"

Một tầng ánh sáng màu hồng nhạt từ người Đường Vũ Lân khuếch tán ra, mang theo mùi hương thoang thoảng, trong chớp mắt đã bao phủ lấy mọi người.

Thất Thải Độc Chướng có tính ăn mòn khủng bố và cực độc, nhưng khi vừa chạm vào vầng sáng màu hồng thì nhanh chóng gạt ra như băng tuyết tan chảy. Vầng sáng màu hồng kia thậm chí còn đang ăn mòn Thất Thải Độc Chướng, để những khí độc đó mau chóng dật tán ra xung quanh.

Khỉ La Úc Kim Hương không hổ là Thực vật chi vương khắc chế vạn độc. Lần đầu tiên Đường Vũ Lân cảm thấy mình chọn nó cũng không tệ.

Khỉ La Úc Kim Hương không biết là, Đường Vũ Lân nhanh chóng chọn nó như vậy là vì đồng bạn không có ai chọn nó. Với tư cách là đội trưởng, Đường Vũ Lân có tâm lý sẽ lấy tàn phẩm. Nếu nó biết được thì chỉ sợ sẽ trực tiếp thổ huyết.

--------------------

Mười ngày sau.

Điều khiển xe tác chiến Đường Môn, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt chạy về hướng tây với tốc độ rất cao.

Trên xe chỉ có hai người bọn họ, Cổ Nguyệt Na cười rạng rỡ nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, giống như là đi chơi vậy.

Vài ngày trước, Đường Vũ Lân dẫn Cổ Nguyệt Na đến nhờ Thánh Linh Đấu La xem giúp. Thánh Linh Đấu La cũng không nói được vì sao nàng dùng Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc rồi mà vẫn chưa hồi phục.

Nhưng cô ấy nói với Đường Vũ Lân, chắc chắn không phải là vì dược hiệu không đủ. Dược hiệu của Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc 10 vạn năm gấp trăm lần Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc vạn năm, dù chỉ ăn một cánh hoa cũng đã đủ để chữa bệnh cho Cổ Nguyệt. Hiện tại giải thích duy nhất là, mạch máu não của Cổ Nguyệt không dễ đả thông, nhưng dược hiệu liên tục của Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc sẽ nhanh chóng được nàng hấp thu, lúc đó sẽ tốt thôi.

Mà lần này, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đã lên đường năm ngày, ba ngày nữa sẽ đến Minh Đô, thủ đô của Đấu La Đại Lục. Nhưng mục tiêu của bọn họ lần này không phải là Minh Đô, mà là tiếp tục đi về phía tây, tới cực tây của đại lục.

Đa Tình Đấu La Tang Hâm và Thần Tượng Chấn Hoa đã gặp nhau một lần, sau khi thương lượng cẩn thận mới sắp xếp cụ thể cho Đường Vũ Lân và đồng bạn.

Trước mắt, thế cục đại lục đã tạm thời ổn định lại, nhưng vẫn ở trong thời loạn, đồng thời cũng là lúc Đường Môn bị áp chế toàn diện, những người ủng hộ Học Viện Sử Lai Khắc cũng bị chèn ép.

Địch nhân nhằm vào bọn họ quá nhiều, thậm chí không có cách nào để làm gì đó. Trong trường hợp này, ngay cả khi hai Điện chủ Đường Môn đồng thời ra tay cũng không thể thay đổi cục diện.

Vì vậy, ẩn nhẫn không hề nghi ngờ là điều đầu tiên bọn họ phải làm. Ít nhất phải đợi phong ba lần này hoàn toàn kết thúc.

Cho nên sau khi thương lượng, Đa Tình Đấu La và Chấn Hoa đã an bài cho Đường Vũ Lân và đồng bạn. Đầu tiên là đi tòng quân, nhưng không được ở cùng một chỗ. Tám người ở một chỗ quá là bắt mắt, không thuận lợi cho bọn họ phát triển trong quân đội.

Đồng thời, sau khi cân nhắc cẩn thận, Tang Hâm quyết định để cho nhóm Đường Vũ Lân dùng thân phận thật để phát triển trong quân đội. Bởi vì như vậy, tương lai khi bọn họ đứng vững gót chân mới có thể chính thức đại diện cho Học Viện Sử Lai Khắc. Nếu nguỵ trang để tòng quân thì dù tương lai có chức vị cao, khi bị vạch trần là hoá trang thì thân phận không thể xác nhận, sẽ trở thành hướng công kích chủ yếu của đối phương.

Lấy thân phận thật tòng quân thì tính nguy hiểm sẽ tăng lên nhiều, đặc biệt nếu bị Tà Hồn Sư phát hiện thì sẽ có nguy hiểm tính mạng, rất có thể sẽ bị giết chết.

Vì vậy, nơi bọn họ tòng quân phải là nơi có thể khống chế được, hoặc là nơi không dễ dàng bị phát hiện.

Giấu một người trong quân đội dễ hơn nhiều khi giấu đồng thời bảy người trong quân đội.

Bởi vậy, họ được phân đến các phân khu khác nhau dựa vào quan hệ ngầm của Đường Môn. Tất cả đều dùng thân phận có liên quan đến Đường Môn hay Thần Tượng Chấn Hoa, thậm chí còn dùng một ít quan hệ ẩn giấu từ Học Viện Sử Lai Khắc để yểm hộ.

Mặc dù Thánh Linh Đấu La không còn gì vui vẻ trên đời, nhưng vẫn hiểu rõ lực lượng của Học Viện Sử Lai Khắc. Trong quân đội vẫn có một ít người ủng hộ trung thành của Học Viện Sử Lai Khắc, giống như Bắc Hải Quân Đoàn là sân riêng của Học viện hồn sư Hoàng Gia Nhật Nguyệt.

Theo cách này, tám người chia thành bốn tổ, dùng tình lữ làm đơn vị. Như vậy trông coi và chiếu cố lẫn nhau tốt hơn, cũng không vì ở hai nơi khác nhau mà sự phát triển bị ảnh hưởng vì nhớ người yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net