Chương 920: Xuất phát tòng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn tổ phân biệt đi về bốn hướng đông nam tây bắc. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt được phân tới nơi gian khổ nhất và là nơi duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Đường Môn và Sử Lai Khắc trong bốn địa điểm nhập ngũ lần này. Nhưng trong bốn tổ, đó là nơi không dễ bị phát hiện nhất.

Đường Vũ Lân mang theo thư đề cử do chính Thánh Linh Đấu La tự viết, đại biểu cho Học Viện Sử Lai Khắc đề cử.

So với đồng bạn, Đường Vũ Lân có lộ trình xa nhất. Hơn nữa, Cổ Nguyệt bây giờ không giúp được hắn, vì vậy dù có đến đó, Đường Vũ Lân cũng chỉ có thể dựa vào sức mình, và trước tiên phải sắp xếp ổn thoả cho Cổ Nguyệt. Tình huống của Cổ Nguyệt không thể nhập ngũ, nàng giống như một đứa trẻ, sao có thể tham gia quân đội?

Tâm trạng của Đường Vũ Lân bây giờ rất mâu thuẫn, hắn hy vọng Cổ Nguyệt sớm khoẻ lại, nhưng cũng hy vọng nàng có thể luôn ở bên cạnh mình. Dù nàng cất giấu bí mật gì thì khi tỉnh lại, e rằng khả năng lớn là nàng sẽ rời đi. Đây là điều Đường Vũ Lân tuyệt đối không muốn.

Mặc dù hiện tại hắn không thể nhân lúc Cổ Nguyệt Na mất trí nhớ mà thân mật với nàng, nhưng chỉ cần ở bên nhau mỗi ngày, Đường Vũ Lân sẽ đặc biệt vui vẻ, cũng đặc biệt có động lực.

Tuy nhiên tất cả đều chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Hắn đã cố gắng hết sức giúp nàng trị liệu, nhưng kết quả có tốt hay không bây giờ lại phụ thuộc vào tình huống thân thể nàng.

Ba ngày sau, bọn họ đã vượt qua Minh Đô và đến phía tây đại lục. Đường xá khu vực phía tây rất phát triển, ít nhất là trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Minh Đô.

Sau hai ngày, Đường Vũ Lân đã bắt đầu nhìn thấy sa mạc rộng lớn.

Phía tây Đấu La Đại Lục, trên thực tế, khu vực này không thuộc về Đấu La Đại Lục nguyên bản, mà là vạn năm trước, theo sự chuyển động của tinh cầu, Nhật Nguyệt Đại Lục đã va chạm với Đấu La Đại Lục tạo thành tiếp giáp.

Khi đó, nơi này thuộc về Nhật Nguyệt Đế Quốc. Sở dĩ khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như vậy là vì lúc trước Nhật Nguyệt Đại Lục đã mang đến nhiều kim loại hiếm hơn.

Tiến vào sa mạc, Đường Vũ Lân điều chỉnh xe tác chiến về chế độ sa mạc, tuy rằng vẫn thuận lợi như trước, nhưng tốc độ đã chậm lại.

Lợi ích lớn nhất của Hồn Đạo khoa học kỹ thuật là, thân là hồn sư sẽ vĩnh viễn không phải lo lắng không đủ năng lượng. Nếu hết nhiên liệu thì có thể dùng hồn lực của mình thay thế. Hiện tại Đường Vũ Lân đã gần cấp 60, dùng hồn lực hỗ trợ xe tác chiến này trong thời gian dài không có vấn đề gì.

May mắn có dụng cụ chỉ đường, nếu không trong sa mạc rộng lớn thực sự rất dễ bị mất phương hướng.

Sau khi tiến vào sa mạc, theo kế hoạch, ước chừng năm ngày nữa mới đến được cực tây. Bọn họ xuất phát từ thành Thiên Đấu, cơ hồ đã xuyên qua hơn nửa đại lục, còn phải vượt qua gần vạn cây số nữa mới tới nơi. Nó xa hơn so với tưởng tượng.

Đi trên sa mạc một ngày, khi màn đêm buông xuống, Đường Vũ Lân mới dừng xe lại.

"Mệt mỏi quá, ba ba." Cổ Nguyệt cũng nhảy xuống xe, duỗi lưng một cái, làm nũng nói với Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân nhìn trời một lúc, ban đêm trong sa mạc vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, lập tức sẽ mang theo một đám cát bụi.

Không khí cực kỳ khô nhưng bầu trời lại đặc biệt trong suốt. Lúc này vẫn là chạng vạng tối, ánh trời chiều phía xa dường như nối liền với sa mạc. Nếu chưa từng đến sa mạc thì vĩnh viễn không thể thưởng thức một cảnh đẹp như vậy.

Đường Vũ Lân mỉm cười, nói: "Kiên nhẫn vài ngày nữa, chúng ta còn hai ngày rưỡi nữa mới có thể xuyên qua sa mạc, đi đến thung lũng Liệt Hỏa. Sau khi ra khỏi thung lũng Liệt Hỏa thì tiến vào Thiên Tẫn Sơn Mạch, cũng gần đến nơi rồi."

Cổ Nguyệt Na cau mày nói: "Ba ba, ta không thích nơi này, không có đồ ăn ngon."

Đường Vũ Lân cười nói: "Không sao, chúng ta mang đủ lương khô rồi. Trong sa mạc không có gì để đốt lửa, ăn chút gì đi. Đợi khi chúng ta xuyên qua sa mạc đến thung lũng Liệt Hỏa thì sẽ tìm nơi thật tốt để nghỉ ngơi và hồi phục."

Đâu chỉ Cổ Nguyệt Na không thích nơi này, chính hắn cũng không thích. Với tư cách là Tự Nhiên Chi Tử, hắn tự nhiên có bài xích với sa mạc. Nơi này không có bất kỳ thực vật nào, hắn cũng không thể mượn lực lượng gì. Hồn sư hệ thực vật thích nhất là rừng rậm hoặc ao hồ, những nơi đó có thể nuôi dưỡng cơ thể hắn.

Nếu Đường Vũ Lân tu luyện ở trong sa mạc thì chỉ sợ, mười ngày tu luyện cũng không hiệu quả bằng tu luyện trong rừng rậm một ngày.

"Buổi tối ngủ trên xe, ta lấy cho nàng lương khô." Xe tác chiến có ba hàng ghế, hai hàng phía sau có thể gập xuống tạo thành một giường đôi. Ngủ trên xe đương nhiên là không có vấn đề gì.

Đây cũng nguyên nhân vì sao Đường Vũ Lân dám đưa Cổ Nguyệt Na đi vào sa mạc một cách đơn giản và trực tiếp như vậy.

Nếu dùng Đấu Khải phi hành thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, nhưng không có các thiết bị trên xe tác chiến thì rất dễ bị mất phương hướng. Hơn nữa, trong sa mạc cũng không phải là hoàn toàn không có nguy hiểm.

Hồn thú trong sa mạc mặc dù thưa thớt nhưng không phải là không có. Bởi vì nơi này không có tài nguyên mà nhân loại cần nên nhân loại rất ít khai phá sa mạc. Điều này làm cho số lượng nhỏ hồn thú sống ở đây rất thoải mái.

Hai người ăn một ít lương khô. Từ khi có vòng xoáy huyết mạch, Đường Vũ Lân phát hiện lượng cơm ăn của mình đã giảm xuống nhiều. Vòng xoáy huyết mạch sẽ hấp dẫn thiên địa nguyên lực ở bên ngoài, đồng thời điều chỉnh bên trong hắn, hắn không cần phải ăn nhiều để bổ sung năng lượng như trước đây nữa. Sau khi tự thành tuần hoàn, huyết mạch cũng tự tu luyện.

Cổ Nguyệt hiển nhiên không có hứng thú gì với lương khô, nhưng khi màn đêm buông xuống, nàng ngược lại rất hưng phấn kêu lên.

"Ba ba, ngươi nhìn, bầu trời thật nhiều sao, đẹp quá!"

Sa mạc dường như gần bầu trời hơn, vô số vì sao treo trên không trung, dường như có thể chạm tay tới. Ban đêm đáng ra phải tối tăm, nhưng dưới ánh sao chiếu sáng, nó lại lộng lẫy như ảo mộng.

Ngồi trên đỉnh cồn cát, Cổ Nguyệt Na rúc vào bờ vai Đường Vũ Lân, đôi mắt to màu tím bất giác có chút mê man.

Đường Vũ Lân cũng nhìn đến ngây dại, bên cạnh là người yêu, bên trên là bầu trời đầy sao. Trong sa mạc vắng lặng này chỉ có hai người bọn họ.

Giá mà có thể tiếp tục như vậy thì tốt biết mấy.

"Cổ Nguyệt, nàng có lạnh không?" Đường Vũ Lân mở rộng vòng tay, ôm nàng vào lòng.

Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm trên sa mạc là tương đối lớn.

Cổ Nguyệt Na lắc đầu, "Ta không lạnh. Nơi này thật là đẹp! Ngươi có lạnh không?"

Đường Vũ Lân bật cười nói: "Ta đương nhiên không lạnh."

Cổ Nguyệt Na không nói thêm nữa, cứ như vậy rúc trong lòng hắn. Không lâu sau, đôi mi dài của nàng chậm rãi hạ xuống, ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.

Nàng ngủ rất đẹp, khi ngủ trông nàng thật mềm mại. Đường Vũ Lân không khỏi giơ tay lên, chạm nhẹ vào má nàng. Bây giờ hắn đã bắt đầu quen với tướng mạo này của Cổ Nguyệt.

Tuy nhiên, hắn muốn biết nhất vẫn là vì sao Cổ Nguyệt lại biến thành Cổ Nguyệt Na. Nàng và Na Nhi có quan hệ gì. Nó giống như một tầng ngăn cách, canh cánh trong lòng hắn. Không làm rõ chuyện này, hắn thật sự không thể toàn tâm toàn ý coi nàng là người yêu của mình.

Sau khi ngồi thêm một lúc, Đường Vũ Lân cẩn thận bế Cổ Nguyệt Na lên, trở về xe tác chiến Đường Môn. Mở cửa xe, nhấn nút, hai hàng ghế sau từ từ gập xuống. Đường Vũ Lân đặt Cổ Nguyệt Na vào trước, sau đó mới chui vào.

Đóng cửa lại, đây là không gian yên tĩnh chỉ thuộc về bọn họ.

Xuyên qua cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Cổ Nguyệt Na ngủ rất say, Đường Vũ Lân lấy ra cái chăn đã chuẩn bị trước từ nhẫn trữ vật, đắp lên người bọn họ.

Nhìn khuôn mặt mềm mại đang ngủ say của nàng, trái tim hắn cũng mềm nhũn. Ôm nàng vào lòng, để nàng gối lên cánh tay mình, hắn thoả mãn nhắm mắt lại.

Lúc này, mọi áp lực, mọi căng thẳng đều bị hắn bỏ lại. Toàn bộ thế giới của hắn chỉ có nàng.

Đêm đó, bọn họ ngủ rất ngon, cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào xe qua ô cửa sổ, ánh sáng chói mắt mới khiến bọn họ không thể không tỉnh lại, mở mắt ra.

Cổ Nguyệt Na cuộn tròn trong lòng Đường Vũ Lân giống như con mèo nhỏ. Khi Đường Vũ Lân tỉnh lại thì phát hiện tay trái của mình vẫn được nàng gối lên, nhưng tay phải không biết từ lúc nào đã đặt trên mông nàng.

Tròn trịa, ngạo nghễ vểnh lên và vô cùng đàn hồi. Khí huyết sáng sớm bốc lên rồi lập tức chảy xuống dưới không khống chế được.

Đường Vũ Lân theo bản năng rụt lại phía sau, Cổ Nguyệt Na lại giống như mất đi nơi trú ẩn an toàn nên bất mãn hừ hừ, sau đó lại rướn người về phía trước, kề sát lồng ngực hắn, thậm chí còn khoác một chân dài lên đùi hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net