Chương 921: Sa Ma Trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Vũ Lân trong lòng kêu lên, tiểu yêu tinh này thật biết tra tấn người! Thật muốn đem nàng ăn hết.

Trong lòng hắn thầm nổi khủng, nếu không phải không biết rõ quan hệ giữa nàng và Na Nhi, nếu không phải bây giờ nàng còn mất trí nhớ, mình nhất định ... hừ!

Rốt cuộc cũng thoát khỏi bạch tuộc đại pháp của Cổ Nguyệt Na, Đường Vũ Lân thở dài một hơi, uống vài ngụm nước lạnh đè nén lửa nóng trong lòng.

Cổ Nguyệt Na mở to mắt, dùng tay chặn ánh nắng từ cửa sổ, "Ngươi làm gì vậy? Ánh nắng thật chói, có bức màn hay không?"

Đường Vũ Lân bật cười vỗ mông nàng một cái, "Đến lúc nào rồi còn nằm ỳ, nên dậy thôi. Chúng ta phải tiếp tục lên đường." Hắn tuyệt đối không thừa nhận vì luyến tiếc bờ mông đàn hồi của nàng nên mới làm như vậy.

Cổ Nguyệt Na lầm bầm vài câu, nằm đó kéo chăn lên che kín đầu.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ ngồi vào ghế lái, khởi động xe tác chiến, "Vậy nàng ngủ tiếp đi, ta tiếp tục lái xe. Đói bụng thì ăn lương khô, ta đặt ở phía sau rồi."

"Ừ... ừm..." Trong chăn đáp lại vài tiếng.

Lần nữa khởi động ô tô, tiếp tục đi trong sa mạc. Để Cổ Nguyệt Na ngủ thoải mái hơn một chút, Đường Vũ Lân chọn một con đường tương đối dễ di, tốc độ cũng tương đối chậm.

Trên đường đi rất thuận lợi, nhưng hai ngày nữa trôi qua, khi màn đêm lại buông xuống thì lại khiến người ta bất giác cảm thấy cô đơn. Dù sao, đã hai ngày bọn họ không nhìn thấy sinh vật nào rồi.

May mắn thay, theo bản đồ, ngày mai còn nửa ngày nữa là bọn họ sẽ băng qua sa mặc, tới thung lũng Liệt Hoả.

"Cổ Nguyệt, nàng đang làm gì?" Đường Vũ Lân đóng cửa xe, nhìn Cổ Nguyệt đang ngồi xổm cách xe tác chiến không xa, đang nghịch cát trên mặt đất, hỏi.

"Không có gì. Ngươi nói, dưới cát bao sâu sẽ có nước?" Cổ Nguyệt Na tò mò hỏi.

Đường Vũ Lân nói: "E rằng là rất khó. Nơi này ở sâu trong sa mạc, không khí rất khô, chỉ sợ ở dưới rất rất sâu mới có nước."

Họ chọn nghỉ lại trên một cồn cát tương đối cao, như vậy có thể nhìn được xa, cũng tránh bị các động sa mạc che lấp.

Cổ Nguyệt Na ngồi xuống cát, vẫy vẫy tay với Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, Cổ Nguyệt Na lập tức rất tự nhiên dựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, thoả mãn hưởng thụ hơi ấm trong vòng tay hắn.

"Có phải rất nhàm chán hay không?" Đường Vũ Lân hỏi.

Cổ Nguyệt Na lại lắc đầu, "Không có. Ta rất thích như vậy, chỉ có ta và ... ba ba."

Đường Vũ Lân cười cười, "Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta. Sa mạc rất đẹp, đáng tiếc không thích hợp để sinh tồn lâu dài."

Cổ Nguyệt Na nhắm mắt lại, không nói thêm gì. Đường Vũ Lân ôm nàng, dùng tay khẽ vuốt mái tóc dài màu bạc mềm mại của nàng. Mỗi sợi tóc của nàng đều rất đẹp, sáng lấp lánh như pha lê. Hắn cảm thấy rằng, dù có ngắm cả đêm cũng không sao.

Đúng lúc này, Cổ Nguyệt Na đột nhiên cử động, theo bản năng mở mắt ra, nhìn về một hướng.

Đường Vũ Lân lập tức kịp phản ứng, kéo nàng lên, ôm nàng vào lòng. Đồng thời khép hai mắt lại, toàn thân lóe lên kim quang, chân phải trực tiếp đạp xuống mặt đất.

Một đạo kim quang từ dưới chân truyền vào mặt đất, cách đó mấy chục mét, một con Kim Long đột nhiên lao ra với tiếng Long ngâm, một mảng cát lớn nổ tung, bay tán loạn.

Nương theo tiếng gầm nhẹ, một sinh vật giáp xác cực lớn từ dưới mặt đất chui lên, lăn cuồn cuộn trên đất vài vòng rồi mới ổn định thân hình. Nó có vẻ sợ hãi nên đã quay đầu bỏ chạy. Đừng nhìn đây là mặt cát, nhưng thân hình khổng lồ có đường kính khoảng hai mét lại chạy vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất rồi.

Đối với hồn thú sa mạc, Đường Vũ Lân không có hiểu biết gì. Vừa rồi khi Cổ Nguyệt mở mắt và nhìn về hướng đó, hắn cảm nhận được có hồn thú đang đi tới chỗ bọn họ nên mới dùng Kim Long Hám Địa đánh bay.

Đường Vũ Lân tốt bụng nên mới không làm nó bị thương, vì vậy chỗ Kim Long Hám Địa làm nổ tung không trực tiếp trùng kích lên người nó. Nếu không, con hồn thú tu luyện nhiều nhất nghìn năm kia nhất định sẽ chết.

Cổ Nguyệt Na cười híp mắt: "Bây giờ chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa."

Đường Vũ Lân bật cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta gặp hồn thú trong sa mạc. Khá thú vị đấy! Cổ Nguyệt, nàng vào xe trước đi, ta quan sát một chút, khi xác định không có gì nguy hiểm thì nàng lại ra đây."

"Ừ." Cổ Nguyệt Na gật đầu, rất nhu thuận về trong xe.

Đường Vũ Lân híp mắt lại, trong đáy mắt lập loè tử khí, nhìn về phía xa. Đúng lúc này, một cỗ mát lạnh hiện lên trong đáy mắt hắn. Hắn thấy đêm tối dường như trở nên sáng sủa hơn, tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên rõ ràng.

Đây là ... Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ gia trì?

Đường Vũ Lân mỉm cười. Sáu hung thú phụ thuộc vào Tự Nhiên Chi Chủng, còn có những lợi ích này, quả thật là không tệ.

Nhưng ngay sau đó nụ cười của hắn đã cứng lại. Phương xa, từng dòng cát đang dâng trào, nhìn qua dường như có vô số rặng núi khác, tất cả đều lao về hướng của bọn họ.

Đường Vũ Lân không khỏi im lặng, đôi khi đúng là không nên nương tay. Không hề nghi ngờ, những thứ này là do con hồn thú chạy trốn lúc trước gọi tới.

Chỉ là không biết thực lực của bọn nó như thế nào.

Đường Vũ Lân lập tức quay người, nói với Cổ Nguyệt Na trong xe tác chiến Đường Môn, "Cổ Nguyệt, dù thế nào cũng không được xuống xe, bên ngoài có ta."

Nói xong, trên người Đường Vũ Lân lóe lên kim quang, hắn phóng xuất ra hồn linh Kim Ngữ của mình. Bây giờ kích thước của Kim Ngữ khá lớn, hào quang lóe lên, rung thân một cái thân hình đã mau chóng bành trướng, sau đó biến thành cự mãng dài hơn 10 mét, thủ hộ xe tác chiến Đường Môn ở chính giữa.

Từng đạo kim quang sáng lên, Đường Vũ Lân phóng xuất ra Nhị tự Đấu Khải Long Nguyệt của mình. Nơi này là sa mạc, địch ta không rõ, tuyệt đối không thể khinh thường. Có Đấu Khải phụ trợ, sức chiến đấu của hắn có thể tăng lên cấp độ Hồn Thánh, ứng đối sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Kim quang lóe lên, Hoàng Kim Long Thương rơi vào tay. Trên người Đường Vũ Lân tự nhiên toả ra một tầng khí tức huyết mạch vô hình. Chỉ đứng ở nơi đó, hắn giống như hạch tâm của sa mạc.

Tốc độ của những rặng núi đó rất nhanh, qua vài chục lần hô hấp đã tới trước mắt rồi.

Đường Vũ Lân hừ lạnh một tiếng, trên người lóe lên tia sáng màu vàng. Lập tức, hạt cát xung quanh chìm xuống, cồn cát cũng chìm xuống theo.

Khống chế trọng lực! Trong bán kính mấy trăm mét, hắn lập tức tăng trọng lực, khiến cho cát sỏi bị khống chế, trực tiếp đè xuống. Đám hồn thú trong sa mặc từ xa đến chịu trọng lực như vậy nên không thể chui xuống xe tác chiến Đường Môn phát động công kích.

Quả nhiên, từng thân ảnh từ trong cát chui ra, chúng cùng loại với hồn thú giáp xác trước đó. Mấy trăm hồn thú đồng tộc bao vây Đường Vũ Lân và xe tác chiến Đường Môn ở giữa.

Trong đó, hồn thú lớn nhất có đường kính thân thể chừng hơn năm mét, giáp xác toàn thân có màu nâu đen, toả ra khí tức vô cùng trầm ngưng. Giáp xác ở lưng vỡ ra, dang rộng một đôi cánh. Dưới bụng có tám chân, nhìn qua đều rất sắc bén, đặc biệt là hai cái trước nhất. Khi phần thân hơi nâng lên thì lập tức để lộ chân trước giống như lưỡi kiếm.

Những con giáp trùng sa mạc khác đều mở ra hai cánh, thân trên hơi nâng lên, tiếng vỗ cánh phát ra thanh âm vo ve. Nhưng không ai trong đó tiến vào phạm vi mà Đường Vũ Lân gia tăng trọng lực.

Hiệu quả khống chế trọng lực của Sơn Long Vương Thân Thể Cốt phi thường cường hãn, Đường Vũ Lân cũng không nóng vội. Dù đối phương có thể bay nhưng khi tiến vào phạm vị khống chế của Sơn Long Vương Thân Thể Cốt thì năng lực phi hành nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Đường Vũ Lân lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này, không có ác ý, lúc trước không có làm tổn thương tộc nhân của ngươi. Không nên tự tìm đường chết."

Giáp trùng cầm đầu tất nhiên có tu vi vạn năm trở lên. Hồn thú cấp độ này không thể không nghe hiểu tiếng người, hơn nữa cũng có đủ trí tuệ.

"Chủ thượng, không được thủ hạ lưu tình. Đây là Sa Ma Trùng, là một loài hồn thú rất đáng giận. Bọn nó dựa vào hấp thu các chất dinh dưỡng của các sinh vật khác để tồn tại và tu luyện. Dù động vật hay thực vật đều là mục tiêu của nó. Ngài nhìn kỹ, dưới đầu của bọn nó có một cái miệng vô cùng sắc bén, chỉ cần đâm vào cơ thể thì sẽ lập tức bài tiết dịch thể, chuyển hoá tất cả năng lượng của mục tiêu thành chất lỏng rồi hút vào cơ thể. Sa mạc sở dĩ không ngừng mở rộng có quan hệ rất lớn với bọn nó. Chính vì bọn nó liên tục thôn phệ thực vật trong sa mạc và biên giới sa mạc nên mới dẫn đến sa mạc không ngừng khuếch trương. Nhiều Sa Ma Trùng như vậy, chỉ cần một ngày là có thể huỷ diệt toàn bộ một km vuông rừng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net