Chương 922: Thung lũng Liệt Hoả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Đường Vũ Lân truyền đến thanh âm của Khỉ La Úc Kim Hương. Mà nghe lời hắn nói, Đường Vũ Lân không khỏi kinh ngạc, một km vuông chính là một trăm vạn mét vuông a! Mấy trăm đầu Sa Ma Trùng có thể biến một khu rừng một km vuông thành sa mạc trong một ngày, đây tuyệt đối là một trong những thủ phạm chính phá vỡ cân bằng sinh thái. Tội ác của nó không kém gì nhân loại rồi.

Có lời giải thích của Khỉ La Úc Kim Hương, Đường Vũ Lân không nói gì nữa. Bước ra một bước, hắn đạp từng cước trên mặt đất bị trọng lực đè ép, người giống như mũi tên phóng tới con Sa Ma Trùng dẫn đầu.

Con Sa Ma Trùng cực lớn kia phát ra một tiếng kêu kỳ quái, vỗ cánh sau lưng, chống lại sự áp chế của trọng lực lan ra từ mặt đất. Đôi chân trước cắm thẳng vào Đường Vũ Lân.

Đồng thời, một làn sương màu xanh sẫm nở ra khi nó vỗ cánh, không chỉ nó mà các Sa Ma Trùng khác cũng đập cánh, phóng xuất ra làn sương màu xanh sẫm.

"Đây là Hôn Mê Độc Vụ. Nó không gây tổn thương nhiều nhưng có tác dụng gây tê liệt cực mạnh. Chỉ cần tiếp xúc qua da cũng có thể khiến sinh vật nhanh chóng ngất xỉu. Đó là sở trưởng của Sa Ma Trùng. Nhưng ở trước mặt ta, tất cả độc tố đều là mây bay." Khỉ La Úc Kim Hương kiêu ngạo nói.

Hắn vừa giải thích với Đường Vũ Lân, một vầng hào quang màu hồng nhạt gợn lên từ trên người hắn. Khói độc màu xanh sẫm vừa tiếp xúc với vầng sáng màu hồng thì lập tức tán loạn. Mà khi quang vụ màu hồng chạm vào Sa Ma Trùng thì nó đột nhiên hú lên quái dị, quay đầu muốn bỏ chạy, khí tức toàn thân trong phút chốc đã giảm đi rất nhiều.

Cơ hội như vậy mà Đường Vũ Lân lại bỏ qua thì hắn không xứng trở thành thủ lĩnh đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái. Hoàng Kim Long Thương trong tay quất xuống như một ngọn núi lớn.

"Oanh ----" Sa Ma Trùng vạn năm kia trực tiếp bị đánh nát bởi một đòn mạnh mẽ với lực lượng khủng bố của hắn.

Được Đấu Khải Long Nguyệt tăng phúc, bây giờ lực lượng của hắn đã vượt qua 20 vạn cân, dù là Phong Hào Đấu La cũng không dám đón đỡ khi không mặc Đấu Khải.

Một thương nổ nát thủ lĩnh Sa Ma Trùng, tiếp theo Đường Vũ Lân triển khai thân mình, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, tay vung Hoàng Kim Long Thương, những nơi đi qua, đánh đâu thắng đó, không gì cản được.

Không có con Sa Ma Trùng nào có thể ngăn cản được hắn trong chốc lát, chỉ có một thân ảnh không ngừng bộc phát trên sa mạc.

Nếu là côn trùng có hại thì dĩ nhiên không cần khách khí.

Khói độc do Sa Ma Trùng phóng xuất ra không có tác dụng gì trước mặt Khỉ La Úc Kim Hương, mà bản thân mùi hương của Khỉ La Úc Kim Hương lại có thể khiến những con Sa Ma Trùng này bị độc khí phản phệ. Đường Vũ Lân vỗ đôi cánh màu vàng cực lớn, phối hợp với Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ triển khai tấn công. Những gì có thể nhìn thấy chỉ là một thân ảnh màu vàng không ngừng chuyển động.

Khi Sa Ma Trùng hỗn loạn chạy trốn thì cũng chỉ còn lại không đến một nửa.

Được Khỉ La Úc Kim Hương nhắc nhở, Đường Vũ Lân bắt đầu truy kích. Tốc độ của hắn nhanh cỡ nào, tuy rằng không quá giỏi công kích tầm xa, nhưng hắn vẫn tiêu diệt được mấy chục con Sa Ma Trùng.

Nếu không phải nghĩ đến một mình Cổ Nguyệt Na ngồi trên xe, hắn còn có thể đuổi giết nhiều hơn.

Lần nữa trở lại xe tác chiến Đường Môn, lúc này, từng vòng hồn hoàn bay lên từ trên người những con Sa Ma Trùng chết đi, đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.

"Cổ Nguyệt, không sao đâu." Đường Vũ Lân mở cửa xe, ngồi lên.

Cổ Nguyệt Na hơi rầu rĩ nói: "Bọn nó đã chạy trốn, vì sao ngươi còn đuổi giết?"

Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Bọn chúng đều là côn trùng có hại, diệt cỏ tận gốc a!"

Cổ Nguyệt Na hơi cúi đầu xuống, lẩm bẩm: "Có phải trong mắt nhân loại, hồn thú đều là côn trùng có hại hay không?"

Đường Vũ Lân cười, nói: "Đương nhiên là không. Nhưng hầu hết hồn thú đều muốn công kích nhân loại là thật."

Hắn không chú ý tới lúc này sắc mặt Cổ Nguyệt hơi thay đổi, trong lòng thì hỏi Khỉ La Úc Kim Hương: "Khỉ La tiền bối, ngài vẫn luôn sinh hoạt trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, vì sao lại biết năng lực của hồn thú trong sa mạc?"

Khỉ La Úc Kim Hương nói: "Ngài hiểu bản chất của thiên nhiên là gì không?"

Đường Vũ Lân sững sờ, "Ý là rộng lớn sao?"

Khỉ La Úc Kim Hương nói: "Không có đơn giản như vậy. Thiên nhiên ban đầu chỉ tồn tại những sinh vật cấp thấp, sau đó dần có thực vật chúng ta. Xét về sức chiến đấu, hồn thú hệ thực vật khẳng định không bằng hồn thú động vật, bởi vì chúng ta trời sinh không có thân thể linh hoạt như bọn nó, năng lực thiên phú cũng kém xa. Nhưng xét về năng lực tổng thể, chúng ta không hề kém hồn thú động vật."

"Thân là Tự Nhiên Chi Tử, ngài hẳn đã từng cảm thụ qua, khi ở trong rừng rậm hoặc ở nơi có nhiều thực vật thì dưới sự trợ giúp của thực vật, tinh thần lực của ngài sẽ nhìn thấy phạm vi xa hơn. Mà đối với ta, ta cũng là Vương Giả trong thực vật, một trong linh vật của thiên địa, ta cũng có thể thông qua thực vật tìm hiểu thế giới bên ngoài. Các thực vật truyền miệng cho nhau, ta cũng biết rõ một ít tin tức của thế giới bên ngoài."

"Lúc trước chúng ta đồng ý ký hiệp ước với Đường Môn, sống nương tựa vào nhau cũng là vì chúng ta biết được thế giới nhân loại đáng sợ. Chỉ là không biết quá rõ ràng mà thôi. Sa Ma Trùng này, đã từng có rất nhiều thực vật mang đến tin tức, kể lại bọn nó đã tàn phá thiên nhiên như thế nào, cho nên ta mới biết được. Đổi lại là hồn thú khác, chỉ sợ ta cũng không biết rõ ràng như vậy. Đương nhiên, ngoại trừ thực vật."

Đường Vũ Lân chợt nhận ra, "Thì ra là vậy. May mắn ngài nói cho ta biết."

Khỉ La Úc Kim Hương cười nói: "Hôm nay Chủ thượng giết phần lớn Sa Ma Trùng là cách bảo vệ thiên nhiên tốt nhất. Đáng tiếc chúng ta không thể rời khỏi Tự Nhiên Chi Chủng, nếu không thật muốn giúp ngài chém tận giết tuyệt những con Sa Ma Trùng kia."

Đường Vũ Lân cười nói: "Tương lai nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tìm kiếm bọn chúng ở biên giới sa mạc, để rừng không bị phá huỷ nữa."

Sau khi trao đổi với Khỉ La Úc Kim Hương, Đường Vũ Lân phát hiện Cổ Nguyệt Na đã ngủ rồi. Đắp chăn cho nàng, hắn cũng nằm xuống bên cạnh, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.

Cường giả vĩnh viễn sẽ làm người khác kính sợ. Đêm đó cũng không có hồn thú khác đột kích bọn họ. Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, rốt cuộc đến giữa trưa, bọn họ đã tới thung lũng Liệt Hoả.

Thật không hổ được gọi là "Liệt Hoả", nhiệt độ ở nơi này quả thực không thấp. Khi tiến vào trong thung lũng, bọn họ phải đổi cách ăn mặc mùa hè rồi.

Đường xá trong thung lũng không tốt lắm, nơi này vẫn tương đối hoang dã. Bản thân thung lũng giống như một thành phố lớn, mà sự thật cũng đúng là như thế. Tuy rằng không gọi là thành phố, nhưng nó là nơi có nhiều người sinh sống nhất ở phía tây đại lục.

Kiến trúc trong thung lũng phần lớn là phòng làm bằng đá, y phục của người dân cũng rất khác so với bên kia sa mạc. Rất nhiều người chùm khăn chắn cát nên không nhìn thấy khuôn mặt.

Đường Vũ Lân tìm một nơi vắng vẻ không người thu lại xe tác chiến Đường Môn của mình, sau đó dẫn Cổ Nguyệt vào trong thung lũng.

Hắn không có ý định dẫn Cổ Nguyệt tới Thiên Tẫn Sơn Mạch, nghe nói điều kiện bên đó vô cùng gian khổ, không thích hợp cho người bình thường sinh hoạt. Thung lũng Liệt Hoả thì khác, nơi này quanh năm có dân bản địa cư trú, đồng thời là thành phố quan trọng nhất phía tây đại lục. Tất cả đồ dùng sinh hoạt đều có.

"Cổ Nguyệt, ta phải đi nhập ngũ rồi, nàng ở chỗ này được không? Ta sẽ cố gắng về thăm nàng." Đường Vũ Lân ôn nhu nói với Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt Na sững sờ, "Cái kia, bao lâu mới về?"

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Bây giờ ta cũng không biết, phải xem tình huống bên kia mới được. Nhưng nếu nhập ngũ thì sẽ không dễ rời đi, ta sẽ cố gắng hết sức về gặp nàng."

"Không được, ta muốn đi theo ngươi." Cổ Nguyệt Na lập tức nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net