Chương 923: Ta sẽ ngoan ngoãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Không được. Tình huống hiện tại của nàng, ta không dẫn nàng đi được. Nghe Phó điện chủ nói, quân đội ở Thiên Tẫn Sơn Mạch là nghiêm khắc nhất đại lục, cũng là thần bí nhất. Ta sợ rằng dẫn nàng tới đó sẽ gặp nguy hiểm. Nàng ở đây trước, nếu như bên đó có nơi thích hợp với nàng, ta sẽ về đón nàng, được không?"

Ở cùng Cổ Nguyệt nhiều ngày như vậy, bây giờ nàng đã có khả năng sinh hoạt cơ bản. Vấn đề duy nhất duy nhất là nàng quá đẹp, điều này thực sự làm Đường Vũ Lân lo lắng. Vì thế lúc trước trên đường đi, hắn cố ý mua một ít đồ dùng, làm cho nàng một mặt nạ, che lại dung nhan tuyệt thế của nàng. Sau đó lại nhuộm tóc đen, như vậy sẽ không gây chú ý với người ngoài.

Cổ Nguyệt Na cúi đầu xuống, mỗi khi nàng rất không hài lòng thì liền như vậy. Đường Vũ Lân tự nhiên sẽ mềm lòng và đi dỗ nàng. Đây là cách tốt nhất để Cổ Nguyệt Na đối phó với Đường Vũ Lân.

"Nghe lời, lần này thật sự không được. Ồ, nàng ngửi thấy không, mùi thịt nướng." Đường Vũ Lân đột nhiên sáng mắt lên, đụng đụng Cổ Nguyệt Na.

"Ở đâu, ở đâu?" Quả nhiên, tiểu tham ăn lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn. Mấy ngày nay ở trong sa mạc, ăn lương khô đã khiến nàng bất mãn hết sức.

Rất nhanh, bọn họ tìm được một quán thịt nướng chính thống ở thung lũng Liệt Hỏa. Những miếng thịt lớn được người dân bản xứ kết hợp với rượu trái cây khiến người ăn phải giơ ngón cái lên.

Kỹ thuật nướng thịt phi thường giỏi, bên ngoài cháy xém bên trong chín mềm, chẳng những mùi rất thơm còn giữ được nước thịt bên trong rất hoàn hảo. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt Na ăn no thoả mãn.

Tuy nói bây giờ Đường Vũ Lân không cần ăn quá nhiều để duy trì huyết mạch chi lực của mình, nhưng là kẻ tham ăn nhiều năm như vậy, khả năng tiêu hoá của hắn vẫn phi thường cường hãn. Cuối cùng, hai người ăn hết năm suất mới dừng tay.

"Cổ Nguyệt, nàng xem trong thung lũng Liệt Hỏa có rất nhiều đồ ăn ngon. Nàng ở lại chỗ này, mỗi ngày đều có thể ăn thịt nướng. Nếu đi với ta tới Thiên Tẫn Sơn Mạch bên kia thì chỉ sợ cũng sẽ giống như ở sa mạc, mỗi ngày ăn lương khô mà thôi. Nàng không thể ăn ngon, ta sẽ đau lòng. Nàng ngoan ngoãn ở lại chỗ này, được không?"

Thật vất vả mới thuyết phục được Cổ Nguyệt Na đồng ý, sau đó, Đường Vũ Lân tìm chỗ ở cho nàng. Hiện tại hắn không thiếu tiền, trực tiếp tìm cho Cổ Nguyệt Na khách sạn tốt nhất, trả trước ba tháng tiền phòng.

Trong khách sạn có đầy đủ thiết bị, để lại cho nàng đủ tiền, cùng nàng ở chỗ này hai ngày để nàng có thể thích ứng, sau đó Đường Vũ Lân mới rời đi, điều khiển xe tác chiến Đường Môn đến Thiên Tẫn Sơn Mạch.

Cảm giác một người lái xe rất không tốt. Mới lái chưa đến 100 km, hắn đã hơn mười lần muốn trở về đón Cổ Nguyệt Na. Bằng vào ý chí siêu cường, hắn mới kiềm chế được xúc động trong lòng.

"Tích tích!" Hồn Đạo máy truyền tin vang lên. Đây là máy truyền tin hắn mới mua ở thung lũng Liệt Hỏa, máy truyền tin ban đầu vẫn ở trong trạng thái tắt máy.

"Làm sao vậy Cổ Nguyệt?" Đường Vũ Lân không cần nhìn cũng biết đó là nàng, bởi vì chỉ có nàng mới biết số máy này.

"Ba ba, ta nhớ ngươi lắm." Thanh âm Cổ Nguyệt Na nức nở như đang khóc.

"Cổ Nguyệt, nghe lời, rất nhanh ta sẽ trở lại. Bình thường nàng minh tưởng nhiều một chút, hấp thu năng lượng của Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc để sớm khôi phục lại. Nhớ ta thì gọi điện cho ta, trước khi trở về ta sẽ gọi điện cho nàng, được không?"

"Ừ." Thanh âm của Cổ Nguyệt Na nghẹn ngào càng thêm lợi hại.

"Được rồi, ta trở về. Nàng đợi ta." Không chịu nổi!

Đường Vũ Lân quay xe trở về thung lũng Liệt Hỏa, khi mới dừng xe ở cửa khách sạn, mới xuống xe thì Cổ Nguyệt Na đã nhào vào trong lòng hắn.

Không nói lời nào, chỉ là ôm hắn thật chặt.

Đường Vũ Lân cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, hắn làm sao có thể rời khỏi nàng đây? Trong nhất thời, cảm xúc thật rối bời.

"Ba ba, ngươi đi đi. Ta sẽ ngoan ngoãn." Cổ Nguyệt Na đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói.

Đường Vũ Lân sững sờ.

Cổ Nguyệt Na lại cười với hắn, nhón chân lên, hôn lên má hắn rồi đẩy hắn lên xe, "Sớm về thăm ta nhé."

Đường Vũ Lân có chút bối rối, nhìn Cổ Nguyệt Na đang cười vui vẻ, không khỏi cứng họng, "Cổ Nguyệt, hay là ..."

"Ba ba, ngươi đi đi. Ta sẽ lớn lên, ta sẽ nghe lời và chờ ngươi trở về." Cổ Nguyệt Na đẩy hắn lên xe, sau đó vẫy tay với hắn.

Cảm xúc của Đường Vũ Lân có chút không khống chế được, "Hay là nàng ..."

Cổ Nguyệt Na mỉm cười giúp hắn đóng cửa xe, "Ba ba chịu trở về chứng tỏ ta rất quan trọng. Mau đi đi, ta là một hài tử hiểu chuyện. Yên tâm, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt."

Đường Vũ Lân lập tức nở nụ cười, cuối cùng cũng thoáng yên tâm. Xe chậm rãi khởi động, thỉnh thoảng lại nhìn nàng trong gương chiếu hậu, nàng vẫn đứng ở đó vẫy tay với hắn, trong lòng hắn tràn ngập yêu thương.

Điều kiện ở Thiên Tẫn Sơn Mạch rất gian khổ sao? Cái đó tính là gì? Nàng sẽ chờ mình đấy.

Quẹo ở một góc rồi tăng tốc, Đường Vũ Lân mang theo chiến ý đỏ mắt đi thẳng tới Thiên Tẫn Sơn Mạch.

Nhìn bóng xe tác chiến dần biến mất, cánh tay đang vẫy của Cổ Nguyệt Na lơ lửng trên không trung, nước mắt liền chảy xuống, trong chớp mắt đã ướt đầy hai gò má.

"Tiểu muội muội, ngươi khóc cái gì vậy?" Bên cạnh vang lên một thanh âm lưu manh. Một tên thanh niên làn da ngăm đen mặc áo để lộ nửa vai đi đến.

"Cút!" Cổ Nguyệt Na đột nhiên quát lên.

Nam thanh niên kia toàn thân run lên, trong đôi mắt màu tím của nàng hắn dường như nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng. Khuôn mặt ngăm đen trong chớp mắt trở nên trắng xám, hắn quay đầu bỏ chạy.

Bên trong đôi mắt màu tím trong suốt kia, đồng tử dựng thẳng dẫn thu lại về trạng thái ban đầu.

--------------------

Rung động, nhìn cảnh sắc phía xa, trong lòng Đường Vũ Lân chỉ có rung động.

Đó là một dãy núi tuyết núi non trập trùng, càng xa càng cao, xuyên qua các đám mây.

Mặt trời dường như ở gần mặt đất hơn bình thường. Với lực phòng ngự của cơ thể Đường Vũ Lân cũng thấy được nguyên tố quang minh ở nơi này quá mạnh, sẽ có một số tác động không tốt đến cơ thể. Nhưng với cường độ thân thể hắn thì không quan tâm nhiều đến điều này.

Phía trước không có đường, mà nơi hắn muốn đi thì phải tiến vào dãy tuyết sơn này mới được.

Đường Vũ Lân lần đầu tiên đến một địa hình như vậy. Nơi này không khí rất loãng, ít người lui tới, nhưng cảnh đẹp thiên nhiên lại khiến hắn lóa mắt.

Quay đầu nhìn lại, những nơi hắn đi qua vẫn là màu xanh lá, nhưng vừa xoay người thì đã bị tuyết trắng bao trùm.

Hắn đứng ở chỗ này giống như muối bỏ biển, vô cùng nhỏ bé. Đó chính là vẻ đẹp của thiên nhiên! Thiên nhiên tươi đẹp như vậy sao lại bị tàn phá đây?

Tự Nhiên Chi Chủng ở mi tâm hơi run lên, như là đáp lại chấn động trong lòng hắn. Đường Vũ Lân thở sâu, nhanh chóng đi về phía tuyết sơn, đồng thời lấy ra hệ thống định vị chuyên biệt mà Đa Tình Đấu La đưa cho hắn.

Hệ thống định vị này chỉ được sử dụng cho điểm đến mà hắn đang tìm kiếm. Khi đến thung lũng Liệt Hỏa, hắn đã mở nó lên, dựa vào chỉ dẫn của nó mà đi tới nơi này. Mà bây giờ, hệ thống định vị đang chỉ là bên trong tuyết sơn.

Nhiệt độ đã xuống rất thấp, Đường Vũ Lân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bước chân nhanh nhẹn mà vững vàng, vòng xoáy huyết mạch trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, xua tán khí lạnh bên ngoài cơ thể.

Chẳng bao lâu sau khi đi vào tuyết sơn, đường đi bắt đầu trở nên khó khăn hơn, nhưng hắn vẫn không phóng thích Đấu Khải. Đa Tình Đấu La đã dặn dò, đi tới nơi này thì trước tiên phải biến mình thành một người thường. Bởi vì người tới nơi này tòng quân đều phải dùng hai chân đi qua con đường này, cho dù là hồn sư phi hành cũng không ngoại lệ. Đây là quy củ. Thậm chí không được dùng võ hồn, nếu không sẽ bị loại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net