Chương 925: Quân đoàn Huyết Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Vũ Lân ước tính độ cao ở đây là khoảng 6000 mét so với mặt biển, căn bản không phải là một nơi thích hợp để nhân loại sinh sống. Không hề nghi ngờ, đây cũng chính là đích đến của hắn, nơi hắn sẽ tòng quân.

Đa Tình Đấu La đúng là tìm cho mình một địa phương tốt a!

Nhưng dù như thế nào, cuối cùng cũng đã đến rồi.

Nghĩ tới đây, Đường Vũ Lân vươn vai, nhanh nhẹn chạy về phía doanh trại.

Còn chưa chạy vài bước, đột nhiên, trong lòng xuất hiện báo động, hắn mãnh liệt dừng bước. Phía trước cách hắn không đến 20 mét, bốn thân ảnh đột nhiên chui ra từ trong tuyết, bốn cây Hồn Đạo xạ tuyến đồng loạt chỉ vào người hắn.

Bốn thân ảnh kia đều mặc quần áo trắng dày, bốn chuôi súng chĩa vào hắn rất vững vàng. Với tu vi của Đường Vũ Lân, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm từ bốn người này.

Hắn lập tức giơ tay lên, "Đừng hiểu lầm, ta tới báo danh tòng quân."

Trong bốn binh sĩ áo trắng, một người thu lại súng, ba người khác vẫn chĩa súng vào hắn như trước.

Người kia đến bên cạnh Đường Vũ Lân, cũng không nói chuyện, trước tiên dùng hai tay kiểm tra người hắn một lần, sau khi không phát hiện thấy vũ khí thì mới mở ra mũ giáp trên đầu mình.

"Thư giới thiệu."

Đường Vũ Lân vội vàng lấy ra thư giới thiệu do Đa Tình Đấu La viết từ trong nhẫn trữ vật. Đó là một khối kim loại màu trắng bạc, phía trên có khắc hình con chim lớn màu trắng như tuyết. Loài chim lớn này trông rất soái, có điểm giống ưng, nhưng tỉ lệ thân thể lại không quá giống, lớn hơn và hùng tráng hơn ưng.

Đường Vũ Lân biết đó là một loại hồn thú tên là Tuyết Thần Điểu, nghe nói là thần hộ mệnh của núi tuyết, nhưng số lượng rất ít. Hắn từng nhìn thấy nó khi còn đi học ở Học Viện Sử Lai Khắc, mà phù điêu này dường như là biểu tượng của quân đội trước mắt này.

Đường Vũ Lân thực sự không biết nhiều về quân đội, nhưng mục đích đến đây của hắn rất đơn giản, chính là hoà nhập vào nơi này, dựa vào năng lực của mình, từng bước khống chế nơi này.

Quân đội này có tên là quân đoàn Huyết Thần. Không sai, là Huyết Thần, không phải là Tuyết Thần. Âm đọc giống nhau, nhưng đại biểu ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Bản thân quân đoàn này thậm chí không nằm trong danh sách bộ phận của Liên bang, bọn họ là một tồn tại rất đặc thù. Nhưng bọn họ là quân đoàn hùng mạnh nhất, trấn thủ bí cảnh ít được biết đến nhất trên đại lục.

Người có tư cách tới nơi này tòng quân không có ai không phải là tinh anh. Mà chỉ có một số nơi đủ tiêu chuẩn mới được đề cử binh sĩ tới đây.

Học Viện Sử Lai Khắc, Đường Môn, Chiến Thần Điện, Truyền Linh Tháp và một số tông môn hồn sư cổ xưa có lịch sử lâu dài.

Nơi này không có kẻ yếu, bởi vì kẻ yếu căn bản không thể sống sót ở chỗ này. Kỳ hạn tòng quân ở nơi này cũng lâu hơn bình thường, ít nhất là năm năm. Nhưng có rất nhiều người đã ở đây hơn mười năm.

Binh sĩ kia sau khi kiểm tra thư giới thiệu của Đường Vũ Lân thì đứng nghiêm và chào hắn. Cách chào ở đây khác với quân đội bình thường, chỉ dùng nắm tay phải đánh vào ngực mình, rất có uy lực.

Đường Vũ Lân hiểu rõ đạo lý nhập gia tuỳ tục, vì vậy muốn học bộ dạng của hắn đánh vào ngực mình, nhưng lại bị người kia bắt được.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách, đi theo ta." Nói xong, binh sĩ kia đi nhanh về phía quân doanh.

Quả nhiên là không tầm thường. Đường Vũ Lân trong lòng khẽ động, nhưng vẫn chạy nhanh theo. Mà ba binh sĩ kia cũng chui vào trong tuyết. Mặt tuyết nhanh chóng trở nên bằng phẳng, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện vậy.

Binh sĩ mang Đường Vũ Lân vào quân doanh, tuyết gần quân doanh đã được quét sạch, cuối cùng cũng có thể đặt chân lên mặt đất, không cần phải tiếp tục đi lại khó khăn trong tuyết nữa.

Người kia rũ tuyết trên người xuống rồi nhanh nhẹn đi vào trong quân doanh.

Tiến vào quân doanh lại có cảm giác khác. Tất cả ở đây ngay ngắn trật tự, ngoại trừ tuyết rơi trắng bên ngoài, nơi này cũng không khác lắm quân doanh bình thường. Nhưng Đường Vũ Lân lại phát hiện nơi này có rất ít người, ngay cả binh lính tuần tra cũng không có.

Đường Vũ Lân không hỏi, muốn hiểu một nơi, tốt nhất là tự mình nên đi xem và lắng nghe. Nhiều lời cũng vô ích. Hơn nữa, từ ngữ khí của người kia có thể thấy, binh sĩ nơi này đều rất kiêu ngạo, thậm chí còn có chút bài ngoại. Hắn biết rõ, gặp phải tình huống này, điều hắn cần làm không phải là nói nhảm, mà là bày ra thực lực, mau chóng hoà nhập vào nơi đây.

Không biết những quân đoàn mà đồng bạn đến có xa lạ như nơi mình đến hay không.

Binh sĩ kia dẫn Đường Vũ Lân tới một toà nhà, ấn bàn tay của mình xuống nơi nào đó, một tia sáng quét qua người hắn, cánh cửa kim loại trước mặt mở ra.

"Đi theo ta!"

Đi theo hắn vào trong toà nhà, lập tức, một luồng khí ấm áp phả vào mặt, dường như tất cả xương cốt tứ chi đều được làm nóng, thoải mái không nói nên lời. Ngay cả dưỡng khí trong không khí dường như cũng nhiều hơn một chút.

Đường Vũ Lân thoả mãn thở dài một hơi.

Binh sĩ kia nhìn hắn một cái, sau đó tháo xuống nón trụ của mình.

Đường Vũ Lân lập tức hai mắt tỏa sáng, hoá ra là một cô gái có mái tóc màu nâu, nhìn qua khoảng 25, 26 tuổi. Nàng rất cao, hơn nữa trên người mặc quân phục dày nên lúc trước Đường Vũ Lân mới không phân biệt được giới tính của nàng. Lúc này khi nhìn thấy đối phương là nữ, hắn cũng không khỏi hơi sửng sốt.

Nữ binh sĩ sắc mặt lạnh như băng, "Thất thần cái gì, đi cùng ta. Nhắc nhở ngươi một câu, từ giờ trở đi, ngươi cần bắt đầu chuẩn bị, có thể lưu lại hay không, trong ba ngày nữa sẽ có quyết định."

"Cảm ơn." Đường Vũ Lân nhẹ gật đầu.

Nữ binh sĩ nhìn thoáng qua chiếc áo mỏng của hắn, "Tự đại vĩnh viễn là con đường chết." Nói xong câu đó, nàng lập tức quay người đi vào bên trong.

Đường Vũ Lân không khỏi buồn cười, hắn biết đối phương nghĩ rằng hắn cố ý khoe khoang mới mặc ít như thế. Nhưng trên thực tế, mặc dù hắn chưa đạt tới trình độ nóng lạnh bất xâm, nhưng nhiệt độ ngần ấy cũng không ảnh hưởng tới hắn. Hơn nữa, có nhiệt độ thấp kích thích, vòng xoáy huyết mạch của hắn sẽ vận chuyển nhanh hơn, tương đương là tự mình tu luyện rồi.

Theo sau cô gái, trên mặt Đường Vũ Lân rất nhanh đã thay đổi. Khắp nơi đều là các loại dụng cụ, rất nhiều thứ hắn xem không hiểu. Nhưng ở chỗ này, mọi người vẫn rất tốt.

Đi xuyên qua một hành lang, nữ binh sĩ dẫn hắn tới một căn phòng, trong phòng, Đường Vũ Lân rốt cuộc cũng nhìn thấy người thứ hai.

Vẫn là một nữ binh sĩ, nhìn qua khoảng hơn 40 tuổi, trên bờ vai là một gạch hai sao, quân hàm Trung uý.

"Trung uý, đây là người mới tới. Sắp xếp khảo hạch cho hắn." Nữ binh sĩ vẫn lạnh như băng.

"Rõ, Thiếu tá." Nữ sĩ quan trung niên lập tức đứng dậy, đứng chào nữ quan quân theo nghi thức quân đội.

Thiếu tá? Người đưa mình vào không phải là quan quân bình thường, mà là một vị Thiếu tá?

Đường Vũ Lân vẫn có chút hiểu biết về quân hàm quân đội, chỉ là, thiếu nữ này còn trẻ như vậy đã là Thiếu tá rồi, mà vị Trung uý kia tuổi đã không nhỏ.

Sau khi gật đầu với Trung uý, nữ quan quân xoay người đi ra ngoài.

Đường Vũ Lân nhìn bóng lưng nàng rời đi, lòng hiếu kỳ của hắn với nơi này tăng lên vài phần.

"Tiểu gia hỏa, không cần kinh ngạc, Thiếu tá Tinh Lạc khi thi hành nhiệm vụ đều như vậy, tỉ mỉ cẩn thận. Ngươi cũng không cần kinh ngạc vì quân hàm của chúng ta. Ở quân đoàn Huyết Thần, chỉ nhìn thực lực và công huân, không có quan hệ đến tuổi. Hơn nữa ta là văn chức, chồng ta ở chỗ này, ta tương đương là đến đây theo diện người nhà của quân gia. Nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch, về sau ngươi sẽ biết quy củ ở đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net