Chương 927: Hang động dưới mặt đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mô phỏng thực tế sao? Hoàn toàn dựa vào nơi trú quân bên kia để mô phỏng, rất thú vị.

Nhưng ở bên cạnh hắn có một cái hố sâu rất lớn. Cái hố này không thấy đáy, bên dưới chỉ là màu đen, trong mơ hồ có khí tức không thể giải thích từ dưới bốc lên khiến tinh thần hắn run rẩy.

Ngưng thần nội thị, quả nhiên không cảm thấy hồn lực tồn tại, vòng xoáy hồn lực dường như đã bị mất đi. Nhưng may mắn là, vòng xoáy huyết mạch vẫn còn, khí huyết chi lực vẫn tràn đầy như cũ, vì vậy hắn cũng không có ảnh hưởng gì.

Đúng lúc này, quang ảnh lóe lên, nữ Thiếu tá xuất hiện bên cạnh hắn. Nàng không khác gì lúc trước, nhưng khi nhìn hắn thì lần đầu tiên lộ vẻ mặt khác ngoài lạnh lùng. Kia là, kinh ngạc?

"Ngươi vào nhanh như vậy sao?" Thiếu tá nghi ngờ hỏi.

"Cái này còn phân chia tốc độ sao?" Đường Vũ Lân hỏi ngược lại.

Sắc mặt nữ Thiếu tá khôi phục bình thường, chỉ xuống hố sâu, "Nhảy xuống đi."

"Ồ." Đường Vũ Lân không chút do dự nhảy xuống hố đen. Tuy rằng không biết bên dưới có cái gì, nhưng vì đây là thế giới ảo nên hắn không sợ. Chẳng lẽ với kinh nghiệm bây giờ của hắn còn sợ ngã chết hay sao? Hơn nữa, với thể lực của hắn thì muốn ngã chết cũng không dễ dàng.

Thiếu tá nhảy lên, theo sau hắn.

Xung quanh bắt đầu trở nên tối om, nhưng đôi mắt của Đường Vũ Lân lại sáng lên. Trong tròng mắt có vầng sáng màu tím, chính là Tử Cực Ma Đồng.

Tu luyện Tử Cực Ma Đồng có thể nâng cao tinh thần lực, nhưng mặt khác, tinh thần lực sau khi đạt đến trình độ nhất định thì sẽ phụng dưỡng Tử Cực Ma Đồng. Hiện tại, Đường Vũ Lân đã nghĩ đến bước vào cấp độ 3 của Tử Cực Ma Đồng. Tuy rằng vẫn còn một khoảng cách nhất định để hoàn thành, nhưng Tử Cực Ma Đồng là một quá trình tích luỹ, thời gian dài thì tự nhiên sẽ là nước chảy thành sông.

Đây là một hang động, bốn phía xung quanh không bằng phẳng, dường như là vật nhân tạo. Khi rơi xuống khoảng trăm mét, thân thể cứng lại, đà lao xuống giảm đáng kể, một tấm lưới lớn đã chặn thân thể bọn họ lại.

Dựa vào Tử Cực Ma Đồng, sau khi thân thể bọn họ ổn định lại, Đường Vũ Lân có thể nhìn thấy rõ bên cạnh tấm lưới chặn bọn họ lại có những lỗ tròn kích thước khác nhau. Đường kính lớn nhất là 10 mét, nhỏ nhất là hơn 2 mét. Nó có hình dạng rất bất thường, như thể do thứ gì đó bị cắt ra.

Nữ Thiếu tá theo cái lưới lớn bò xuống một lỗ tròn, đồng thời vẫy tay với Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân cầm trường côn cũng nhanh nhẹn bò qua.

Khi đứng bên cạnh Thiếu tá, nàng nói: "Từ giờ trở đi chúng ta tuỳ thời đều có thể gặp nguy hiểm. Mà nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta khỏi nguy hiểm và xâm nhập vào bên trong. Khoảng cách ngươi xâm nhập chính là thành tích khảo hạch. Hiểu chưa?"

"Vâng!" Đường Vũ Lân gật đầu. Cầm trong tay trường côn, hắn đi vào trong trước.

Thiếu tá chọn một lỗ tròn đường kính khoảng 3 mét, bên trong vẫn tối om nên không thể nhìn rõ phía trước. Đường Vũ Lân nheo mắt lại, nơi này không thể sử dụng hồn lực nhưng cũng không ảnh hưởng tới tinh thần lực của hắn. Dựa vào tinh thần lực cảm ứng và tầm nhìn từ Tử Cực Ma Đồng, hắn miễn cưỡng có thể nhìn xa khoảng 30 mét. Điều này không hề dễ dàng ở những lỗ có rất ít ánh sáng.

Nhưng càng đi vào trong, ánh sáng càng lờ mờ, cho dù là Tử Cực Ma Đồng thì hiệu quả cũng dần giảm xuống.

Đường Vũ Lân đi không nhanh, nữ Thiếu tá ở phía sau cũng không nhanh không chậm.

Đường Vũ Lân trong lòng oán thầm, nếu có dụng cụ chiếu tia hồng ngoại thì việc điều hướng trong hoàn cảnh này dễ dàng hơn nhiều. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Nhưng côn sắt vẫn có tác dụng nhất định. Chỉ cần chạm vào vách tường hai bên và mặt đất trước mặt, hắn có thể xác định mình có đang an toàn hay không.

Đột nhiên, ở phía trước truyền đến một luồng khí, Đường Vũ Lân theo bản năng giơ côn sắt lên, vung về phía luồng khí đó, đồng thời chân phải lui về sau nửa bước, dùng thân thể chắn trước người nữ Thiếu tá.

"Phốc" một tiếng nhỏ, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy mình đánh trúng vật gì đó. Tử Cực Ma Đồng tập trung nhìn lại, sinh vật kia giống như biên bức (con dơi). Thể tích không lớn lắm, nhưng lực trùng kích thì không nhỏ, có lẽ là khoảng mấy trăm cân. Đối với hắn thì không là gì, nhưng đổi lại là người khác thì sẽ trực tiếp bị đánh ngã.

Bị một côn của hắn đập xuống, con biên bức kia không chết, mà hét lên một tiếng. Nó dựng người lên, lần nữa đánh tới Đường Vũ Lân, bốn móng vuốt chộp thẳng vào người hắn.

Đường Vũ Lân sao có thể bị nó bắt được, trường côn trong tay cực kỳ chuẩn xác đánh vào người nó. Lần này, hắn dùng nhiều lực hơn.

"Phốc" một tiếng, con biên bức kia đã bị đánh bay ra ngoài. Ngay khi bay ra, cơ thể nó đã nổ tung trên không trung. Đây là sức mạnh thuần túy. Cú đánh của Đường Vũ Lân khống chế lực lượng vô cùng tốt, sức mạnh của trường côn tập trung mà không phân tán, trong khoảnh khắc đánh trúng thì mới bộc phát trong cơ thể nó, kích nó bay ra ngoài.

Nữ Thiếu tá đi phía sau khẽ nhướng mày. Trong bóng tối Đường Vũ Lân đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Hắn chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi ngang qua chỗ thi thể biên bức, hắn ngồi xuống và tập trung nhìn nó.

Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện thi thể biên bức đang nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó chậm rãi biến mất, trong mơ hồ, sau đó có năng lượng dật tán.

Nó không phải là một thực thể? Đường Vũ Lân nhíu mày, nghĩ lại lúc biên bức bị đánh nát. Đúng vậy! Không có máu xuất hiện, nhưng dường như có năng lượng bùng nổ.

Nhưng khác với Thăng Linh Đài, những năng lượng này không có lợi ích gì với thân thể hắn, càng không tăng cường linh lực cho hồn hoàn của hắn.

Đây là được chế tác đặc biệt để khảo hạch sao?

Mang theo vẻ nghi hoặc, Đường Vũ Lân tiếp tục đi về phía trước.

Lại có khí lưu truyền đến, lần này không phải một, mà là vài luồng khí lưu đồng thời vọt tới. Đường Vũ Lân bình tĩnh cầm cây trường côn, vung về phía trước để lại các côn ảnh, bao phủ tất cả khí lưu ở bên trong. Khi huy động trường côn, hắn vững vàng đứng ở nơi đó, bất động như núi.

"Phốc, phốc, phốc!" Ba âm thanh nhẹ nhàng vang lên, ba con biên bức đã nổ tung. Giống với lúc trước, sau khi thân thể vỡ nát thì từ từ phân tán trên mặt đất.

Không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, biên bức liên tục xuất hiện, có lúc chỉ có một, có lúc thì có sáu, bảy con. Kích thước của bọn nó gần như đã bao phủ toàn bộ lối đi trong hang động.

Nhưng trước trường côn của Đường Vũ Lân thì không có con nào có thể đột phá được vòng vây. Cơ thể lần lượt bị đánh nát.

Tiếp tục đi về phía trước khoảng trăm mét thì dần có ánh sáng, số lượng biên bức cũng dần giảm bớt. Ánh sáng không quá rõ, nhưng so với trước thì tốt hơn nhiều.

Đi đến cuối hành lang, hắn rẽ sang trái. Sau khi quay người, Đường Vũ Lân đi được vài bước thì dừng lại. Đồng thời trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc.

Đó là một nơi giống như hang động, vô cùng lớn, diện tích có thể so sánh với sân vận động. Ở một bên của hang động khổng lồ này, trên bức tường có hàng trăm cái lỗ lớn nhỏ. Chiều cao của hang động khoảng trăm mét, lần này bên trong có ít nhất trăm con tứ trảo biên bức mà hắn vừa gặp đang bay lượn trên không trung.

Mà hang động đối diện đang có rất nhiều biên bức chui ra. Ánh sáng cũng phát ra từ những hang động đó. Ánh sáng trong động lờ mờ, không tính là rất sáng, nhưng đối với người có Tử Cực Ma Đồng như Đường Vũ Lân là đủ rồi.

Khảo hạch là đánh bại biên bức?

Ánh mắt Đường Vũ Lân khẽ động. Đúng lúc này, Thiếu tá đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên ngẩng đầu cười với hắn.

Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân nhìn thấy vị Thiếu tá này cười, chỉ là, dù thế nào hắn cũng thấy vị này cười không có ý tốt.

Sau đó, Thiếu tá nói nhỏ với hắn: "Bảo vệ ta a!" Nói xong, nàng đột ngột nhấc chân chạy thẳng vào trong hang động trước mặt.

Khoé miệng Đường Vũ Lân giật giật, đây là khó khăn nhân tạo trong truyền thuyết sao?

Tuy rằng trong lòng oán thầm nhưng động tác của hắn cũng không chậm, mũi chân chỉa xuống đất, nhanh chóng theo sau Thiếu tá.

Đột nhiên cảm giác có người xâm nhập, những con tứ trảo biên bức lập tức phát ra một loạt tiếng kêu chói tai. Từng con biên bức từ trên trời giáng xuống, phân biệt từ bốn phương tám hướng tấn công về phía hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net