Chương 928: Bắt đầu khảo hạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu tá chạy về phía trung tâm như không nhìn thấy đàn biên bức, Đường Vũ Lân vung trường côn, dùng nó như vũ khí, một lần đánh đều có một con tứ trảo biên bức nổ tung. Từng đạo côn ảnh xoay vòng quanh Thiếu tá, và không có một con biên bức nào có thể đến gần nàng trong phạm vi hai mét.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Thiếu tá ngày càng rõ ràng, tân binh tới đây khảo hạch nàng nhìn thấy không ít. Một số tay súng cừ khôi có thể ổn định tình hình, cũng có những người khác có thể giải quyết vấn đề bằng sự điều khiển tinh diệu các loại vũ khí. Nhưng có rất ít người sử dụng thể lực và kinh nghiệm chiến đấu của mình để bảo vệ bằng phương pháp cận chiến.

Sở dĩ nàng chọn tự mình dẫn Đường Vũ Lân tiến hành khảo hạch là vì có nguyên nhân. Sau khi dẫn Đường Vũ Lân tới gặp Trung uý, nàng đã tới lấy video giám sát gần núi tuyết. Nàng đã nhìn thấy cách Đường Vũ Lân tiến vào núi tuyết và đi tới nơi trú quân.

Quá nhanh, đây là phán đoán đầu tiên mà nàng đưa ra khi nhìn thấy video thu hình của Đường Vũ Lân. Nhanh hơn gấp ba lần so với khi nàng tới nơi này. Gia hoả này không hề giống nhân loại, trong tình huống không sử dụng hồn lực lại có thể chọc tay vào băng cứng, lần leo núi cuối cùng kia không hề nghi ngờ là khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Lòng hiếu kỳ thúc giục nàng tự mình dẫn Đường Vũ Lân tiến hành khảo hạch. Trong tình huống bình thường, trước khi thực hiện thì phải giới thiệu ngắn gọn nội dung khảo hạch. Nhưng nàng lại không làm như vậy. Sau khi tới nơi này, nàng nên di chuyển từ từ, nhưng nàng lại chọn chạy nhanh. Nàng chính là muốn xem tên tân binh này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào, vì vậy mới gia tăng độ khó khảo hạch của hắn.

Nhưng sự thật đã chứng minh, sức mạnh của Đường Vũ Lân không phải là lực bộc phát. Sức mạnh tấn công của tứ trảo biên bức cao nhất có thể lên đến 500 cân, cho dù hồn sư Tam Hoàn, Tứ Hoàn có tố chất thân thể không tầm thường cũng không ngăn cản nhẹ nhàng như thế. Nhưng trước mặt Đường Vũ Lân, chúng chỉ có thể lần lượt hoá thành thi thể, biến thành từng luồng khí lưu và nhanh chóng tan biến.

Đợi đến khi Thiếu tá chạy vào trong hang động thì đã có hơn một nửa tứ trảo biên bức bị Đường Vũ Lân đánh chết.

Nhưng Đường Vũ Lân cũng phát hiện ra vấn đề. Những con tứ trảo biên bức này không sợ chết, thậm chí không biết sợ hãi là gì. Thấy nhiều đồng bạn vẫn lạc như vậy nhưng vẫn điên cuồng tập kích như cũ, trên người tràn đầy hương vị khát máu.

Cho dù là hồn thú cũng không như thế a! Công kích của bọn nó rất kiên quyết. Từ đôi mắt của bọn nó, Đường Vũ Lân thấy được sự tàn nhẫn, không hề có sợ hãi hay hèn nhát.

Đây là sinh vật gì? Có phải quân đoàn Huyết Thần tạo ra nó để làm tăng độ khó khảo hạch không?

Khi hắn đang suy nghĩ về điều đó thì hầu hết biên bức trên không trung đã bị hắn đánh chết. Tứ trảo biên bức chết nhiều, sau đó trong động trở nên sáng hơn. Đường Vũ Lân có thể nhìn thấy từng luồng khí lưu bay lên, dần ngưng tụ thành một chỗ, rồi bay về phía các lỗ hổng kia.

Đường Vũ Lân quay đầu nhìn Thiếu tá, "Chỉ có vậy sao?"

Khoé miệng Thiếu tá lần nữa tươi cười, "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ vang lên. Ngay sau đó, trong một lỗ hổng cỡ vừa, một con biên bức cực lớn bay ra.

Con biên bức này có kích thước lớn gấp đôi so với trước, dưới bụng có sáu móng vuốt, một đôi cánh dang rộng và phát ra một tiếng hét lớn.

Không khí dường như gợn lên từng đợt sóng trong tiếng hét chói tai, Đường Vũ Lân ánh mắt ngưng tụ, sóng âm công kích?

Tinh thần lực nhanh chóng phóng ra ngoài. Hắn biết rõ, sóng âm công kích không thể ngăn cản bằng cách bịt tai lại. Đồng thời, hắn nhấc tay lên, kéo Thiếu tá vào lòng, tay trái ôm eo nàng, hai tròng mắt nở rộ kim quang.

Bởi vì đột nhiên bị Đường Vũ Lân kéo vào trong lòng nên Thiếu tá không nhìn thấy ánh vàng rực rỡ trong mắt hắn.

Đó là một cái ôm vững chắc và ấm áp. Sau khi hòa nhập vào vòng tay của Đường Vũ Lân, vị Thiếu tá kia cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh, nhưng sóng âm công kích theo dự đoán không có tác dụng lên người nàng, dường như đã bị vật gì đó ngăn lại.

Lục trảo biên bức trên không trung kêu to một tiếng, hai cánh thu lại, lao thẳng về phía Đường Vũ Lân như một mũi tên. Miệng nó rít lên liên tục, sóng âm không ngừng công kích lên người Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngưng tụ, từ trong mắt phát ra hai đạo hào quang màu tím. Lúc này, Thiếu tá vừa hay ngẩng đầu lên và nhìn thấy mắt hắn bắn ra tử quang.

Lục trảo biên bức kêu to một tiếng, thân thể đang nhào xuống lập tức dừng lại. Cũng đúng lúc đó, Đường Vũ Lân bay lên, tay trái vẫn ôm Thiếu tá, tay phải vung côn sắt ra ngoài.

Lục trảo biên bức đúng là cường hãn, cho dù dùng Tử Cực Ma Đồng phát động tinh thần trùng kích thì nó vẫn có thể phản ứng lại. Hai cánh lại mở ra, sáu móng vuốt lớn hơn tứ trảo biên bức đồng thời bắt lấy côn sắt của Đường Vũ Lân.

"Phanh!" Thân thể dài hơn hai mét của lục trảo biên bức trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Không khác gì tứ trảo biên bức lúc trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ Thiếu tá, thân thể nó "ầm ầm" nổ tung, hoá thành vô số mảnh vụn bay tứ tung.

Cái này ...

Không có hồn lực lại có thể một kích đánh nát lục trảo biên bức? Nữ Thiếu tá cảm thấy đầu óc mình dường như có chút không đủ dùng.

Đường Vũ Lân không quan tâm, hắn thả tay ôm nàng ra rồi áy náy nói: "Thật xin lỗi, đã mạo phạm rồi, ta không có ý gì khác. Chỉ là con biên bức kia tấn công bằng sóng âm, nếu ở quá xa thì ta sợ không bảo hộ ngươi chu toàn."

Thiếu tá không lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân đã thay đổi. Sự tò mò lúc đầu càng thêm mãnh liệt.

Vừa rồi mới bắt đầu, nàng cũng cho rằng Đường Vũ Lân quá mức tự đại, vậy mà chỉ chọn một cây côn làm vũ khí. Nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy hắn một côn đánh nát lục trảo biên bức thì ý nghĩ này đã hoàn toàn biến mất. Với khả năng cận chiến mà hắn thể hiện ra, ở phương diện khảo hạch thực lực, về cơ bản là đã thông qua.

Nhưng khảo hạch của quân đoàn Huyết Thần cũng không đơn giản chỉ là thực lực, quan trọng hơn là nhân phẩm. Quân số ở quân đoàn Huyết Thần không nhiều, nhưng đều là đồng chí thực sự có thể đưa lưng cho nhau. Khảo hạch của người mới sở dĩ là bảo vệ người khác là để xem, trong tình huống gặp nguy hiểm, ngươi có thể vì người quên mình hay không.

Nhưng điều này chỉ có thể thực hiện được trong những tình huống nguy hiểm a! Không có nguy hiểm thì sao có thể kiểm tra phương diện này?

Vì vậy, Thiếu tá cũng không thể làm gián đoạn kiểm tra, nàng chỉ có thể im lặng.

Lục trảo biên bức bị đánh chết, tứ trảo biên bức vẫn đang bay quanh hang động cuối cùng cũng biến mất, nhưng chỉ dừng lại một chút, ba con lục trảo biên bức rất lớn từ trong hang động chui ra.

Ba con, thực lực không đơn giản là gấp ba lần. Loài sinh vật này không chỉ nhìn giống biên bức, mà phương thức chiến đấu cũng rất giống. Bản thân nó có sức chiến đấu mạnh mẽ, còn giỏi phối hợp. Để xem lần này hắn đối phó như thế nào.

Khi Thiếu tá còn đang chờ mong thì Đường Vũ Lân đã động.

Lần này hắn không đứng chờ và bị động chịu đánh nữa, đã không có tứ trảo biên bức quấy rối, hắn cũng không cần lo vấn đề an toàn của Thiếu tá. Vì vậy, khi ba con lục trảo biên bức vừa chui ra ngoài, Đường Vũ Lân đã động.

Côn sắt trong tay hắn bỗng biến thành một bóng đen, mang theo tiếng xé gió chói tai, lao thẳng tới một con lục trảo biên bức. Cùng lúc đó, hắn cũng chạy lấy đà, hai chân phát lực rồi nhảy lên, đánh về phía con lục trảo biên bức thứ hai.

Thứ đến đầu tiên là côn sắt. Theo một tiếng nổ vang kịch liệt, con lục trảo biên bức còn chưa chui ra khỏi hang động đã bị đánh vỡ ở chỗ đó. Hai con lục trảo biên bức vừa chui ra, Đường Vũ Lân đã tới trước một con.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net