Chương 930: Lực chiến Ba An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này toàn thân Đường Vũ Lân được bao phủ bởi lân phiến màu vàng, trên hai tay xuất hiện Kim Long Trảo, bốn quang hoàn màu vàng từ dưới chân bay lên, dao động nhẹ nhàng xung quanh người hắn.

Đây là ...

Màu vàng? Hồn hoàn? Không, không thể nào, ở chỗ này không thể điều động võ hồn.

Thiếu tá hoàn toàn nhìn đến ngây người. Sau đó nàng nhìn thấy, Đường Vũ Lân lần nữa phóng người lên, tốc độ nhanh hơn trước ít nhất là gấp đôi, hắn giống như một viên đạn vàng bay về phía Ba An.

Ba An từ dưới đất đứng lên, thân thể nó cũng đủ kinh người, lúc trước, Đường Vũ Lân bằng vào Hoàng Kim Long Thể và Kim Long Bá Thể mới cứng rắn vượt qua ngọn lửa quỷ dữ của nó, khiến nó không kịp chuẩn bị nên mới bị Đường Vũ Lân đánh bay ra ngoài.

Lúc này, trên đầu Ba An có một vết lõm rõ ràng, chính là chỗ bị Đường Vũ Lân đánh.

Nhưng Đường Vũ Lân vẫn có chút hối hận, nếu vừa rồi hắn sử dụng Hoàng Kim Long Thương thì con Ba An này không chỉ bị nện bay đơn giản như vậy.

Một đôi Long trảo cực lớn chộp tới Đường Vũ Lân, Ba An phẫn nộ gào thét, lân phiến toàn thân đều toả ra ánh sáng màu xanh sẫm. Ở thế giới kia nó là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, vậy mà khi đối mặt với nhân loại nho nhỏ này lại bị thương, cảm xúc bây giờ của nó đã trở nên điên cuồng, khí tức kinh khủng càng khiến không khí run lên.

"Ngang ----" Đúng lúc này, trong miệng Đường Vũ Lân phát ra tiếng Long ngâm mạnh mẽ, quang hoàn màu vàng thứ ba trên người sáng lên, một đầu rồng cực lớn lấy thân thể hắn làm trung tâm mà nở rộ, tiếng gào thét điên cuồng của Ba An trong nháy mắt đã bị áp chế. Ngay sau đó, đầu rồng kia lao ra phía ngoài, hai tay Đường Vũ Lân đẩy về phía trước, Hoàng Kim Long Hống nối Kim Long Kinh Thiên.

"Oanh ----"

Màu vàng và màu xanh sẫm hung hăng chạm vào nhau, thân thể Đường Vũ Lân khựng lại trên không trung rồi bay về phía đỉnh hang động, còn Ba An lại bị đánh bay về phía vách hang.

Cũng đúng lúc này, theo hướng Đường Vũ Lân bay tới trên đỉnh động, một đạo kim quang như xuyên thủng thiên địa bay vút đi.

Gần như chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp thân thể Ba An. Ba An theo bản năng giơ móng vuốt lên ngăn cản, nhưng kim quang kia lại xuyên qua móng vuốt của nó, ghim thẳng vào trung tâm bốn con mắt.

Đường Vũ Lân là đệ tử đích truyền của Đường Môn, tuy rằng Hoàng Kim Long Thương hơi lớn một chút, nhưng không cần nghi ngờ về độ chính xác của nó.

Ba An kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó có thể nhìn thấy vô số luồng khí màu xanh sẫm bay nhanh về phía trường thương, bị nó hút lấy.

Đường Vũ Lân từ trên hạ xuống, trước ngực phập phồng kịch liệt, nhìn qua trận chiến rất ngắn ngủi, nhưng trong quá trình đó hắn đã dùng toàn lực, toàn thân đều có cảm giác suy yếu.

Trong va chạm vừa rồi, sức mạnh của Ba An đã vượt xa dự liệu của Đường Vũ Lân, khi nó toàn lực bộc phát thì cũng không kém hắn bao nhiêu. Song phương cứng đối cứng, nếu không phải có Hoàng Kim Long Hống chấn nhiếp đối phương trước thì chỉ sợ Đường Vũ Lân sẽ không thể phóng Hoàng Kim Long Thương mà không bị thương.

Đường Vũ Lân rơi xuống đất, bên kia thân thể to lớn của Ba An đang điên cuồng run rẩy muốn thoát khỏi Hoàng Kim Long Thương, nhưng lúc này nó sao có thể làm được.

Luồng khí màu xanh sẫm biến Hoàng Kim Long Thương thành màu xanh, nhưng cơ thể khổng lồ của Ba An bắt đầu vỡ vụn cho đến khi phá toái.

Hoàng Kim Long Thương lóe lên kim quang, toàn bộ màu xanh sẫm hoàn toàn biến mất, sau đó, nó đã trở về trong tay Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân cảm thấy một luồng năng lượng tinh khiết trong chớp mắt rót vào cơ thể mình. Nguồn năng lượng này không phải bù đắp cho hồn lực, mà khiến vòng xoáy huyết mạch của hắn chấn động mạnh hơn, gia tốc vận chuyển. Khí huyết bên trong trở nên thuần tuý hơn, thậm chí hắn có cảm giác như khi hấp thu tinh hoa Kim Long Vương lúc đột phá phong ấn. Tuy rằng số lượng nhỏ hơn nhiều, nhưng đó là năng lượng rất tinh khiết.

Cái này là ...

Dù biết đây chỉ là mô phỏng, không phải cảnh thật nhưng Đường Vũ Lân vẫn không khỏi sửng sốt. Với cường độ thân thể hắn hiện tại, có thể khiến hắn cảm nhận rõ ràng khí huyết tăng lên như vậy không phải là chuyện dễ dàng.

Thiếu tá đã sớm không nói nên lời.

Nhìn bóng lưng của Đường Vũ Lân, ánh mắt nàng ngốc trệ.

Đối chiến Ba An? Cận chiến? Quang hoàn màu vàng thần bí, còn có một thân quái lực. Gia hoả này thật sự là nhân loại sao?

Đúng lúc này, một thân ảnh màu xanh sẫm từ lỗ hổng trung tâm lóe lên, lơ lửng trên không trung.

Đường Vũ Lân nhíu mày, đúng là tầng tầng lớp lớp a! Nhưng lúc này hắn rất có lòng tin, vừa rồi Hoàng Kim Long Thương phản hồi khiến khí huyết chi lực trong chớp mắt đã khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn hơi tăng lên.

So với Ba An trước đó, thân ảnh này rõ ràng nhỏ hơn nhiều, nhìn qua chỉ cao 2 mét, cao hơn người bình thường một chút, sau lưng có đôi cánh đặc biệt, trông hơi giống cánh dơi, nhưng xương rõ ràng là lớn hơn. Chỗ nối tiếp không phải là màng da, mà được bao phủ bởi lân phiến màu xanh sẫm.

Thân hình nó rất giống một cô gái, nhưng lại lớn hơn cô gái bình thường rất nhiều. Mông và ngực lớn, đôi mắt rực lên ngọn lửa màu xanh thẫm, eo rất nhỏ, nhìn rất không cân xứng với bờ mông lớn của nó. Hai tay và hai chân đều mọc đầy gai nhọn.

Đường Vũ Lân nheo mắt lại, từ người con quái vật này hắn không cảm nhận được uy hiếp, nhưng trong lòng, từ sâu trong huyết mạch, hắn lại có chút sợ hãi không thể giải thích được.

Chẳng lẽ, sinh vật nhìn rất giống nhân loại này còn đáng sợ hơn Ba An sao?

Mà khi nhìn thấy sinh vật này xuất hiện, sắc mặt Thiếu tá trong chớp mắt đại biến, cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Hiện tại, sự khiếp sợ vì thực lực của Đường Vũ Lân đã bị ép xuống, trong lòng nàng lúc này chỉ có sợ hãi.

"Ma Mỵ."

"Nhân loại, chết đi!" Thanh âm lạnh lẽo của Ma Mỵ trực tiếp vang lên trong linh hồn Đường Vũ Lân.

Một quang văn nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt theo giọng nói của nàng, ngay sau đó, Đường Vũ Lân cảm giác được toàn thân mình trở nên cứng ngắc, sinh mệnh lực trong cơ thể bị hút đi với tốc độ kinh người. Xung quanh thân thể hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một quang văn màu xanh sẫm, nó đang nhanh chóng xâm nhập vào trong người hắn.

Đây là? Năng lực nguyền rủa? Trên Đấu La Đại Lục, chỉ có Tà Hồn Sư mới có hồn kỹ tương tự. Nhưng gia hoả được Thiếu tá gọi là Ma Mỵ này hiển nhiên không phải là Tà Hồn Sư.

"Hừ!" Đường Vũ Lân hừ lạnh một tiếng, vòng xoáy huyết mạch trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, bắt nguồn từ sự kết hợp mạnh mẽ giữa sự cố chấp của hắn và tinh thần lực, một vầng sáng màu vàng từ người hắn bắn ra, bảo thạch bảy màu trên cổ tay lóe lên ánh sáng, một ý niệm mạnh mẽ dâng lên từ người hắn.

Ma Mỵ kêu lên một tiếng, ngọn lửa màu xanh trong mắt nhảy lên kịch liệt, trong nháy mắt tiếp theo, Đường Vũ Lân đã bắn ra, cầm Hoàng Kim Long Thương trong tay, cứng rắn thoát khỏi nguyền rủa của nó, lao thẳng về phía nó và đánh tới.

Ma Mỵ vỗ hai cánh sau lưng, cũng không biết từ đâu lấy ra một vũ khí kỳ lạ, vừa giống bộ xương lại vừa giống một thanh đao. Nó từ trên trời giáng xuống và lao thẳng tới muốn chém chết Đường Vũ Lân.

"Oanh ----"

Hai người va chạm, Đường Vũ Lân bị đánh rớt xuống mặt đất, mà Ma Mỵ lại bị đánh bật về phía sau, bay ngược ra mấy chục mét.

Ánh mắt Đường Vũ Lân lập tức trở nên ngưng trọng. Thân thể của đối phương tuy nhỏ nhưng lại có lực lượng mạnh mẽ, quan trọng nhất là, hắn không hiểu rõ đối phương.

Sau khi bị đánh lui, đột nhiên có quang ảnh lóe lên trên người Ma Mỵ, hai cánh sau lưng khẽ động, ngay sau đó nó đã tới trước mặt Đường Vũ Lân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net