Chương 943: Giang Ngũ Nguyệt kinh hỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngũ Nguyệt đã bị Đường Vũ Lân đánh rất thảm trong hai lần đầu tiên, mà trước đó hắn không có sử dụng năng lực của hồn hoàn màu vàng. Lúc này hắn muốn dùng hồn hoàn mạnh nhất, Giang Ngũ Nguyệt làm sao có thể ngăn cản được.

Nhưng Giang Thất Nguyệt lại thấy Đường Vũ Lân mỉm cười.

Một vầng sáng màu vàng từ dưới chân hắn lan rộng ra. Đường Vũ Lân bước từng bước tới chỗ Giang Ngũ Nguyệt, không lâu sau, dưới chân hắn xuất hiện một quang văn màu vàng phức tạp, bao phủ Giang Ngũ Nguyệt ở trong đó.

Cơ hồ ngay lập tức, Giang Ngũ Nguyệt bỗng phát ra tiếng Long ngâm cao vút. Thân thể hùng tráng của hắn trong chớp mắt đã đứng thẳng lên.

Lân phiến dày và nặng biến thành màu vàng sẫm, tất cả thần phục và sợ hãi trước đó đều biến mất trong tích tắc. Đại não trống rỗng được thay thế bằng sự phấn khích tột độ.

Vào lúc này, Giang Ngũ Nguyệt chỉ cảm thấy máu trong người mình sôi trào, hồn lực tăng lên theo cấp số nhân. Cho tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác mình sẽ cường đại như thế, rất có cảm giác hận thiên vô bả, hận địa vô hoàn.

"Ngang, ngang, ngang ----" hắn liên tục phát ra tiếng gầm, màu vàng sẫm trên người ngày càng sáng như thể toàn thân được bao phủ bởi một lớp vàng sẫm. Ngay cả sáu hồn hoàn cũng được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng nhạt.

Theo bản năng, hắn nhìn qua lân phiến trên người mình. Lân phiến của Bá Vương Long vốn không có quy tắc, nhưng lúc này đã xảy ra một ít thay đổi một cách vô tri vô giác. Chúng trở nên đều và ngay ngắn hơn, có chút giống hình thoi, hơn nữa có thêm ánh vàng sẫm. Điều khiến Giang Ngũ Nguyệt thoải mái nhất là cảm giác tràn đầy lực lượng trào dâng khắp cơ thể, cho dù lúc này phải đối mặt với Ba An, hắn cũng có thể xé nát nó.

Đột phá phong ấn Kim Long Vương thứ chín, Đường Vũ Lân phát hiện bốn kỹ năng Kim Long Vương của mình đều đã tiến hoá, trước đây chưa từng xuất hiện tình huống này. Trong đó rõ ràng nhất là hồn kỹ thứ tư, Kim Long Cuồng Bạo Lĩnh Vực. Phạm vi lĩnh vực tăng lên gấp đôi, hiệu quả cũng trở nên mạnh hơn.

Sở dĩ Giang Ngũ Nguyệt có cảm giác và thay đổi rõ ràng như vậy là vì huyết mạch Bá Vương Long của hắn gần với Kim Long Vương nhất, vì vậy sức mạnh của hắn đã tăng lên hơn 50%.

Từ bị áp chế lại được tăng lên, biến hoá này thật sự là rất lớn.

Quang hoàn màu vàng thu lại, Đường Vũ Lân nói với Giang Ngũ Nguyệt: "Trưởng quan, dừng lại ở đây thôi."

Đột nhiên không có quang hoàn màu vàng gia trì, lực lượng đang bạo tăng trên người Giang Ngũ Nguyệt lập tức biến mất, lân phiến khôi phục bình thường, khí tức cũng giảm xuống. Nhưng đau đớn do va chạm trước đó cũng đã biến mất.

"Ngươi, đây là năng lực gì? Vì sao có thể làm ta cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?" Giang Ngũ Nguyệt nóng mắt nhìn Đường Vũ Lân. Lúc này, hắn đã hoàn toàn quên người trước mặt này là tình địch. Là một thành viên của Quân đoàn Huyết Thần, hắn tôn trọng sức mạnh và cực kỳ tò mò về Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Có thể là vì huyết mạch của chúng ta đồng nguyên nên mới có thể như thế." Ở thời điểm này, hắn không thể triệu hoán hồn linh Bá Vương Long ra, nơi này căn bản không thể chịu được.

"Huyết mạch đồng nguyên. Võ hồn của ngươi là?" Giang Ngũ Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Đường Vũ Lân nói: "Không có quan hệ tới võ hồn, chỉ là huyết mạch thôi."

Giang Ngũ Nguyệt khó hiểu, "Không đúng. Khí tức của ngươi không phải là Tứ Hoàn, sao lại chỉ có bốn hồn hoàn, mà còn là màu vàng."

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Chuyện này nói ra rất phức tạp. Đó không phải là hồn hoàn, mà là một loại năng lực huyết mạch của ta. Võ hồn của ta là cái khác." Hắn hiển nhiên không có ý định giải thích thêm.

Giang Ngũ Nguyệt nói: "Năng lực cuối cùng vừa rồi của ngươi có thể duy trì bao lâu?"

Đường Vũ Lân nói: "Nửa giờ không thành vấn đề."

Giang Ngũ Nguyệt lập tức hai mắt tỏa sáng, nửa giờ? Vừa rồi hắn cảm thấy thực lực của mình đã tăng tới trình độ hắn không dám tưởng tượng. Hơn nữa, bản thân Đường Vũ Lân thể hiện ra khả năng cận chiến khiến hắn phải nhìn người kia bằng con mắt khác.

Cảm thụ được ánh mắt nóng rực mà Giang Ngũ Nguyệt nhìn mình, Đường Vũ Lân có chút không được tự nhiên, "Trưởng quan, ngài xem, 1000 công huân ..."

"Cho, lập tức cho." Giang Ngũ Nguyệt khẽ vươn tay, ôm lấy bả vai Đường Vũ Lân, sau đó nâng vòng tay của mình lên, thao tác một lát liền chuyển cho Đường Vũ Lân 1000 công huân.

"Huynh đệ, chuyện lúc trước đều là hiểu nhầm. Ngươi nói ngươi đã có bạn gái, đúng không?" Giang Ngũ Nguyệt thân mật hỏi.

Đường Vũ Lân cũng không thể nói với hắn chúng ta dường như không quen thuộc nên chỉ gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta đã có bạn gái, tình cảm của chúng ta rất tốt."

"Vậy thì càng là hiểu lầm. Huynh đệ, ta cảm thấy Ban đặc công không thích hợp với ngươi, không bằng, ngươi tới chỗ ta. Với bản lĩnh của ngươi, tích lũy công huân không thành vấn đề. Ta thay mặt các huynh đệ trong Tiểu đoàn 1 Thiết Huyết Đoàn mời ngươi, ta cam đoan tối đa 1 năm sẽ giúp ngươi tăng lên quân hàm Thượng uý, đến lúc đó sẽ để ngươi làm Phó đoàn. Thế nào? Hơn nữa, chỉ cần ngươi tới, ta lập tức an bài cho ngươi làm Đại đội trưởng chủ lực. Tuy rằng quân hàm của ngươi bây giờ hơi kém, nhưng Tiểu đoàn 1 chúng ta nhìn thực lực. Ngươi có thể đánh bại ta, ai dám không phục?"

Phó đoàn trong một năm? Hình như cách Thiếu tá không xa lắm? Đường Vũ Lân lập tức có chút động tâm.

Đúng lúc này, cửa phòng đối chiến bị đẩy ra, hai người từ bên ngoài đi vào.

"Hay lắm Giang Ngũ Nguyệt, ngươi dám đoạt người với ta." Đi ở phía trước không phải là Giang Thất Nguyệt, mà là Long Vũ Tuyết sau khi nghe tin liền chạy tới.

Khi Giang Thất Nguyệt tới đây và nhìn thấy Đường Vũ Lân cùng Giang Ngũ Nguyệt muốn đánh nhau thì đã gọi điện cho Long Vũ Tuyết. Ngày đó Đường Vũ Lân không ăn nhiều của nàng, nàng vẫn rất cảm kích.

Chỉ là khi Long Vũ Tuyết tới thì lại thấy hai người kia kề vai sát cánh, Giang Ngũ Nguyệt đang dùng lời nói hấp dẫn Đường Vũ Lân.

Giang Ngũ Nguyệt vừa nhìn thấy nàng thì lập tức mất bình tĩnh, nhanh chóng cười làm lành nói: "Vũ Tuyết, ta không có ý kia. Chỉ là, ngươi xem, năng lực cận chiến của Tiểu Đường huynh đệ, nếu không đến Huyết Sư chỗ chúng ta thì thật là lãng phí nhân tài."

Long Vũ Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi lén lút hứa hẹn chức vị, đợi lát nữa ta nói cho Từ sư trưởng biết, ngươi chuẩn bị chịu phạt đi. Hơn nữa, Vũ Lân vừa mới tới quân đoàn, còn chưa quen thuộc với nơi này, Ban đặc công chúng ta cũng cần nhân tài như hắn. Tạm thời hắn sẽ không đến đơn vị tác chiến. Bây giờ hắn ở Ban đặc công có tác dụng lớn hơn. Ngươi muốn cướp người, bước qua cửa của ta rồi lại nói."

Đổi là người khác, Giang Ngũ Nguyệt nói không chừng đã xắn tay áo lên đánh rồi, nhưng đối với Long Vũ Tuyết, hắn thật sự không có biện pháp nào, chỉ bất đắc dĩ giơ hai tay lên, "Được rồi, ta đầu hàng, không cùng ngươi cướp người là được."

Long Vũ Tuyết kéo Đường Vũ Lân ra khỏi tay Giang Ngũ Nguyệt, "Đi thôi."

Đường Vũ Lân bị nàng kéo ra khỏi phòng đối chiến. Ánh mắt Giang Thất Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân đến giờ vẫn không đúng. Sau khi nhìn bọn họ rời đi, nàng mới quay sang hỏi ca ca: "Ca, lực lượng của Đường Vũ Lân đáng sợ như vậy sao? Sao ngươi ngay cả năng lực chống cự cũng không có?"

Giang Ngũ Nguyệt buồn rầu nói: "Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Khí tức trên người hắn có vẻ bẩm sinh áp chế ta. Kỳ thật chúng ta không tính là chân chính động thủ. Nếu như toàn lực liều một trận, cộng thêm Đấu Khải thì có thể tiếp tục đánh. Nhưng dường như hắn không dùng toàn lực. Ta không chắc chắn có thể thắng hắn. Ngươi có biết hắn bao nhiêu tuổi không?"

Giang Thất Nguyệt nói: "Hình như 21 tuổi? Ta nghe Vũ Tuyết tỷ nói qua một lần."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net