Chương 979: Lão Đường truyền thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Vũ Lân gật đầu, "Ta hiểu. Giống như có chín tấm ván ở dưới nước sâu. Một tầng nước bị rút đi, tuy rằng thiếu một tấm ván, nhưng sức nặng mà các tấm phía sau phải chịu giảm đi, thời gian tan vỡ sẽ rút ngắn."

"Đúng, chính là đạo lý này. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, đột phá phong ấn càng sớm càng tốt. Nó sẽ cho ngươi nhiều thời gian hơn trong tương lai. Đồng thời, ngươi hấp thu năng lượng sớm, thực lực của ngươi sẽ tăng lên nhanh hơn, để ngươi khống chế năng lượng mạnh mẽ tốt hơn. Sự tiến hoá của ngươi cũng nhanh hơn một ít."

"Ta hiểu rồi." Đường Vũ Lân nhẹ gật đầu.

"Vậy chờ sau khi ta hoàn thành ngưng tụ hồn hạch, ta sẽ bắt đầu trùng kích tầng phong ấn thứ 10." Đường Vũ Lân nói một cách chắc chắn.

Lão Đường dùng sức gật đầu, "Chính là như thế!"

Trên mặt Đường Vũ Lân hiện lên vẻ trầm ngâm, "Thời gian nhanh, nhiệm vụ gấp a!"

Hơn mười năm, hắn chỉ có hơn mười năm. Mà trên vai hắn còn có gánh nặng phục hưng Học Viện Sử Lai Khắc.

Dù có ra sao, cũng không thể lãng phí bất kỳ một chút thời gian nào.

Lão Đường nói: "Những lời ta nói vừa rồi là nguy hiểm ngươi phải đối mặt trong tương lai. Ngươi có vấn đề gì với việc tu luyện không? Tu vi của ngươi tăng lên cũng làm trí nhớ của ta khôi phục thêm một chút, có thể chỉ điểm cho ngươi."

Đường Vũ Lân nói: "Vấn đề lớn mà ta phải đối mặt bây giờ là tu luyện Kim Long Cửu Thức được truyền thừa từ sư tổ. Lão nhân gia đã vẫn lạc khi Học Viện Sử Lai Khắc bị khủng bố. Ba thức đằng sau có liên quan đến lĩnh vực, ta không học được. Bây giờ ta đã có Long hạch, ta cảm thấy mình có thể luyện tập chúng. Còn có, theo thực lực tăng lên, tác dụng của Hoàng Kim Long Thương càng ngày càng lớn, nhưng ta chỉ có thể dùng tốc độ và lực lượng của mình để dùng nó. Đường Môn cũng không có thương pháp đặc biệt nào, cái này có chút đáng tiếc."

Lão Đường nghe hắn nói thì mỉm cười, nói: "Đây không phải là vấn đề lớn. Về Kim Long Cửu Thức, trên thực tế, ngươi học sáu thức phía trước là đủ rồi, ba thức sau liên quan đến lĩnh vực, vốn không phải học là được, mà phải lĩnh ngộ. Đây hẳn là một trong những nguyên nhân vị Xích Long Đấu La kia không truyền thụ cho ngươi. Đến cấp độ lĩnh vực, ngươi phải sáng tạo ra năng lực thuộc về mình ngươi, mà không phải chỉ là học tập. Chỉ những gì được sáng tạo ra mới phù hợp nhất với ngươi. Trước khi ta gọi ngươi đến, không phải ngươi đã nghĩ thông sao? Huyết mạch chi lực kết hợp với võ hồn, đó là con đường chắc chắn ngươi phải đối mặt trong tương lai."

Ánh mắt Đường Vũ Lân sáng lên, trong mơ hồ dường như đã bắt được thứ gì đó. Có lẽ cơ hội này sẽ đến khi hắn hình thành hồn hạch.

"Về phần thương pháp." Lão Đường mỉm cười, "Cái này ta đã sớm có chuẩn bị. Bộ thương pháp này là do một vị Thần Cách sáng tạo ra, vừa hay rất thích hợp với ngươi."

"Thương pháp do Thần Cách sáng tạo?" Đôi mắt Đường Vũ Lân sáng rực lên.

"Ừm, ngươi phải kiên nhẫn cảm ngộ và chăm chỉ tu luyện. Hôm nay ta truyền cho ngươi thức thứ nhất, Thiên Phu Sở Chỉ!" Nói xong, tay phải lão Đường vung lên, trong tay xuất hiện một quang ảnh màu vàng, giống hệt với Hoàng Kim Long Thương của Đường Vũ Lân.

Trường thương chỉ về phía trước, một tia sáng bắn ra như tia chớp.

Hàng nghìn đạo kim mang nở rộ trên không trung, trong chốc lát Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy vô số thương ý đâm xuyên qua thân thể mình, thậm chí linh hồn của hắn cũng bị thương ý đó xé rách. Khi hắn đau đớn muốn kêu lên, thương ý đột nhiên thu lại. Hắn chỉ thấy một trường thương màu vàng rất lớn lóe lên trước mắt mình. Hàng nghìn kim quang đã co lại vào tia sáng đó.

Trời xanh trong chớp mắt này dường như đã bị xuyên qua. Thương pháp, đây mới gọi là thương pháp a!

Không biết qua bao lâu, khi Đường Vũ Lân tỉnh lại từ trong minh tưởng thì phát hiện cả người mình ướt sũng, nhưng hắn có cảm giác thật thoải mái.

Lão Đường lại ngủ say, cụ thể lúc nào tỉnh lại, hắn chỉ nói khi Đường Vũ Lân có thể luyện thành một thức Thiên Phu Sở Chỉ này thì hắn sẽ tỉnh lại.

Lúc này trong đầu Đường Vũ Lân đều tràn ngập thương ý. Lần đầu tiên hắn cảm giác được thương còn có thể dùng như vậy.

Thương là trăm binh chi vương! Đây là lão Đường nói cho hắn biết. Muốn luyện tốt thương pháp thì phải tìm ra con đường thuộc về mình.

Đắm chìm trong thương ý, Đường Vũ Lân đã trải qua một ngày, cho đến hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, đã tới thời gian so tài Cơ Giáp chiến, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Thời gian trôi qua thật nhanh! Đã có Long hạch, một ngày một đêm không ăn gì hắn cũng không có cảm giác đói.

Tiến vào khoang thuyền Tinh Đấu, đăng nhập Tinh Đấu Chiến Võng.

Hào quang lóe lên, hắn lại xuất hiện ở sân vận động khu vực phía Tây. Nhưng lúc này, Đường Vũ Lân chỉ thấy đầu óc ngây ngốc, trừ thương ý thì không còn cái gì khác.

Đi vào sân vận động, đến khu Cơ Giáp chiến.

"Đã đến giờ thi đấu, mời lựa chọn loại cơ giáp, cận chiến hay viễn trình?"

"Cận chiến!" Đường Vũ Lân lựa chọn theo bản năng, sau khi chọn xong mới nhận ra mình đã chọn sai rồi.

"Mời lựa chọn vũ khí mà cơ giáp cận chiến sử dụng." Âm thanh điện tử lại vang lên, sau đó là hàng loạt vũ khí có thể lựa chọn. Có khoảng mười mấy loại, đao thương kiếm kích búa rìu, móc câu, roi. Có đủ 18 loại vũ khí. Rõ ràng không giống với khi hắn thử nghiệm trước đó.

Đến giai đoạn thi đấu, có thể được chọn vũ khí rồi hả?

Đường Vũ Lân rất vui mừng, hắn không chút do dự chọn trường thương, hắn vẫn đang đắm chìm trong thương ý. Mặc dù khống chế cơ giáp không giống với thực tế sử dụng, nhưng khống chế cơ giáp chân chính là đem cơ giáp trở thành thân thể của mình.

Hào quang lóe lên, cơ giáp cận chiến cao 12 mét xuất hiện trong sân thi đấu. Đường Vũ Lân ngồi trong cơ giáp, tay cầm một thanh thương siêu lớn dài đến 15 mét, uy thế to lớn.

Ở đối diện hắn, đối thủ là cơ giáp viễn trình sử dụng Hồn Đạo pháo. Điều này không thay đổi.

Chẳng lẽ trong giai đoạn khảo nghiệm, Liên bang cảm thấy cơ giáp cận chiến quá thua thiệt nên mới có nhiều vũ khí hơn để lựa chọn.

Bây giờ hắn đã ở trong trận Cơ Giáp chiến đầu tiên, cận chiến đối viễn trình.

"Ba, hai, một, bắt đầu!" Âm thanh điện tử luôn đơn giản và trực tiếp như vậy.

"Bùm, bùm, bùm!" Cơ giáp viễn trình đối diện lập tức tấn công Đường Vũ Lân. Nó đưa tay lên bắn ra ba phát đạn, bao trùm về phía Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân khống chế cơ giáp cầm chặt trường thương, trong chốc lát, vô số thương ý đã hiện lên trước mặt hắn. Trường thương trong tay cơ giáp run lên, đâm ra ba lần nhanh như chớp, làm ba phát đạn nổ tung, nhưng cơ giáp vẫn bất động.

Đây không phải là Thiên Phu Sở Chỉ, mà là khống chế của Đường Vũ Lân với cơ giáp, vẫn là tốc độ kết hợp với lực lượng như lúc đầu.

Nhưng khi đâm thương, cảm giác đã khác.

Trăm binh chi Vương, vương giả chi lộ!

"Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm!" Lại là năm quả pháo bắn tới.

Trường thương đâm ra năm lần, hoá giải công kích của đối phương, nhưng cơ giáp của Đường Vũ Lân vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Kỳ thật trong thực chiến, cảm giác giống như chỉ đâm thương ra rất đơn giản, nhưng mỗi lần đâm ra, Đường Vũ Lân đều cảm nhận được quỹ đạo của thương, thương mang lập loè ở giữa, vầng sáng lưu chuyển và vang vọng trong không khí.

Cơ giáp viễn trình ở đối diện cũng thấy kỳ lạ. Nói chung khi cận chiến đối viễn trình, trước tiên sẽ thử kéo gần khoảng cách, mà viễn trình thì cố gắng kéo giãn khoảng cách. Như tình huống như của Đường Vũ Lân, khống chế cơ giáp cận chiến đứng nguyên tại chỗ chịu đòn tấn công tầm xa là không thể xuất hiện trong trận đấu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net