Chương 984: Trợn mắt há mồm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này, có tám đầu Kim Long bay lên, được bao quanh bởi Lam Ngân Hoàng, bọn nó bay lên như chúng tinh phủng nguyệt. Cho tới lúc này, Kim Long Kinh Thiên mới nổ tung, hoá thành khí lưu. Năng lượng cuồng bạo dấy lên gió lớn trong sân thi đấu.

Tám đầu Kim Long bay tán loạn. Đường Vũ Lân đột nhiên gầm lên, chính là Hoàng Kim Long Hống.

Một đầu Kim Long lớn gấp ba lần Kim Long Kinh Thiên trước đó xuất hiện. Đầu Kim Long này chỉ cao 2 mét, nhưng với sự mô phỏng của ngàn vạn Lam Ngân Hoàng, thể tích của nó đột nhiên tăng lên, cao tới 4 mét.

Tiếng gầm kinh khủng làm cả sân thi đấu rung lên kịch liệt. Lần này, Đường Vũ Lân không chú ý tới Long Vũ Tuyết ở phía xa, hướng phát ra Hoàng Kim Long Hống chính là ở bên đó.

Cách xa hàng trăm mét, Long Vũ Tuyết cảm giác một luồng khí tức nóng bỏng đang điên cuồng lao về phía mình. Tiếng gầm kinh khủng, trùng kích tinh thần đáng sợ và ánh điện màu tím phóng ra từ mắt đầu rồng, tất cả khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.

Thân thể run lên, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Sau đó, cơ thể ảo của nàng tan vỡ và biến mất trên sân đấu.

Hoàng Kim Long Hống rất nặng khí thế. Lúc trước Đường Vũ Lân luôn ở giữa sân luyện thương, kết hợp với tích luỹ phía trước, lần đầu tiên thi triển khí tức cường đại sinh ra khi dung hợp huyết mạch và võ hồn, tất cả đều tăng phúc cho Hoàng Kim Long Hống.

Toàn bộ không gian vỡ nát vì tiếng rống vừa rồi. Trong tình huống không phòng bị, Long Vũ Tuyết căn bản không có thời gian phản ứng đã rời khỏi sân thi đấu.

Nếu ở bên ngoài, Đấu Khải của nàng còn có thể tự động hộ thể, nhưng đây là thế giới ảo, nàng không chủ động phóng thích, Đấu Khải sẽ không xuất hiện.

"Tiểu Đường, thắng!"

Đường Vũ Lân vẫn còn đang phấn khích, ngay sau đó đã bị truyền tống ra.

Mình, mình thắng?

Hắn hơi ngốc nhìn Hoàng Kim Long Thương, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, vừa rồi khi đối mặt với Hoàng Kim Long Hống, cơ thể Long Vũ Tuyết đã nổ tung.

Không tốt...

Nhanh chóng rời khỏi Tinh Đấu Chiến Võng, Đường Vũ Lân chui ra khỏi khoang thuyền Tinh Đấu, lập tức thay đổi y phục rồi chạy ra ngoài.

Trong Tinh Đấu Chiến Võng, hắn chưa từng chết nên không biết cảm giác chết trong đó có giống ở trong Thăng Linh Đài hay không.

Trực tiếp tan vỡ như vừa rồi chắc chắn là đau đớn nhất, nếu cảm giác này không được làm giảm, hắn lo lắng cơ thể Long Vũ Tuyết sẽ xảy ra vấn đề.

Vì vậy, hắn ra khỏi ký túc xá liền chạy thẳng tới khu nghỉ ngơi của quân đoàn.

Những nơi hắn đi qua, băng tuyết bay tán loạn khiến những người khác chú ý.

Trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã chạy đến khu vực đặt khoang thuyền Tinh Đấu của quân đoàn. Nơi này rất đông người, bên ngoài cũng có nhiều người xếp hàng.

Đường Vũ Lân muốn lách vào thì lập tức bị ngăn lại.

"Làm gì vậy, phạm quy sao? Có biết đạo lý hay không?" Một nam tử có thân hình cao lớn chắn ngang người hắn, ngăn cản đường đi của Đường Vũ Lân.

Lúc này Đường Vũ Lân lòng nóng như lửa đốt, theo bản năng như trở lại Học Viện Sử Lai Khắc, nắm lấy bả vai đối phương ném ra ngoài.

Người kia nặng ít nhất 200 cân trở lên, nhưng trong tay hắn lại giống như một ngọn cỏ.

Khu nghỉ ngơ vốn náo nhiệt trong chớp mắt yên tĩnh lại, thậm chí khi Đường Vũ Lân lách vào trong cũng không có người ngăn cản. Sau hai ba lần rẽ, hắn đã chen vào bên trong. Sau đó hắn nhìn thấy Long Vũ Tuyết.

Sắc mặt Long Vũ Tuyết có chút tái nhợt, vừa mới từ bên trong đi ra. Bởi vì không thể mặc quần áo trong khoang thuyền Tinh Đấu nên mỗi dụng cụ đều có một phòng nhỏ riêng. Trước mỗi lần sử dụng, bọn họ đến đó khử trùng trước rồi mới tiến vào.

"Ngươi không sao chứ?" Đường Vũ Lân tiến lên một bước, bắt lấy bả vai nàng, cảm thụ dao động khí huyết trong cơ thể nàng có hỗn loạn không.

Long Vũ Tuyết bị hắn bắt lấy bả vai nên giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp, oán giận trong lòng lập tức biến mất.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta không sao."

Đường Vũ Lân nhẹ nhàng thở ra, "Bị thương trong đó có đau không? Nếu chết thì có cảm giác đau đớn giống khi ở Thăng Linh Đài Truyền Linh Tháp không?"

Long Vũ Tuyết lắc đầu, "Liên bang sao có thể làm đến mức như Truyền Linh Tháp? Cảm giác đau giảm xuống 20% nên sẽ không nguy hiểm. Nhưng dù vậy ta vẫn rất đau. Ngươi là tên bại hoại, ngươi có nhân tính hay không, lại đối xử với ta như vậy."

Nói tới đây, Long Vũ Tuyết đột nhiên cảm giác được bầu không khí xung quanh có chút không đúng. Nàng theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó thấy một đám người đang trợn mắt há mồm.

Xếp hàng ở chỗ này có hơn trăm người, lúc này mọi người lên tiếng, ánh mắt đều tập trung lên người bọn họ. Có trợn mắt há mồm, có há to miệng, có biểu lộ quái dị.

"Làm sao? Các ngươi đang nhìn gì?" Khuôn mặt Long Vũ Tuyết đỏ lên, gắt giọng nói.

--------------------

Lúc này tâm trạng Trương Huyễn Vân không tốt, rất không tốt.

Lúc đầu hắn có tâm trạng rất vui vẻ. Hắn đã thử dùng Tinh Đấu Chiến Võng do Liên bang tạo ra. Trước đó hắn về thủ đô Minh Đô họp và nghe báo cáo nghiên cứu khoa học, đồng thời đã tự mình thử nghiệm, hiệu quả rất tốt. So với các phần mềm giả lập trước đây, Liên bang chẳng những tích hợp trí tuệ nhân tạo vào đó mà quan trọng hơn là, nó phù hợp với tất cả mọi người. Cho dù là người thường cũng có thể sử dụng. Điều này chắc chắn góp phần nâng cao tố chất toàn quân.

Thân là Liên bang Thượng tướng, đương đại Quân đoàn trưởng Quân đoàn Huyết Thần, trong quân đội hắn luôn có địa vị siêu việt. Ảnh hưởng của Quân đoàn Huyết Thần có điểm giống với ảnh hưởng của Học Viện Sử Lai Khắc tới giới hồn sư. Trong quân đội, một phần quan quân trụ cột đều là chiến sĩ tấn thăng lên sau 10 năm phục vụ tại Quân đoàn Huyết Thần. Vì vậy, thân là Quân đoàn trưởng Quân đoàn Huyết Thần, hắn có địa vị siêu việt trong các đại lão ở quân đội.

30 đài khoang thuyền Tinh Đấu, bất kỳ quân hàm nào cũng phải xếp hàng mới có thể sử dụng. Người dự thi căn cứ vào thời gian dự thi mà được ưu tiên sử dụng. Đây là quy tắc hắn tạo ra.

Thân là người lập ra quy tắc, hắn biết rõ cách động viên cấp dưới của mình nên hôm nay, hắn cũng đến đây cùng sử dụng khoang thuyền Tinh Đấu. Trên thực tế, trong phòng làm việc của hắn cũng có đồ vậy này.

Vừa xếp hàng vừa tâm sự với các chiến sĩ, bình dị gần gũi hỏi thăm bọn họ cảm thụ về Thâm Uyên triều tịch trước đó. Hắn cảm giác có thu hoạch không nhỏ, tự nhiên tâm trạng rất tốt.

Nhưng đúng lúc này, một thanh niên Thiếu uý bất ngờ xông vào, vừa đến đội ngũ phía sau đã bắt đầu chen lấn. Khí lực không nhỏ, đã gạt ra không ít người. Những người khác đều không ngăn hắn lại.

Thân là Quân đoàn trưởng, hắn vốn muốn đùa một chút, quét ngang, ngăn lại vị Thiếu uý này.

Nhưng hắn đang muốn hỏi tiểu tử có chuyện gì sốt ruột mà không tuân thủ quy tắc thì không ngờ, tiểu tử thúi kia không thèm nói một câu đã bắt lấy vai hắn, ném ra ngoài.

Là Phong Hào Đấu La cấp 98, Tứ tự Đấu Khải Sư, hắn chắc chắn là một trong ít người đứng ở đỉnh cao thế giới, Trương Huyễn Vân vốn không đến mức phải chịu như vậy. Nhưng tiểu tử kia ra tay quá nhanh, hơn nữa hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ trong Quân đoàn Huyết Thần lại có một Thiếu uý dám ra tay với mình. Do đó mới chịu thiệt thòi, bị ném ra ngoài.

Mặc dù tiểu tử kia ra tay rất có chừng mực, dù ngã xuống đất cũng không bị thương. Nhưng thân là Quân đoàn trưởng, là chỉ huy cao nhất toàn quân, hắn lại bị một Thiếu uý ném bay trước mặt bao nhiêu người, tâm tình Trương Huyễn Vân làm sao có thể tốt.

Giờ khắc này, vị Thượng tướng trên vai đeo ba ngôi sao đang đứng chống nạnh, nhìn đôi thanh niên "kề vai sát cánh" hỏi thăm nhau. Tiểu cô nương kia hắn có biết, không phải là con gái của Phó quân đoàn trưởng Long Thiên Vũ sao?

Lúc này, Long Vũ Tuyết cũng chú ý tới Quân đoàn trưởng, không khỏi đưa tay bịt miệng lại. Khi nàng đến, Trương Huyễn Vân còn chưa đến. Nàng thật không ngờ lại nhìn thấy vị này ở đây.

"Xin chào Thủ trưởng!" Nghiêm, hành lễ.

Đường Vũ Lân vì động tác đột ngột của Long Vũ Tuyết mà giật mình, vội vàng buông tay đang nắm lấy vai nàng, cũng quay người nhìn lại.

Oa, Thượng tướng ba sao, giống với Huyết Nhất a! Dù chỉ đoán, hắn cũng đoán được thân phận của vị này, theo bản năng hành lễ giống Long Vũ Tuyết.

Nhưng khi chào theo nghi thức quân đội, trong lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm không tốt. Bởi vì, hắn nhớ ra điều gì đó, dáng người này hình như có chút quen mắt.

Khẽ nhướng mày, Trương Huyễn Vân tập trung vào Đường Vũ Lân, "Danh tính!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net