Chương 990: Xin phép nghỉ thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thở dài một hơi, Đường Vũ Lân duỗi người, ra khỏi khoang điều khiển, đi ăn cơm.

Khi hắn đi vào nhà ăn thì thấy ngay Giang Ngũ Nguyệt. Bên cạnh y có không ít người, đang sôi nổi thảo luận thứ gì đó.

Đi tới, Đường Vũ Lân vỗ Giang Ngũ Nguyệt một cái từ phía sau.

"Huynh đệ, đi ăn cơm!" Giang Ngũ Nguyệt nhìn hắn, lập tức mỉm cười.

Nhìn thấy Đường Vũ Lân, các chiến sĩ cận chiến bên cạnh y cũng cười, trong nụ cười còn có một chút kính nể.

Đừng nhìn Đường Vũ Lân chỉ là quân hàm Thiếu uý, trong trận chiến ngày hôm đó, hắn phối hợp với Giang Ngũ Nguyệt chống đỡ cường địch. Đặc biệt Kim Long Cuồng Bạo Lĩnh Vực tăng phúc cho các chiến sĩ Tiểu đoàn 1 làm bọn họ nhớ mãi.

Quân đội vĩnh viễn là nơi tôn trọng cường giả, thực lực mạnh sẽ nổi danh trong quân đội. Đặc biệt là một nơi như Quân đoàn Huyết Thần. Ngày đó Đường Vũ Lân bộc phát, ít nhất đã làm Tiểu đoàn 1 giảm bớt 2/3 thương vong. Các chiến sĩ làm sao có thể không tôn kính hắn?

"Các ngươi đang nói gì thế? Náo nhiệt như vậy." Đường Vũ Lân cười hỏi.

Giang Ngũ Nguyệt nói: "Chúng ta đang nói tới một trận Tinh Đấu Chiến Võng, vừa rồi Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 thi đấu thua. Người kia không thuộc quân đoàn chúng ta. Thật lạ, khu vực thi đấu phía Tây khi nào đã có Cơ Giáp Sư tốt như thế. Trong quân đoàn chúng ta, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 có kỹ xảo cận chiến hàng đầu, vậy mà đối thủ của hắn lại không hề thua kém. Hơn nữa, võ hồn của hắn còn mạnh hơn. Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 bị loại ở vòng thứ hai, chán nản tới mức không muốn ăn cơm."

Đường Vũ Lân trong lòng khẽ động, khóe miệng hơi run, nhưng hắn thông minh không nói thêm gì, chỉ cười nói: "Đi ăn cơm thôi, ngươi nói ta nghe một chút."

Lấy cơm, Đường Vũ Lân ngồi cùng Giang Ngũ Nguyệt.

"Nói đi, có phải ngươi hay không?" Giang Ngũ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân với ánh mắt sáng rực.

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Nếu vị Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 theo lời ngươi dùng vũ khí trường đao thì e rằng chính là ta."

Giang Ngũ Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn Đường Vũ Lân, "Thật sự là ngươi? Vậy mà lại là ngươi? Làm sao có thể. Ngươi khống chế cơ giáp thành thạo vậy sao? Ngươi có phải là người không?"

Đường Vũ Lân ho khan một tiếng, "Luyện qua, luyện qua mà thôi. Ngươi phải giữ bí mật cho ta."

Giang Ngũ Nguyệt ho khan một tiếng, "Rất lâu rồi ta chưa ăn đồ ăn cửa số 1."

Đường Vũ Lân sắc mặt cứng đờ, "Ngươi cái tên này..."

Giang Ngũ Nguyệt cười hắc hắc, "Lúc trước không phải ngươi cũng lừa ta sao? Ta chỉ ăn một phần, không nhiều lắm. Đây là thời điểm phát triển thân thể."

"Ngươi đã 30 rồi, phát triển thân thể cái gì..." Mặc dù nói như vậy, nhưng Đường Vũ Lân vẫn đi mua cho hắn một phần, đồng thời trong lòng âm thầm thề, về sau nhất định không nói thật.

"Ngươi làm như thế nào?" Vừa ăn cơm, Giang Ngũ Nguyệt vừa hỏi Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân nói: "Thương ý. Ta dung nhập thương ý vào trong cơ giáp, mặc dù hắn có thể phòng thủ công kích của ta, nhưng chỉ cần ý chí không đủ kiên cường, tinh thần lực không đủ mạnh thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, khi đó ta có biện pháp phòng ngự khác. Đổi lại là ngươi, trước mắt thương ý của ta rất khó ảnh hưởng tới ngươi."

Giang Ngũ Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng lại cười khổ, "Ta khống chế cơ giáp không quá thành thạo. Ngươi cũng biết khi ta toàn lực phóng thích võ hồn, kích thước không khác cơ giáp lắm, vì vậy về cơ bản ta đặc biệt không phù hợp với cơ giáp. Không có cách nào khác, chỉ có thể như bây giờ."

Đường Vũ Lân bật cười, không phải sao, võ hồn Bá Vương Long đúng là phải đối mặt với tình huống này. Nhưng cường độ bản thân y cũng không khác gì cơ giáp lắm.

--------------------

Tu luyện, thi đấu đã trở thành vòng sinh hoạt chính của Đường Vũ Lân. Trong nửa tháng sau đó, mỗi ngày hắn đều thi đấu và tu luyện.

Tinh Đấu Chiến Võng là thực chiến thuần tuý nhất, kể cả thực chiến sinh tử, nó có trợ giúp phi thường lớn với Đường Vũ Lân. Đặc biệt ở phương diện kỹ xảo khống chế cơ giáp, nó đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.

Khu vực thi đấu phía Tây có thực lực tổng hợp yếu nhất toàn Liên bang, nhưng đừng quên nơi này có Quân đoàn Huyết Thần. Đường Vũ Lân thường xuyên bị ghép cặp với đối thủ tới từ Quân đoàn Huyết Thần. Ở vòng loại, thi đấu cường độ này chắc chắn là mạnh nhất toàn đại lục.

Dù ở cùng một khu vực thi đấu, nếu ở khoảng cách tương đối gần thì xác suất bị ghép cặp thi đấu tương đối cao.

Khi Đường Vũ Lân đánh bại đối thủ cơ giáp thứ tám của mình thì âm thanh điện tử rốt cuộc đã có chút thay đổi.

"Vòng loại khu vực phía Tây kết thúc, bạn đã tiến vào thi đấu vòng tròn. Thi đấu vòng tròn tổng cộng có 64 tuyển thủ, chia làm 8 tổ, 4 thứ hạng đầu của mỗi tổ sẽ tiến vào vòng sau. Sau khi vào top 32 sẽ không có thứ hạng, trực tiếp vào vòng chung kết toàn Liên bang."

Khá tiết kiệm thời gian và công sức. Nói cách khác, hắn phải tham gia 7 trận thi đấu vòng tròn, nếu thắng đủ trận thì mới tiến vào top 32. Lúc đó có thể tham gia vòng chung kết.

Ở Cơ Giáp chiến, Đường Vũ Lân đã thắng 8 trận liên tiếp, trong đó không gặp được đối thủ đặc biệt cường đại. Mạnh nhất cũng chỉ là một vị Hồn Đế.

Thông qua những ngày thi đấu và tu luyện này, võ hồn và huyết mạch dung hợp đã triệt để hoàn thành, tinh hạch trong vòng xoáy hồn lực ngày càng rõ ràng, khoảng cách hình thành hồn hạch chỉ còn một bước cuối cùng.

"Nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau sẽ bắt đầu thi đấu vòng tròn."

Có ba ngày nghỉ ngơi và khôi phục, trong lòng Đường Vũ Lân đột nhiên nóng lên, có thể xin phép nghỉ một chút hay không?

Vì vậy Đường Vũ Lân đi tìm Huyết Nhất.

"Ngươi muốn nghỉ ngơi?" Huyết Nhất nhìn Đường Vũ Lân một cái.

Đường Vũ Lân vẻ mặt chờ mong, "Ngài xem, ta đã đến đây lâu rồi, ngài cũng không cho ta tăng lên quân hàm. Lúc này vừa hay kết thúc vòng loại, hai hạng mục ta đều đã tiến vào vòng sau, coi như là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Vậy có thể cho ta hai ngày nghỉ không? Ta muốn tới thung lũng Liệt Hỏa, coi như là thư giãn tinh thần."

Im lặng một lúc, Huyết Nhất nói: "Được rồi, đi nhanh về nhanh."

"Cảm ơn trưởng quan." Đường Vũ Lân vô cùng vui mừng. Đến đây đã gần hai tháng, rốt cuộc hắn có thể về thăm Cổ Nguyệt Na rồi. Còn gì hạnh phúc hơn đây?

Kích động rời khỏi văn phòng của Huyết Nhất, Đường Vũ Lân lập tức bấm số của Cổ Nguyệt Na.

"Cổ Nguyệt, ta có thể đi tìm nàng rồi, đợi ta nhé. Một lát nữa ta sẽ khởi hành, ta sẽ đi nhanh nhất có thể, đoán chừng mất khoảng ba giờ." Đường trở về không cần leo núi, hắn có Nhị tự Đấu Khải, có thể bay.

"Thật tốt quá, ba ba, ta chờ ngươi." Giọng nói của Cổ Nguyệt Na vì hưng phấn mà có chút run rẩy.

Không chút chậm trễ, vừa rời khỏi quân đoàn, Đường Vũ Lân đã phóng xuất ra Nhị tự Đấu Khải của mình, mở ra hai cánh bay vào không trung, hướng thẳng tới thung lũng Liệt Hỏa.

Gió núi lạnh thấu xương, cái lạnh xuyên qua cơ thể như dao găm, nhưng khi những hàn ý này đến gần Đường Vũ Lân, chúng đã bị khí huyết chi lực đậm đặc hoá giải. Hai cánh màu vàng sải rộng khiến hắn như một con chim vàng bay lượn trên không trung. Các đỉnh núi lướt qua dưới chân hắn, đi về phương xa với tốc độ vô cùng nhanh.

Có thể phi hành thật sự quá tuyệt vời, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Đường Vũ Lân vỗ cánh và tiếp tục tăng tốc. Đây là ưu điểm của Nhị tự Đấu Khải. So với Nhất tự Đấu Khải, đó đơn giản là cách biệt một trời một vực.

Cuối cùng thung lũng Liệt Hỏa đã ở trong tầm mắt. Nhiệt độ xung quanh đã tăng lên rõ ràng, Đường Vũ Lân thu lại hai cánh, hạ xuống đất.

Hắn không có ý định bay qua, thung lũng Liệt Hỏa cũng có quân đội đóng quân, nếu xảy ra hiểu nhầm thì không tốt.

Hắn lấy ra bộ y phục bình thường từ trong nhẫn trữ vật, thay quân trang ra. Đường Vũ Lân chạy nhanh về phía thung lũng. Hắn lúc này giống như tụ tiễn quy tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net