Chương 996: Tái chiến một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngũ Nguyệt bấm Hồn Đạo thông tin, nhưng bên kia lại truyền đến tiếng tút tút.

"Không ai bắt máy, ta đoán hắn đang huấn luyện nên đã tắt Huyết Thần Hoàn." Giang Ngũ Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai nói.

"Ta mặc kệ, ngươi phải tìm được hắn cho ta, nếu không hôm nay ta coi hắn là ngươi." Lăng Vũ Nguyệt tức giận nói.

"Ngươi phân rõ phải trái hay không?" Giang Ngũ Nguyệt cũng nổi giận.

"Lão nương nói đạo lý với ngươi lúc nào? Ta không phân phải trái thì ngươi có thể làm gì? Không phục một mình đấu." Lăng Vũ Nguyệt lúc này đã hoàn toàn nổi giận.

"Được rồi, mặc kệ ngươi, ngươi đợi đấy, ta thử gọi lại. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng giận chó đánh mèo lên ta. Ta đã giúp ngươi rồi, chuyện này không liên quan đến ta, dựa vào cái gì mà đánh ta. Hơn nữa ngươi đừng cho rằng mặc cơ giáp là có thể thắng, người ta cũng là Nhị tự Đấu Khải Sư, thực lực ở trên ta. Nếu là chiến đấu bình thường, ngươi không có cơ hội."

"Hừ, ngươi chỉ cần liên lạc là được." Lăng Vũ Nguyệt bớt giận đi một chút, chuyện hôm nay đúng là không liên quan tới hắn.

Giang Ngũ Nguyệt lại gọi mấy lần cho Đường Vũ Lân nhưng vẫn không có người nghe.

Lúc này, Đường Vũ Lân đã tắt Huyết Thần Hoàn, trong khi tu luyện, hắn rất không muốn bị người khác quấy rầy. Bây giờ hắn đang ở trong phòng huấn luyện trọng lực, tay cầm Hoàng Kim Long Thương đâm từng thương về phía trước.

Có vài động tác lấy trường thương làm trụ cột, đây là phương pháp hắn tìm được ở Đường Môn lúc đầu. Đâm chính là loại cơ bản nhất.

Đâm, bổ, quất, điểm, những thứ này đều là kỹ xảo dùng thương.

Sau trận chiến với Giang Ngũ Nguyệt, Đường Vũ Lân phát hiện ra điểm yếu của mình nằm ở những điều cơ bản này. Muốn thực sự dùng được một thức Thiên Phu Sở Chỉ, vậy hắn phải hoàn thiện cơ sở trước. Cơ sở vững chắc mới có thể lĩnh ngộ Thiên Phu Sở Chỉ tốt hơn.

Vì vậy, hắn ở trong phòng huấn luyện trọng lực, điều chỉnh trọng lực gấp 5 lần bình thường, tay cầm Hoàng Kim Long Thương, luyện tập những điều cơ bản nhất.

Trung bình mỗi phút hắn đâm ra 30 thương, mỗi thương đều hết sức chăm chú, tinh thần khí hoàn toàn dung nhập vào trong thương. Hắn không sử dụng hồn lực hay huyết mạch chi lực, chỉ thuần tuý đâm ra, làm quen với cảm giác khi đâm thương.

Hắn không biết cuối cùng mình đã luyện tập bao lâu mới có thực sự tìm được cảm giác, nhưng hắn tin rằng chỉ cần liên tục tu luyện, trụ cột của mình nhất định sẽ trở nên kiên cố.

Chỉ đâm và không có động tác nào khác, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi. Với thể lực của hắn, tu luyện như vậy cùng không khó khăn. Long hạch tự nhiên tuần hoàn, cung cấp cho hắn thể lực và sức khôi phục siêu cường. Dù trọng lực gấp 5 lần cũng chỉ tăng tiêu hao lên một chút mà thôi. Đây đã là cực hạn của phòng huấn luyện trọng lực.

Không biết qua bao lâu, Đường Vũ Lân rốt cuộc cảm thấy hai tay mình bắt đầu đau nhức và dần cảm nhận được một ít ảo diệu khi đâm Hoàng Kim Long Thương ra, lúc này hắn mới dừng lại.

Thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán, thoả mãn gật đầu. Hắn thấy nên trở về nghỉ ngơi rồi tiếp tục.

Phía sau hắn còn có thi đấu, tất nhiên không thể luôn luyện tập ở chỗ này.

Ra khỏi phòng huấn luyện, khi hắn mở Huyết Thần Hoàn thì nó lập tức run lên.

"Ngũ Nguyệt, làm sao vậy?" Kết nối thông tin, Đường Vũ Lân nghi ngờ hỏi.

"Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy? Ngươi sắp hại chết ta rồi. Ngươi đang ở đâu?" Giang Ngũ Nguyệt nói như thể y đang hấp hối.

"A?" Đường Vũ Lân giật mình nói: "Ngươi sao vậy? Ta đang ở phòng huấn luyện trọng lực, ngươi ở đâu?"

"Ngươi ở cửa ra vào chờ ta, chúng ta lập tức tới."

Cắt đứt liên lạc, Đường Vũ Lân thật sự không biết làm sao, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ vì hôm qua y nhận thua? Không! Giang Ngũ Nguyệt sẽ không vì hôm qua nhận thua mà hôm nay bảo là mình hại chết y.

Hắn lau mồ hôi, một lát sau có hai người vội vàng chạy tới.

Chạy ở phía trước là một nữ sĩ quan, dáng người thon gầy, vai hơi rộng, khuôn mặt có chút cứng rắn, đôi mắt to sáng có thần, tóc ngắn dựng đứng như cương châm, tư thế hiên ngang.

Giang Ngũ Nguyệt ở sau lưng nàng, hai mắt vô thần, vẻ mặt chán nản.

"Ngươi chính là Đường Vũ Lân? Tiểu Đường có phải ngươi hay không?" Lăng Vũ Nguyệt tới trước Đường Vũ Lân, hỏi.

Đường Vũ Lân sững sờ một chút, nhìn về phía Giang Ngũ Nguyệt.

Giang Ngũ Nguyệt cười khổ nói: "Trong Cơ Giáp chiến ngươi không phải gặp một người dùng boomerang sao?"

Đường Vũ Lân thốt lên: "Làm sao ngươi biết?"

Giang Ngũ Nguyệt chỉ vào Lăng Vũ Nguyệt, "Không phải là cô ấy sao? Từ lúc nào ngươi lại có hồn linh Bá Vương Long rồi hả? Sao ta không biết? Cô ấy tìm ngươi."

Lăng Vũ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân với ánh mắt sáng rực, trong mắt không có lửa giận, ngược lại còn rất hiếu kỳ.

Dù thế nào Đường Vũ Lân cũng chỉ hơn 20 tuổi, lớn lên rất đẹp trai, đôi mắt to còn đẹp hơn mình. Nếu đổi thành tóc dài thì chính là một mỹ nữ.

Dáng người thon dài, cao ngất. Ánh mắt Lăng Vũ Nguyệt rất khắt khe, nhưng lại không tìm được khuyết điểm nào từ vẻ ngoài của Đường Vũ Lân.

"Không sai, ta là Tiểu Đường. Ngươi là người dùng boomerang, Lăng Vũ Nguyệt?" Đường Vũ Lân hỏi.

Lăng Vũ Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Không sai, là ta!"

Đường Vũ Lân nói: "Vậy ngươi tìm ta có việc gì?"

Lăng Vũ Nguyệt nói: "Ta đến tìm ngươi đánh lại một trận khác, một trận chiến thực sự. Ta thua không phục."

"Được." Đường Vũ Lân đồng ý.

Lần này đến Lăng Vũ Nguyệt kinh ngạc. Nàng vốn cho rằng Đường Vũ Lân sẽ trốn tránh, không nghĩ rằng lại nhìn thấy sự kích động trong đôi mắt hắn.

Giang Ngũ Nguyệt nói: "Được rồi bà điên, hết việc của ta rồi, các ngươi tự chơi đi."

"Ngươi còn gọi ta là bà điên, ta liền giết chết ngươi." Lăng Vũ Nguyệt hung ác nói.

Giang Ngũ Nguyệt đảo mắt, "Tốt nhất vĩnh viễn không nhìn thấy ngươi, ngươi không tìm ta, ta sao lại đi tìm ngươi. Ta đi đây." Nói xong, y quay người chạy trối chết.

Đường Vũ Lân tu luyện thương pháp hơn ba giờ, Lăng Vũ Nguyệt liền quấn lấy hắn hơn ba giờ, không ngừng để hắn gọi điện. Giang Ngũ Nguyệt không có cách nào khác, không thể trêu vào vị này. Hơn ba giờ này hắn bị hành hạ liên tục.

Nhìn Giang Ngũ Nguyệt chạy trối chết, Đường Vũ Lân nói: "Chúng ta đi đâu?" Hiện tại hắn đã thích ứng với thân phận Huyết Thần Doanh của mình, cũng không gọi là trưởng quan. Về tình huống của Đường Vũ Lân, trong hơn ba giờ chờ đợi, Lăng Vũ Nguyệt đã nghe Giang Ngũ Nguyệt nói rồi.

"Khu đối chiến cơ giáp, đi theo ta."

Quân đoàn Huyết Thần trang bị đầy đủ mọi thứ, tất nhiên là có khu đối chiến cơ giáp, hơn nữa vô cùng tân tiến.

Khu đối chiến cơ giáp này lớn hơn phòng đối chiến lúc trước Đường Vũ Lân và Giang Ngũ Nguyệt giao đấu, hơn nữa còn cao hơn nhiều. Đường kính khoảng 200 mét, độ cao hơn 70 mét. Nó nằm dưới mặt đất nên trước đây Đường Vũ Lân chưa từng nhìn thấy kiến trúc lớn như vậy ở bên trên.

Sử dụng khu đối chiến cơ giáp cần thanh toán công huân, sau khi Lăng Vũ Nguyệt thanh toán mới cùng Đường Vũ Lân đi vào.

"Nghe Lăng Vũ Nguyệt nói, phòng ngự của ngươi rất mạnh, lát nữa ta sẽ không thủ hạ lưu tình." Lăng Vũ Nguyệt ánh mắt sáng rực nhìn Đường Vũ Lân.

"Được." Đường Vũ Lân vẫn trả lời đơn giản và trực tiếp. Hắn rất mong chờ Lăng Vũ Nguyệt có thực lực như thế nào ở trạng thái toàn thịnh. Với năng lực khống chế cơ giáp của cô, nếu khống chế cơ giáp của chính mình thì nhất định sẽ phi thường mạnh.

Đương nhiên, Đường Vũ Lân cũng không có ý định khống chế cơ giáp đi khiêu chiến cô, đó không phải là tìm đánh sao? Hắn cũng sẽ dùng trạng thái mạnh nhất của mình để đối mặt, dùng để luyện thương pháp của mình.

Hai người cách nhau 100 mét, Lăng Vũ Nguyệt thở sâu, đôi mắt vốn cuồng dã nhanh chóng thu lại, trong thời gian ngắn đã trở nên lạnh lùng, cô nóng tính không có nghĩa là khi thi đấu cô cũng sẽ thế. Ngược lại, khi thi đấu cô luôn có thể bảo trì tỉnh táo. Trở thành Cơ Giáp Sư vương bài, cô hoàn toàn dựa vào thực lực của mình.

Phải biết rằng, Cơ Giáp Sư vương bài của Quân đoàn Huyết Thần hoàn toàn khác với Cơ Giáp Sư vương bài bên ngoài.

Cô vừa giơ tay lên, trước người liền xuất hiện một đạo hắc quang, bóng đen nhanh chóng phóng lớn, chính là một đài cơ giáp màu đen cao 8 mét.

Mặc dù trong lòng đã có dự đoán, nhưng khi thật sự chứng kiến Hắc cấp cơ giáp của Lăng Vũ Nguyệt, hắn không khỏi hít sâu một hơi.

Bản thân Hắc cấp cơ giáp không đáng sợ, đáng sợ hơn là nó nằm trong tay một vị Cơ Giáp Sư vương bài.

Dù là tốc độ, năng lực công thủ hay trang bị vũ khí, Hắc cấp cơ giáp so với cơ giáp tiêu chuẩn chính là một trời một vực, chính là sự khác biệt giữa hồn hoàn vạn năm và hồn hoàn mười năm.

Đối mặt với một đối thủ như vậy, ánh mắt Đường Vũ Lân lập tức trở nên ngưng tụ, vô cùng chăm chú. Xung quanh người hắn bốc lên một tầng quang vụ màu vàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net