Chương 1011: Xong việc rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho tới giờ khắc này, khán giả mới phản ứng kịp. Thắng? Tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc vậy mà thắng đương đại tộc trưởng Hỏa Long tộc Hỏa Long Vương Đường Mặc Hoàng? Mà còn trong tình huống Đường Mặc Hoàng sử dụng Thần Khí. Mọi thứ đều thật khó tin, nhưng dường như lại thuận lý thành chương. Dù sao, Cận Miểu Lâm không dựa vào lực lượng của mình, mà là uy lực của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng. Kiếm thứ hai là có chuyện gì? Không phải chỉ có thể phát động một kích duy nhất sao? Đường Mặc Hoàng thật vất vả mới ngăn được kiếm thứ nhất, không nghênh đón kiếm thứ hai là bảo vệ tính mạng, hắn nhận thua cũng không có gì đáng trách. Nhưng kiếm thứ hai sau đó đã tán loạn a!

Khi Đường Tam trở lại phòng nghỉ của mình thì các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc đang hoan hô, Cận Miểu Sâm thì trực tiếp nhào về phía trước, may là Đường Tam kịp thời ngăn cản nên nàng mới không nhảy lên người hắn.

Chính thức hiểu được chuyện gì xảy ra cũng chỉ có các Hoàng Giả quan chiến. Đường Tam làm một chuyện rất đơn giản, hắn rót năng lượng sinh mệnh khổng lồ vào trong tượng Kiếm Thánh, để kiếm ý trong đó được năng lượng sinh mệnh cưỡng ép tẩm bổ. Để đạt được mục đích này, thậm chí cả Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng cũng được ôn dưỡng, vì vậy khi pho tượng được dẫn động, lực lượng của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng đã hồi quỹ lại một phần, khiến cho kiếm quang thứ hai thành hình. Tuy rằng một kiếm này không có lực sát thương, nhưng chắc chắn đủ để hù doạ đối thủ. Vì vậy, Hỏa Long Vương Đường Mặc Hoàng thua.

Ấn tượng của khán giả với Cận Miểu Lâm là hắn không làm gì đã thắng thêm một trận. Phải biết rằng sau khi thắng trận này, hắn sẽ tiến vào 20 vị trí đầu. Nếu hôm nay không xuất hiện tình huống lưỡng bại câu thương, hắn chỉ cần thắng thêm một trận là bước vào vòng bán kết. Tất cả đều rất tự nhiên, nhưng lại thật khó tin.

"May mắn, đều là nhờ may mắn." Đường Tam mỉm cười xoa dịu các trưởng lão. Đối với các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc, mặc dù bọn họ không nghĩ rằng tộc trưởng có thể tiến xa hơn trong cuộc thi phía sau, nhưng có thể giành được hai chiến thắng liên tiếp trong cuộc thi đấu đỉnh cao như Chiếm Hoàng chi chiến đã vượt quá dự liệu của bọn họ. Hơn nữa, tộc trưởng mới chỉ dùng một vật đấu giá mua được trên hội đấu giá siêu cấp mà thôi. Đồ vật hắn mua không chỉ có như vậy. Nhìn thấy tộc trưởng liên tục thắng lợi, các trưởng lão đã có thêm một số ý tưởng.

Long tộc đầu tiên bị loại đã xuất hiện. Từ An Vũ ngồi trong phòng nghỉ, hai mắt nheo lại. Đường Mặc Hoàng thua trận đấu không là gì đối với hắn. Trong các tuyển thủ Long tộc, Đường Mặc Hoàng tương đối yếu, hơn nữa tính cách thiếu kiên nhẫn, Từ An Vũ cũng không cho rằng hắn có thể đi tới bán kết. Tuy nhiên, Đường Mặc Hoàng thua bởi Cận Miểu Lâm, điều này khiến Từ An Vũ khó chịu. Gia hoả Lam Kim Thụ tộc này dường như trời sinh khắc chế Long tộc, lúc trước trên hội đấu giá đã khiến bọn họ phải trả giá rất cao, bây giờ lại loại tuyển thủ Long tộc đầu tiên. Nhìn qua, hắn ta có vẻ không làm gì cả, nhưng hắn thật sự không làm gì sao? Người khác chú ý tới kiếm quang động trời từ pho tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng, nhưng Từ An Vũ lại chú ý tới thần sắc của Đường Tam lúc đó.

Hắn nhớ rõ khi dẫn động pho tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng, trên mặt Đường Tam luôn mỉm cười thản nhiên, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Ngoài việc giả vờ sợ hãi lúc đầu, phía sau đều diễn ra thuận lợi. Hơn nữa, kiếm quang va chạm rất dữ dội với công kích toàn lực của Đường Mặc Hoàng nhưng Đường Tam không bị tổn thương một xíu nào. Tuy nói Đường Tam mượn lực lượng của tượng Kiếm Thánh, nhưng muốn mượn được lực lượng thì phải có khả năng khống chế nó.

Cận Miểu Lâm tuyệt đối không đơn giản, ít nhất Thần Thức của hắn tương đối mạnh mới có thể khống chế được tượng Kiếm Thánh và phát huy ra uy năng như vậy. Đổi lại là một tuyển thủ khác thì dù có được tượng Kiếm Thánh cũng chưa chắc có thể làm được đến trình độ này, muốn chiến thắng Đường Mặc Hoàng vẫn là rất khó. Không đơn giản, tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc thật là không đơn giản. Từ An Vũ lần đầu tiên có lòng cảnh giác với Cận Miểu Lâm.

Đường Tam ngồi xuống chỗ của mình trong phòng nghỉ, cuộc thi vẫn đang tiếp tục diễn ra, một trận đấu mới đã bắt đầu. Hắn không quan sát trận đấu mà nhắm mắt lại, nhìn qua là đang nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế là nhớ lại quá trình chiến đấu của mình. Không có gì để nhớ về chiến đấu giữa hắn và Đường Mặc Hoàng, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn. Những gì hắn nghĩ đến là sự thay đổi của Thần Thức rơi trên người hắn khi hắn chiến đấu với Đường Mặc Hoàng.

Lúc ấy, hầu hết các Hoàng Giả đều chú ý đến hắn và Đường Mặc Hoàng. Sau khi Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng nhận được năng lượng sinh mệnh khổng lồ mà Đường Tam truyền cho thì Thần Thức dò xét Đường Tam đã tăng lên mấy lần. Còn có, Nhiếp Hồn Thiên Tinh Hoàng luôn dùng Thần Thức cường đại cảm ứng biến hoá trên người Đường Tam. Về phần các Hoàng Giả khác, Thần Thức của bọn họ xuất hiện chủ yếu ở lần thứ hai khi tượng Kiếm Thánh bộc phát kiếm mang. Trong chớp mắt đó, tất cả Thần Thức dò xét Đường Tam đều tăng lên mấy lần.

Chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Đường Tam. Còn các Thần Thức nhỏ yếu hơn thì cũng không là gì. Hắn muốn cho các Hoàng Giả một ấn tượng, tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc là một tiểu tử thông minh và có chút năng lực, đồng thời có năng lượng sinh mệnh cực hạn. Do vậy, từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng năng lượng sinh mệnh của Lam Kim Thụ tộc. Nhưng ở phương diện khống chế, ưu thế Thần Thức là không thể che giấu. Ít nhất những người tra xét kỹ càng sẽ biết rằng Thần Thức của hắn không yếu, không hề kém một số Đại Yêu Vương đỉnh phong. Đây là không có cách nào khác, không thể không bại lộ một chút nào. Chỉ cần không gây hoài nghi thì không có vấn đề.

"Chúng ta đi thôi." Đường Tam mở mắt ra, nói với các trưởng lão.

"Tộc trưởng, không cần quan sát đối thủ sao?" Đại trưởng lão hỏi.

Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Quan sát đối với chúng ta có ích sao? Hơn nữa cũng không biết vòng tiếp theo ta sẽ rút trúng ai. Không cần nhìn, không bằng về nghỉ ngơi thật tốt."

Cận Miểu Sâm cười hì hì nói: "Ngươi tiêu hao lớn sao? Ngươi cần nghỉ ngơi?"

Đường Tam tức giận nói: "Chẳng lẽ thúc giục pho tượng không tiêu hao sao? Lực lượng của ta tiêu hao không ít. Đi thôi." Nói xong, hắn đi ra ngoài trước, các trưởng lão vội vàng đuổi theo. Lúc này, khán giả đã bị trận đấu đặc sắc hấp dẫn nên không có nhiều người chú ý đến Lam Kim Thụ tộc đang lặng yên rời đi.

Ra khỏi sân thi đấu, đoàn người Lam Kim Thụ tộc lên xe ngựa, cũng không đi tới nơi nào khác, trực tiếp quay về khách sạn Bạch Hổ. Theo yêu cầu của Đường Tam, bọn họ không chúc mừng trận này chiến thắng.

Trở về phòng mình, Đường Tam đóng kỹ cửa phòng rồi khoanh chân ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Sau đó, vầng sáng méo mó từ người hắn khuếch trương ra, đó là sức mạnh của Thời Không Chi Tháp. Khí tức nhu hoà của Thời Không Chi Tháp bắn ra khiến Thần Thức của hắn càng nhạy cảm hơn. Hắn cảm nhận được tất cả Thần Thức có thể rơi trên người mình.

Tu vi của Đường Tam không bằng Hoàng Giả, nhưng cấp độ Thần Thức thì cao hơn nhiều Hoàng Giả bình thường. Trong trạng thái này, không có Thần Thức nào có thể thoát khỏi cảm giác của hắn. Lặng yên cảm thụ khoảng 15 phút, Đường Tam lặng yên biến mất trong vầng sáng vặn vẹo.

Thời Không Chi Tháp phụ trợ rất mạnh cho Khổng Tước Biến và Thì Quang Biến, đủ để chúng có khả năng của một huyết mạch siêu cấp. Khi xuất hiện lại, Đường Tam đã ở trong một con hẻm nhỏ âm u trên đường phố Tổ đình. Lúc này bộ dạng hắn đã thay đổi rất lớn, biến thành bộ dạng nhân loại bình thường. Hắn mặc một chiếc áo choàng lớn che lại bản thân. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net