Chương 212: Phân phối Tử Dương quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta đã xin nghỉ cho ngươi bên học viện Gia Lý, ngươi còn muốn tiếp tục đến đó sao?" Trương Hạo Hiên hỏi.

Đường Tam vội vàng gật đầu, nói: "Đương nhiên muốn đi. Bên kia ta có thể quan sát được không ít thứ tốt."

Trương Hạo Hiên gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi đi đi, chú ý an toàn. Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta trở về nghỉ ngơi, ngươi tự mình điều chỉnh thời gian đi."

Từ khi đến học viện Gia Lý làm công, Đường Tam rất ít khi tham gia học ở học viện Cứu Thục. Điều này Trương Hạo Hiên cũng yểm hộ cho hắn, trên thực tế, Đường Tam cũng không cần phần dạy học này.

Đường Tam nói: "Lão sư, người phân Tử Dương quả cho mọi người đi."

"Hả? Ngươi không phải mua cho mình sao?" Trương Hạo Hiên kinh ngạc nói.

Đường Tam lắc đầu, nói: "Để lại cho ta ba quả là được rồi. Còn lại phân cho Độc Bạch sư huynh, Cố Lý sư huynh, Chanh tử sư tỷ cùng Đại sư huynh a. Thiên tài địa bảo như vậy, ăn nhiều hiệu quả sẽ giảm xuống. Hơn nữa bọn họ cần nó hơn ta, nhất là Độc Bạch sư huynh. Gần đây Tinh Thần Lực của hắn tiến bộ không tệ, nếu như có thể tiếp tục tăng lên, nói không chừng bình cảnh huyết mạch sẽ bị phá vỡ, hắn có khả năng tiến giai."

Trương Hạo Hiên hai mắt sáng lên, "Ngươi nói Thiên Hồ Chi Nhãn có thể tiến giai? Nhanh vậy sao?"

Cách lần trước đột phá mới có mấy tháng thôi!

Đường Tam gật gật đầu, nói: "Có khả năng này, hắn là người cần tăng lên Tinh Thần Lực nhất. Cho nên ta đề nghị đưa cho hắn năm quả, bốn quả còn lại, cho Cố Lý sư huynh hai quả, Chanh tử sư tỷ cùng Đại sư huynh mỗi người một quả. Vậy là được rồi."

Vũ Băng Kỷ cùng Trình Tử Chanh không có nhu cầu lớn tăng lên Tinh Thần Lực như Cố Lý và Độc Bạch.

Trương Hạo Hiên trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, cứ theo lời ngươi đi."

Đường Tam mỉm cười nói: "Lão sư, kỳ thật ta cần hai quả là đủ rồi, vốn ta chỉ cần một quả là được, nhưng sau khi tinh lọc Tinh Thần Lực cần phải bổ sung thêm một chút, cho nên mới cần hai quả. Còn một quả người dùng đi. Tương lai người muốn đột phá Thần cấp, Tinh Thần Lực cũng rất trọng yếu a."

"Được." Trương Hạo Hiên cũng không khách khí với tên đệ tử này, gật đầu, nhận lấy mười Tử Dương quả từ chỗ Đường Tam. Trên mặt toát ra vẻ tươi cười, lúc này hắn mới rời khỏi gian phòng.

Trong các vật phẩm đấu giá được, giá cả cao chỉ có Tử Dương quả, Đường Tam đem đại bộ phận đều phân cho mọi người, đúng là việc ngoài dự liệu của hắn, nhưng làm cho hắn càng tán thưởng người đồ đệ này. Hắn đã nghĩ rồi, Đường Tam có thể nhanh chóng phát triển như thế, vậy tuỳ ý hắn đi, cũng không cần hạn chế điều gì, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất.

Trương Hạo Hiên đi rồi, Đường Tam nhìn phá thiên chuỳ trong tay cũng toát ra vài phần mừng rỡ. Có đuôi phá thiên chuỳ này, hắn rút cuộc đã có thể đại triển thần cước.

Bảy ngày đã không tới học viện Gia Lý rồi, không biết Mỹ công tử có đi tìm mình không? Hắn thầm suy nghĩ trong lòng.

Hắn ra khỏi phòng thì trời đã chạng vạng tối, sau khi ăn cơm tối xong, hắn lại trở về phòng, tiếp tục minh tưởng. Tinh Thần Lực vừa mới áp súc, hắn muốn ổn định lại nó nên không nóng lòng phục dụng Tử Dương quả. Trải qua lần tinh luyện này, Tinh Thần Lực của hắn đã tăng lên một bước lớn, đồng thời, bản thân hắn cũng có biến hoá. Hắn tựa hồ cao thêm một chút, cơ bắp cùng kinh mạch cứng cáp và co dãn hơn, xương cốt, làn da cũng biến hoá tốt hơn. Nhìn bề ngoài trông hắn cũng không chênh lệch với Mỹ công tử.

Sáng hôm sau, Đường Tam lại đến học viện Gia Lý. Sau khi vấn an Mao lão, hắn cầm chổi và nhanh chóng vùi đầu vào công việc của mình.

Học viện Gia Lý vẫn thoải mái hơn a! Thiên địa linh khí nồng đậm tẩm bổ bản thân rất tốt, Huyền Thiên Công càng ngày càng thêm hùng hậu.

Hắn ngày càng tiến vào trạng thái đỉnh phong của đỉnh phong, nếu không phải hắn tận lực áp chế thì đã sớm đột phá. Hiện tại, hắn hy vọng Cố Lý, Trình Tử Chanh sớm ngày lên Lục giai, như vậy hắn cũng sớm tiến giai. Đáng tiếc lúc này Độc Bạch không thể lên được Lục giai, hắn có đạt đến Ngũ giai không thì phải xem tác dụng của Tử Dương quả.

Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng thêm. Khi Đường Tam chuẩn bị đi ăn trưa, trong lòng hắn khẽ động, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn về một hướng.

Mỹ công tử mặc đồng phục đang đứng ở phía xa nhìn hắn.

Đường Tam ngẩn người, gặp lại nàng, hắn liền cảm thấy thật hạnh phúc, theo bản năng liền bước nhanh về phía đó.

Mỹ công tử nhìn hài tử đang đi về phía mình, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.

"Những ngày này ngươi đang làm cái gì? Vì sao không đến làm việc?" Nàng hơi giận nói.

"A? Ta minh tưởng sâu, một lần liền mất vài ngày, cho nên hôm nay mới đến. Ngươi chờ ta sao? Thực xin lỗi." Đường Tam vội vàng nói.

Mỹ công tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai chời ngươi hả? Như thế nào ngay cả Mỹ tỷ cũng không gọi rồi."

"Mỹ tỷ." Đường Tam biết điều kêu lên một tiếng.

Lúc này, sắc mặt Mỹ công tử mới khá hơn. Nàng nói: "Ngươi minh tưởng sâu thế nào?"

Đường Tam đáp: "Có tăng lên một chút."

Mỹ công tử nhìn hắn, mới bảy ngày trôi qua, hắn dường như lại cao lớn hơn, không biết có phải nhìn quen hắn rồi hay không, càng nhìn càng thấy hắn thuận mắt. Nàng cũng không biết vì cái gì mình vốn luôn tỉnh táo lại sinh ra giận dỗi. Bảy ngày không nhìn thấy hắn, nàng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội.

"Buổi tối ngươi có rảnh không?" Mỹ công tử hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì." Đường Tam rất vui, có chuyện gì trọng yếu hơn Mỹ công tử chứ?

Mỹ công tử nói: "Buổi tối ngươi theo ta ra ngoài một chuyến, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Ân" Đường Tam gật gật đầu.

Mỹ công tử lườm hắn một cái, quay người rời đi.

Lườm thôi cũng đẹp như vậy! Đường Tam thầm nghĩ, nàng cũng không nói buổi tối tìm nàng ở đâu a!

Không biết tìm nàng ở chỗ nào, buổi chiều sau khi xong việc, Đường Tam ở trên quảng trường chờ đợi. Hắn không đợi quá lâu, lúc chạng vạng tối đã thấy Mỹ công tử một thân váy dài đi tới.

Nàng mặc váy dài càng thêm phần xinh đẹp ôn nhu. Thiếu nữ mười bốn tuổi đã lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều. Vẻ đẹp trong trẻo kết hợp với khí chất lạnh lùng, cộng thêm váy màu lam nhạt đơn giản càng làm nàng thêm xinh đẹp. Mái tóc hơi rối được buộc gọn sau ót, mái ngang uốn lượn che đi phần trán, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa tiên tử bước ra từ trong tranh, Đường Tam nhìn một hồi không khỏi xuất thần.

"Nhìn cái gì? Đi thôi."

"Ân, Mỹ tỷ." Đường Tam vội vàng đi bên cạnh nàng.

Mỹ công tử đi phía trước, Đường Tam theo sau nhưng vẫn duy trì chậm hơn nàng nửa bước.

Từ góc độ này hắn có thể thấy rõ nàng hơn, nàng thật sự có chút gầy a! Cổ cùng lưng thẳng tắp, càng lộ ra vài phần cao quý.

"Ngươi nhìn cái gì?" Mỹ công tử đi phía trước nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, nàng dừng bước lại hỏi.

Đường Tam thiếu chút nữa là đụng phải nàng. Hắn vội dừng bước nhưng hai người vẫn gần trong gang tấc. Đường Tam có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên người nàng.

Mỹ công tử theo bản năng lui về sau một bước, đưa tay đẩy hắn một cái, giữ khoảng cách giữa mình và hắn.

"Eo quá nhỏ rồi. Ngươi nên ăn nhiều hơn." Đường Tam nói tự đáy lòng.

Mỹ công tử ngẩn người, trong giây lát khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, đưa tay đánh lên bả vai hắn, "Ngươi cút."

"Ai ui." Đường Tam lảo đảo mấy bước, kêu đau một tiếng, lúc này mới ý thức được mình có bao nhiêu lỗ mãng. Nhưng lời hắn nói là thật lòng, hoàn toàn theo bản năng nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net