Chương 216: Thời khắc săn giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian từng phút trôi qua, yến hội cũng dần tới hồi kết thúc. Trong nhà chính, tiếng huyên náo đã đã lớn và ngắt quãng hơn nhiều, đây là biểu hiện sau khi uống rượu.

Không đúng!

Đường Tam trong lòng khẽ động, nếu như Mỹ công tử vì thám thính tin tức hoặc thu hoạch vật gì đó từ phủ đệ này, nàng không nên ẩn núp một chỗ mà hẳn tìm tòi nhiều hơn, hơn nữa không nên ẩn nấp lâu như vậy.

Đã qua hơn một canh giờ rồi nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ, mục tiêu của nàng vẫn là ...

Đúng lúc này, cửa nhà chính mở ra, một đám người ngã trái ngã phải bước ra.

Đứng đầu là một gã Kim Cương Hùng Yêu thân cao chừng sáu mét, bộ lông toàn thân màu ám kim, không hề che giấu khí huyết chấn động của mình.

Đi cùng hắn còn có vài đầu Kim Cương Hùng Yêu khác, khí tức nhỏ yếu hơn hắn không ít.

Ngoài ra còn có một ít Yêu Quái khác, trong đó, hai vị Hồ tộc là bắt mắt nhất, đuôi to sau lưng theo thứ tự là màu đỏ và màu lam nhạt, biểu hiện rằng bọn họ thuộc về hai chủng tộc khác nhau. Tướng mạo xuất chúng, dáng đi thướt tha, phân biệt đi bên cạnh Kim Cương Hùng Yêu cường tráng nhất, hình như bọn họ đang cười đùa điều gì đó.

Có thể thấy, yến hội hôm nay làm đám Yêu Quái này rất hào hứng.

Kim Cương Hùng Yêu đứng đầu cười ha hả nói: "Nếu không phải ngày mai còn có việc, hôm nay chúng ta có thể uống suốt đêm ... Chờ ta làm xong việc ... hôm khác ... chúng ta lại tụ họp. Các ngươi... hai tiểu yêu tinh này, ta hôm nay không dám lưu các ngươi lại, nếu không, hắc hắc hắc hắc ..."

Các Yêu Quái đi xung quanh cũng cười vang. Có thể thấy được, Kim Cương Hùng Yêu này tuy không uống ít nhưng vẫn còn tỉnh táo. Sau khi tiễn đám Yêu Quái ra cửa lớn mới quay lại.

Các đầu Kim Cương Hùng Yêu ở bên cạnh hắn cũng nhanh chóng rời đi, hướng về các chỗ khác nhau.

Kim Cương Hùng Yêu đứng đầu thở dài một hơi, vươn người duỗi cổ rồi đi đến bên trong nhà chính.

Đúng lúc này, Đường Tam đột nhiên cảm thấy da đầu căng lên như muốn phát nổ, Tinh Thần Lực ngưng tụ, tập trung nhìn chằm chằm vào tên Kim Cương Hùng Yêu kia.

Trong không khí, từng đạo ngân quang xuất hiện ngay sau khi Kim Cương Hùng Yêu vừa sải bước vào nhà chính. Từng quang ảnh màu bạc không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện sau lưng nó.

Ngân quang kia xuất hiện quá đột ngột, căn bản không có phi hành, chỉ loé lên thì thân thể Kim Cương Hùng Yêu đã ngưng trệ.

"Rống" một tiếng gầm phẫn nộ lập tức vang lên, mà sau lưng nó, một nửa trong mười sau mũi tên đã găm vào da thịt.

Hào quang ám kim sắc mãnh liệt bắn ra, nương theo thanh âm "xuỳ xuỳ" liên tiếp, những mũi tên găm vào lưng lập tức bị đẩy ra, đồng thời máu cũng trào ra. Mà trong những dòng máu này có màu bạc và màu tím, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Một đạo thân ảnh trong chớp mắt đã đến bên cạnh Kim Cương Hùng Yêu. Nó thúc dục Kim Cương Hộ Thể bắn bay những tên nỏ, nhưng thân hình cực lớn cũng lắc lư lảo đảo một lát, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Trong tên nỏ kia có ẩn chứa không gian chi lực, đồng thời còn có kịch độc. Cho nên, khi Kim Cương Hùng Yêu cảm thấy không đúng, nó đã đánh bay những tên nỏ, đồng thời muốn bài xuất độc đã nhiễm vào cơ thể.

Nhưng kịch độc kia hết sức quỷ dị, sau khi nhiễm vào cơ thể hắn tựa hồ ngay lập tức lan đến nội tạng. Huyết dịch chỉ bài trừ một ít độc, sau đó cảm giác suy yếu nhanh chóng kéo đến.

Khi nó rống lên một tiếng kia lại cảm thấy một cảm giác đau đớn kịch liệt xuất hiện trong đầu. Tiếng rống lập tức ngưng bặt, thân thể cũng cứng ngắc lại lần nữa.

Mà đạo thân ảnh bên cạnh nó đã vọt lên.

Thân ảnh kia mặc hắc y, trên đầu có mang khăn trùm, hầu như che giấu không để lộ bất cứ điều gì ra ngoài.

Nàng không sử dụng vũ khí mà hai tay bắn ra hào quang bạch sắc, móng vuốt sắc nhọn xuất hiện, lập tức đặt lên cổ họng của Kim Cương Hùng Yêu.

Hào quang ám kim sắc lập loè, dưới một trảo kia có liên tiếp đốm sáng bắn ra. Kim Cương Hùng Yêu cường hãn nhất chính là phòng ngự, cho dù bị thương nặng vẫn có hiệu quả như trước.

Nhưng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện, móng vuốt đang tấn công nó bắn ra một tầng bạch kim sáng chói.

"Phốc" một tiếng đã phá được phòng ngự của Kim Cương Hùng Yêu, trực tiếp cắt lấy yết hầu của nó.

Đôi chân cực lớn của nó lúc này mới đạp về người đối phương, nhưng ngân quang loé lên, đối phương đã thoát khỏi phạm vi công kích của nó.

Kim Cương Hùng Yêu phát ra tiếng hừ hừ, máu tươi mãnh liệt trào ra, con mắt trừng lớn biểu hiện không thể tin được. Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng yết hầu bị vỡ làm hắn không thể nói được.

Thân ảnh kia cũng không hề dừng lại, ngân quang lại loé lên, nàng lại cắt một lần nữa, móng vuốt sắc bén chụp vào Kim Cương Hùng Yêu.

Yêu Quái Tộc có sinh mệnh lực rất cường đại, dù yết hầu bị cắt, Kim Cương Hùng Yêu vẫn có thể thi triển năng lực. Nhưng khi nó phóng thích Kim Cương Hộ Thể, cảm giác suy yếu mãnh liệt truyền đến, ám kim sắc trên người cũng ảm đạm hơn nhiều.

Một trảo sắc bén bắt xuống, lần này thân ảnh kia xuất hiện sau lưng nó, cắt vào dây thần kinh phần gáy. Da lông dày dưới một trảo bạch kim sắc nhọn kia không hề còn hiệu quả phòng ngự.

Thân ảnh kia cũng không dừng lại, đôi chân đạp trên lưng nó một cái, người liền bay ra bên ngoài.

Yết hầu cùng phần gáy bị cắt, Kim Cương Hùng Yêu không thể giãy giụa nữa, trực tiếp bổ nhào trên mặt đất.

Tiếng hô lúc trước của nó đã kinh động đến các Yêu Quái trong phủ đệ, khi thân ảnh kia đi ra khỏi nhà chính đã có mười mấy Kim Cương Hùng Yêu tu vi không kém chặn nàng lại. Trên người chúng hào quang ám kim sắc loé lên, Kim Cương Hộ Thể phóng thích, đánh tới nàng.

Người nọ cũng không ham chiến. Nàng phóng người lên một nóc nhà, cũng không thi triển ngân quang mà nhanh chóng chạy trốn.

Kim Cương Hùng không am hiểu tốc độ, tiếng rống giận giữ thê lương trong nháy mắt đã vang khắp phủ đệ, hiển nhiên bọn nó đã phát hiện thủ lĩnh của mình bị hại.

Nhưng bọn họ căn bản không đuổi kịp thân ảnh kia, người nọ nhảy qua nhảy lại giữa các nóc nhà, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, trước sau cũng chỉ hơn mười giây. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh và rất thuận lợi.

Thành Gia Lý, vùng ngoại ô.

Thân ảnh hắc y đến khi chạy vào một rừng cây mới dừng lại. Khi nàng muốn cởi khăn trùm đầu xuống thì cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên xoay người.

Đứng sau lưng nàng không xa có một thân ảnh hắc y mang mặt nạ, yên lặng nhìn nàng.

"Ngươi?" Bàn tay cứng ngắc, dừng lại trên đầu. Nhưng khăn đã bị cởi ra một phần, để lộ mái tóc màu bạch kim.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng đã bắn người lên, xông tới người kia.

"Đừng động thủ, nghe ta nói." Không hề nghi ngờ, người mang mặt nạ là Đường Tam, cũng là Tu La.

Báo Thiểm thi triển, thân hình Đường Tam loé lên cách xa nàng khoảng hai mươi mét, tránh được đòn công kích vừa rồi.

Nàng cũng không truy kích, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, cũng không che giấu sát ý.

"Ngươi có chút vội vàng, không tính toán chu đáo rồi, sao có thể lưu lại cho đối phương chứng cứ trọng yếu nhất chứ?" Đường Tam vừa nói vừa đưa tay ra, để lộ từng mũi tên màu đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net