Chương 341: Áp chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tam xoay tròn như con thoi, chuỳ sau lại mạnh hơn chuỳ trước, lực lượng kinh khủng bộc phát, kéo dài công kích. Trong nháy mắt hắn đã tấn công Sư Hổ Kiếm Thánh hơn hai mươi chuỳ.

Sư Hổ Kiếm Thánh liên tục lùi về phía sau, lực lượng của đối phương càng ngày càng mạnh, hắn không muốn lùi lại cũng không thể. Làm hắn hoảng sợ hơn là, trọng kiếm trong tay đã không giữ được nữa. Hắn không ngừng rót huyết mạch chi lực vào trong đó, nhưng trọng kiếm ngày càng nóng, hiện tại không phải là màu vàng, mà là màu đỏ vàng. Nhiệt độ càng lúc càng cao, bàn tay hắn cũng bắt đầu có mùi khét.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng tu vi cao hơn đối thủ nhưng lại bị áp chế không có cơ hội hoàn thủ, dù chỉ là một lần hồi khí cũng không có, càng không nói đến điều chỉnh huyết mạch chi lực. Đối phương lúc trước luôn né tránh, lúc này lại tấn công dữ dội, không hề cho mình bất cứ cơ hội nào.

Tiếng la hét lại vang lên, chiến đội Vô Địch, lần nữa một tên vẫn lạc.

Đường Tam chèn ép Sư Hổ Kiếm Thánh làm đồng đội vô cùng phấn khích. Vũ Băng Kỷ hoàn toàn phát huy khả năng khống chế Băng nguyên tố, được Thì Quang Biến phụ trợ mạnh mẽ đã hoàn thành băng mâu ba lần gia tốc. Lần gia tốc cuối cùng là do Thì Quang Biến gia trì làm đối thủ phán đoán sai, do đó băng châm xuyên qua mắt vào đại não, thành công làm nổ đầu hắn.

Bốn đấu hai, bọn họ bên này không còn đáng lo nữa.

Vũ Băng Kỷ bây giờ mới hiểu được vì sao hôm nay Đường Tam nói sẽ không giữ lại. Đồng đội như bọn họ thậm chí cũng không biết Đường Tam làm được như thế nào. Hắn lúc này áp chế một đối thủ cường đại như Sư Hổ Kiếm Thánh. Tới lúc này bọn họ mới biết được Đường Tam đã cường đại tới trình độ như vậy.

Còn trong mắt khán giả, trận đấu này có chút quái dị. Thực lực của Sư Hổ Kiếm Thánh rõ ràng ở trên đối thủ, nhưng lại bị đối phương áp chế. Cho dù là cường giả Thần cấp cũng không xem hiểu trận chiến này.

Thực tế, trong trận đấu này Đường Tam đã sử dụng ba loại huyết mạch chi lực. Trừ Phong Hổ biến thể hiện bên ngoài là Chiến Tranh Tiễn Đạp từ Tượng Yêu biến và không gian truyền tống từ Khổng Tước Biến.

Dưới sự khống chế của Tinh Thần Lực cường đại, không gian truyền tống là tiến hành truyền tống tại chỗ, biến mất trong chớp mắt rồi quay trở lại ngay. Khoảnh khắc đó tuyệt đối là vô cùng kỳ diệu. Đừng quên rằng, một kiếm kia của Sư Hổ Kiếm Thánh đủ để chém đứt không gian, muốn truyền tống tức thời rồi quay trở lại thì phải mạo hiểm, bởi vì khi trở lại có thể gặp nguy hiểm do không gian xé rách. Dù Khổng Tước Đại Yêu Vương khi gặp tình huống này cũng không ứng đối như vậy, mà sẽ chọn truyền tống đến nơi xa. Nhưng Đường Tam dám làm, lý giải không gian của một đời Thần Vương cho phép hắn làm như vậy. Cho nên, hắn làm được việc ngay cả Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng không dám làm, thử hỏi, ở đây có ai nhận ra hắn đang thi triển Khổng Tước Biến?

Sư Hổ Kiếm Thánh đúng là rất mạnh, Đường Tam đã phải toàn lực ứng phó. Lúc này huyết mạch chi lực đang lưu chuyển, Loạn Phi Phong Chuy Pháp đã đến cực hạn, chính là không cho đối phương có cơ hội hoàn thủ.

Không thể tiếp tục như vậy nữa! Sư Hổ Kiếm Thánh lúc này đã nhận ra, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ sợ hắn không ngăn cản được. Bởi vì không cách nào hồi khí, công kích của Đường Tam đã khiến hắn ân ẩn đau. Ngực đau nhức càng ngày càng nghiêm trọng, kiếm trong tay đã bắt đầu bị tổn hại. Phải biết rằng, thanh trọng kiếm này có giá trị cực cao, liên hệ mật thiết với huyết mạch chi lực, nhưng lúc này có chút không ngăn cản được.

Thực tế, nếu không phải Sư Hổ Kim Cương đủ cường đại, trước mặt Thiên Hoả Tinh Thiết, nó đã sớm bị hoà tan.

Trọng kiếm trong tay lần nữa ngăn cản Loạn Phi Phong Chuy Pháp, nhưng lần này Sư Hổ Kiếm Thánh không dùng toàn lực. Trọng kiếm bị Phá Thiên Chuỳ đập trúng, thân kiếm đập vào ngực hắn, làm hắn bay lên, nhanh chóng lùi ra xa.

Sư Hổ Kiếm Thánh vì thế mà phun ra một ngụm máu tươi, điều làm hắn hơi im lặng là thanh trọng kiếm cuối cùng cũng không chịu được nữa, nửa khúc trên mềm rủ xuống. Công kích nhiệt độ cao liên tục đã huỷ đi thanh kiếm này.

Nhưng rốt cuộc mượn cơ hội này mà hắn có khả năng hồi khí. Hắn phun ra một ngụm máu nhìn khá thảm nhưng thực tế là phun ra tụ máu trong cơ thể, bây giờ đã dễ chịu hơn rất nhiều. Đồng thời, hắn thở sâu một hơi, chuẩn bị điều chỉnh huyết mạch chi lực của mình.

Nhưng động tác mới làm được một nửa, một cơn gió lốc đã đến trước mặt hắn.

Trong khoảnh khắc hắn bị một chuỳ đánh bay, Đường Tam liền hiểu vị Sư Hổ Kiếm Thánh này muốn làm gì. Đường Tam mượn lực phản chấn xoay tròn, Phá Thiên Chuỳ trong tay không hề do dự rời tay, đuổi theo Sư Hổ Kiếm Thánh.

Đây là chuỳ thứ 35, qua 35 lần mượn lực, uy lực một chuỳ này có thể tưởng tượng được. Phá Thiên Chuỳ không tiếng động bay ra, trong nháy mắt đã đuổi kịp Sư Hổ Kiếm Thánh. Đường Tam cũng như thiểm điện phóng lên, dùng phong cương gia tốc mà theo sát phía sau.

Muồn hồi khí? Không cho ngươi!

Sư Hổ Kiếm Thánh nhìn đầu chuỳ dần phóng to trước mắt, có cảm giác biệt khuất muốn chết. Trong miệng gầm lên tiếng giận giữ, hắn nhanh chóng bỏ xuống thanh kiếm bị tổn hại, Sư Hổ Kim Cương điên cuồng thiêu đốt, quyền phải đánh ra, lần này hắn đã không để ý đến thương thế của mình. Hắn nhất định không thể để đối phương lần nữa thi triển chuỳ pháp ở khoảng cách gần.

Tay phải đánh ra, tay trái khẽ vồ, một trảo ảnh khổng lồ hiện lên, thể hiện ra nội tình thâm hậu của Sư Hổ Kiếm Thánh. Dù mới hồi được một nửa nhưng Sư Hổ Kim Cương vẫn vô cùng mạnh mẽ. Trảo ảnh to lớn chộp tới Đường Tam.

"Phanh ----" Phá Thiên Chuỳ va chạm với tay phải Sư Hổ Kiếm Thánh. Phá Thiên Chuỳ bị đánh bay, nhưng tay phải Sư Hổ Kiếm Thánh cũng phát ra tiếng vỡ vụn liên tiếp, rõ ràng là xương tay phải đã bị gãy.

Với lực lượng của Loạn Phi Phong Chuy Pháp cùng đặc tính vỡ nát của Phá Thiên Chuỳ, cộng thêm Thiên Hoả Tinh Thiết thiêu đốt nóng cháy, cánh tay hắn không bị đánh nát đã là nội tình thâm hậu.

Mà trảo ảnh kia đã đến trước mặt Đường Tam. Lúc này Đường Tam cũng giống hắn, trong tay không còn vĩ khí. Sư Hổ Kiếm Thánh tin rằng, chỉ cần mình tạm thời đánh lùi gia hoả này, để bản thân có thể hồi khí một chút thì dù tay phải tạm thời bị phế, hắn cũng có lòng tin chiến thắng đối thủ. Đối phương chỉ là Bát giai, công kích liên tục như vừa rồi nhất định cũng tiêu hao lớn, chỉ cần hắn có thể tấn công lần nữa thì có thể xe nát người đối phương.

Nhưng hắn lại thấy Đường Tam nhìn hắn bằng ánh mắt buồn cười.

Phong cương ngưng tụ phía sau tạo thành một đôi cánh màu xanh biếc, Đường Tam đang vọt tới phía trước thì thân thể lập tức thay đổi, phong dực phía sau vỗ cánh đón gió, thân thể vẽ trên không trung một vòng cung uyển chuyển, dễ dàng lướt qua trảo ảnh. Trong khi Phong nguyên tố phát ra tiếng nổ, hắn đã tới trước mặt Sư Hổ Kiếm Thánh.

Sư Hổ Kiếm Thánh không chút do dự đá chân ra, từ hai mắt bốc lên ngọn lửa màu vàng. Không có cách nào khác, hắn phải thiêu đốt sinh mệnh của mình. Trong chớp mắt khi đối phương cận thân, hắn đã đưa ra quyết định. So sánh với tiêu hao bản nguyên, đánh chết đối thủ mới là quan trọng nhất, nếu không, hôm nay hắn có khả năng bị đánh chết.

Nhưng đúng lúc này, dị biến đột nhiên xuất hiện.

Màu tử kim, hắn đột nhiên thấy trong mắt đối phương bắn ra màu tử kim, ngay lập tức, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình đông cứng lại.

Ngay sau đó, Tinh Thần Chi Hải của hắn như bị cự chuỳ đập mạnh vào mà đau nhức dữ dội, ngọn lửa sinh mệnh vừa mới bùng lên đã bị dập tắt. Sư Hổ Kim Cương vốn đã bành trướng ra ngay lập tức phá toái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net