🐴Chương 10: Thằng đó không xứng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍑🥬🫐

Chương 10: Thằng đó không xứng!

Một câu nói trẻ con làm cho cả phòng nhất thời an tĩnh lại.

Không bao gồm Hoắc Tùy Thành, trong ba người đàn ông kia, Hoắc Tiểu Tiểu nắm chắc, biết đại khái là ai.

Hỏi cô "Thích ba hay là ông" tên là Lục Bạc Dương, là con riêng của Lục gia, mười năm trước được Lục gia đón về, cả ngày chơi bời lêu lổng, trầm mê tửu sắc, là một người rất "đơn giản". Kết quả vào ba năm trước, sau khi Lục tiên sinh chết, hai người con trai tranh đoạt gia sản, chết hết chết hết, Lục Bạc Dương ngồi trên núi nhìn hổ đấu, ngư ông đắc lợi*, Lục gia cứ như vậy rơi vào trong tay hắn.

*Gốc là 'Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi': Là một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau, trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng, qua đó nghĩa bóng muốn nói việc hai bên tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba.

Mà Lục Bạc Dương cũng không phải đơn giản giống như ngoài mặt, tính cách mặc dù cà lơ phất phơ không đứng đắn, nhưng tập đoàn Lục thị dưới sự lãnh đạo của hắn, một chút thua thiệt cũng không phải ăn.

Bây giờ nhìn giống như thần sắc lỗ mãng, dáng vẻ không đứng đắn, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu chủ ý xấu.

Hỏi cô "mấy tuổi" tên là Tưởng Trí, cậu cả Tưởng gia, năm hai mươi lăm tuổi bị một trận tai nạn giao thông làm toàn thân tê liệt, cậu ba Tưởng gia tiếp nhận công ty, kết quả rối tinh rối mù, không chỉ có công ty phá sản, xém chút còn mất cả Tưởng gia.

May mắn chính là, hai năm sau thân thể Tưởng Trí khỏi hẳn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, thay đổi đại cục, từ đây tiếp nhận Tưởng gia, còn đuổi cậu ba ra nước ngoài, tự sinh tự diệt.

Còn có một người không nói lời nào tên là Dịch Dương, thủ đoạn hung ác, có thể so sánh ngang ngửa với Hoắc Tùy Thành, là một nhân vật nham hiểm ăn thịt người không nhả xương.

Nhưng mà thần may mắn còn rất chiếu cố hắn.

Vợ hắn là ảnh hậu trứ danh giới giải trí - Hứa Tân Di, có một đứa con trai hiện nay hai tuổi, tên là Dịch Khiêm, gia đình mỹ mãn.

Bốn người này nói dễ nghe là kết nghĩa kim lan cùng chung chí hướng, nói khó nghe là cấu kết với nhau làm việc xấu cùng chung một giuộc.

Dù sao ở trong mộng của cô, đều không phải người tốt lành gì.

Tưởng Trí trên dưới đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu một chút, có mấy phần ngạc nhiên, "Hoắc Nhị, cô con gái này của anh cổ linh tinh quái, đầu óc chuyển nhanh như vậy, thật sự mới một tuổi sao?"

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, không thể phủ nhận.

"Em nói anh này, tới thì tới, mang đứa nhỏ tới cũng không nói trước một tiếng." Lục Bạc Dương vô ý thức muốn hút chút thuốc, ánh mắt của Hoắc Tùy Thành quét tới, hắn "Chậc" một tiếng buông điếu thuốc xuống, lại gần bóp má Hoắc Tiểu Tiểu.

"Tiểu Tiểu đúng không? Nào, gọi một tiếng ca ca, gọi mà dễ nghe, anh mua kẹo đường cho em ăn."

Cô có vật tốt gì mà chưa thấy qua? Còn nghĩ dùng kẹo đường thu mua cô sao?

Hoắc Tiểu Tiểu chẳng thèm ngó tới.

"Tiểu nha đầu, vừa rồi miệng nhỏ không phải rất lanh lợi sao? Sao bảo em gọi ca ca thì không gọi?" Lục Bạc Dương cười nhẹ.

Hắn từ trong túi lấy ra một hộp quà đã chuẩn bị, mở ra đặt ở trước mắt Hoắc Tiểu Tiểu, "Nhìn kẹo đường của anh này, gọi ca ca, cái kẹo đường này liền cho em."

Không đợi Hoắc Tiểu Tiểu nhìn kỹ, trong hộp nháy mắt chỉ cảm thấy một đạo ánh sáng chói gai nhọn làm lóa mắt cô.

Tập trung nhìn vào.

Là kim cương!

Là vòng tay phát ra ánh sáng kim cương!

"Ca ca!"

Một tiếng sảng khoái lại ngọt ngào.

"Hóa ra là quỷ tham tiền, tiếng gọi ca ca này làm anh rất cao hứng."

Lục Bạc Dương tùy tiện đem vòng tay kim cương trong hộp cho cô, "Cho em, tự mình chơi đi."

Mấy người đều là người hút thuốc, có đứa trẻ tại không tiện hút, Tưởng Trí nhịn đến nghiện, vuốt vuốt bật lửa, cười nói với Hoắc Tùy Thành: "Chúc mừng, được con gái."

Lục Bạc Dương cũng không tức giận, "Hoắc Nhị, chúng ta nói trước nhé, Tiểu Tiểu gọi em là anh, anh gọi em là em, không can thiệp vào chuyện của nhau."

Hoắc Tùy Thành lười để ý đến loại sự tình này, "Cậu thích gọi thế nào thì gọi."

Trên tay cầm cái vòng tay kim cương có giá trị không nhỏ, lực chú ý của Hoắc Tiểu Tiểu lực chú ý tập trung vào nó, không hề để tâm những người này đang làm cái gì.

Từ khi sinh ra đến bây giờ quà tặng cô thu được không ít, dây chuyền nhẫn khuyên tai quần áo túi xách, những cái kia đều được cô cất kĩ trong phòng, đợi đến trưởng thành, đều là của cô!

Mặc dù đã gặp không ít đồ tốt, nhưng kẻ có tiền sẽ để ý mình càng có tiền hơn sao?

Loại vật này đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa lòng thỏa ý nhận lấy.

Nhân viên công tác của hội sở đưa tới một chút đồ chơi trẻ em, còn phái hai nhân viên chuyên phục vụ chơi đùa cùng Tiểu Tiểu.

Nhưng Tiểu Tiểu không cho, chỉ cho người để lại đồ chơi cùng cái vòng cứng nhắc này, một mình yên lặng ngồi ở trong góc sô pha chơi.

Mấy người đàn ông cách một khung bình phong, ngồi vào bàn mạt chược chơi bài.

Lục Bạc Dương sờ soạng một tay bài kém, thở dài, giọng điệu rất tiếc hận, "Vận may thật kém. Vốn có thể gọi mấy em gái xinh đẹp giúp tôi mở bài."

Hoắc Tùy Thành vận khí không tệ, bài tốt, mấy hiệp vừa ra tay, thắng.

Trên trận không ai tẩy bài, rối bời đẩy trên bàn.

Dịch Dương cầm ra "thẻ bài" của bản thân ném cho Hoắc Tùy Thành, "Cậu xuất ngoại lâu như vậy, chuyện trong nước đoán chừng còn chưa rõ, Phó tổng của công ty cậu có chút thủ đoạn, đại bộ phận cổ đông đều bị gã xúi giục đứng sang bên kia, nghe nói đại hội cổ đông lần sau liên hợp lại muốn bãi miễn cậu, những tài liệu này cậu nhìn kỹ một chút."

Hoắc Tùy Thành tiếp nhận, không nhìn, trước để ở một bên, nhìn về phía Tưởng Trí.

Tưởng Trí đem "thẻ bài" của mình ra đưa cho hắn, "Đây là người trong gia đình của Phó tổng kia. Gã quả thật có chút đầu óc, vợ con đều đưa sang nước ngoài, nhưng vợ con gã đã ăn ngon uống sướng ở chỗ tôi, anh yên tâm, sẽ không có chuyện lớn gì."

Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Lục Bạc Dương.

Lục Bạc Dương cười: "Không phải... Nhìn em làm gì, lễ gặp mặt em đã đưa cho Tiểu Tiểu, em là người làm ăn đàng hoàng, kiếm miếng cơm ăn, đâu còn có tài liệu khác."

Hoắc Tùy Thành thu hồi ánh mắt, cầm bài vào tay.

Sau tấm bình phong, Hoắc Tiểu Tiểu đang làm ổ trên ghế sa lon xem tivi chợt rùng mình một cái.

Uống nhiều thêm hai ngụm nước, muốn đi nhà xí.

"..." Trẻ con thật sự là đi vệ sinh rất nhiều!

Loại trường hợp này, cô làm sao có thể nói ra miệng?

Nhịn một chút!

Sau năm phút, cảm giác kia càng phát ra khó chịu, mơ hồ có chút nhịn không nổi.

Không được, nhịn không được.

Nhịn nữa xuống dưới cô liền bị chê cười.

Có vết xe đổ, Hoắc Tiểu Tiểu đem tấm phẳng đặt bên người, cẩn thận từng li từng tí bò xuống ghế sô pha, đi qua một đám người vòng quanh bàn đánh bài, đi đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành, trầm mặc giật giật ống quần của hắn.

Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô một cái, "Sao vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục kéo ống quần hắn.

Thấy thế, Hoắc Tùy Thành đành phải ôm cô đặt lên trên chân mình, "Nói, chuyện gì xảy ra."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn trên bàn đánh bài còn lại ba người, rất không có ý định đem bốn chữ "muốn đi nhà xí" này nói ra miệng.

Cô tới gần cổ Hoắc Tùy Thành, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn chững chạc đàng hoàng như không có việc gì nói: "Ba ba, con, con muốn, đi nhà vệ sinh."

"Muốn đi..."

"Ba ba ba ba!" Hoắc Tiểu Tiểu đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Hoắc Tùy Thành, biểu lộ nghiêm túc nhìn hắn, không cho phép hắn tiếp tục nói.

Nhiều đàn ông ở chỗ này như vậy, cứ như vậy nói ra, cô không có mặt mũi sao!

Hoắc Tiểu Tiểu dùng sự quật cường sau cùng, duy trì tôn nghiêm đã nát nhừ của mình.

Hoắc Tùy Thành liền giật mình, sau đó sững sờ, cảm thấy buồn cười.

Một đứa bé nhỏ như quỷ, làm sao lại thẹn thùng như thế.

Bất đắc dĩ thả bài trong tay ra, ôm cô đứng dậy, nói với mấy người trong nhóm: "Chờ tôi một chút."

Nói xong đi tới bên ngoài cửa, đem cô giao cho một người phục vụ nữ, "Mang con bé đi toilet."

Nhân viên phục vụ cười nắm tay Hoắc Tiểu Tiểu đi toilet.

"Tiểu Tiểu thế nào?"

Hoắc Tùy Thành lắc đầu bật cười: "Nó thẹn thùng, đừng hỏi nữa."

"Thẹn thùng? Con bé mới bao nhiêu lớn mà đã biết thẹn thùng?"

"Đúng rồi, còn có chuyện, vừa rồi Tiểu Tiểu ở đây tôi khó mà nói, về chuyện mẹ của Tiểu Tiểu, anh có nghe nói không?"

"Nghe nói."

"Anh nghĩ như thế nào?"

Hoắc Tùy Thành đánh ra một quân bài, "Không liên quan gì đến tôi."

Trong phòng vệ sinh Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở trên bồn cầu quơ hai chân ngắn, thoải mái đến mức đầu ngón chân cũng câu lên, thể xác tinh thần thư sướng.

Quản cái gì tôn nghiêm hay không, mình dễ chịu là trọng yếu nhất.

Rửa sạch tay đi theo nhân viên phục vụ trở lại phòng, không chớp mắt mặt không biểu tình trở lại nơi hẻo lánh trên ghế sa lon của mình, tiếp tục xem TV.

Bịt tai trộm chuông làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Ùng ục-

Ánh mắt của Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời dịch chuyển ra khỏi TV, ôm bụng, cô đói bụng.

Hoắc Tùy Thành đi gấp, cũng không có mang sữa bột tới cho cô.

Thế nhưng là chính cô áp chế ba ba mang cô đi, trên xe lập ra hiệp ước pháp tam chương không quấy không phá không cho phép náo, nếu như nói mình đói bụng muốn uống sữa, hắn sẽ không cảm thấy mình là đứa trẻ đáng ghét chứ?

Vừa đi nhà vệ sinh xong lại muốn uống sữa...

Ngẫm lại cũng cảm thấy mình phiền phức.

Có lần này thôi, lần sau đoán chừng Hoắc Tùy Thành sẽ không mang cô đi chơi nữa.

Nhịn một chút được rồi.

Không ăn một bữa cũng không đói chết.

Ùng ục ùng ục-

"..."

Hoắc Tiểu Tiểu thở dài.

Cô không thể chiến đấu được nữa!

Không được.

Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng.

Huống chi cô hiện tại đang là tuổi phát triển thân thể, sao có thể không ăn chứ.

Không thể nhịn nữa.

Cô muốn uống sữa.

Hoắc Tiểu Tiểu theo đường cũ đi đến chỗ Hoắc Tùy Thành, giật giật ống quần Hoắc Tùy Thành, trông mong nhìn hắn.

Hoắc Tùy Thành một tay đưa cô ôm vào trong ngực, ngồi ở trên chân của mình, ánh mắt nhìn qua cô, ném lá bài ra ngoài, giọng điệu thản nhiên, "Lại sao nữa?"

Lại!

Lại!

Hắn vậy mà dám nói lại!

Làm cha chăm sóc con gái không phải là chuyện nên làm sao?

Không phải chỉ phiền toái một lần thôi sao? Có cần phải ghét bỏ nói như thế không?

Làm như cô tới quấy rối hắn không bằng.

Hoắc Tiểu Tiểu rất giận.

Cô có cốt khí, vạn sự không cầu người, ngày hôm nay bữa sữa này cô vẫn sẽ không uống!

Đang chuẩn bị từ trên người Hoắc Tùy Thành xuống dưới.

Ùng ục ùng ục-

"..."

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào vai Hoắc Tùy Thành, nói vào lỗ tai hắn âm thanh nhỏ như muỗi kêu, "Ba, đói, con muốn uống sữa."

Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu nhìn cô.

Vì nghiệm chứng mình thật sự không phải là ở không đi gây sự, Hoắc Tiểu Tiểu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, "Ùng ục ùng ục..."

Bụng nhỏ rất phối hợp với tình hình, kêu ùng ục ùng ục hai tiếng.

Hoắc Tiểu Tiểu tự cho là thì thầm, kỳ thật sớm đã bị người trên bàn nghe được rõ rành mạch.

Lục Bạc Dương ngồi cười không thở nổi, bài trên tay cũng bắt không được, "Tiểu bảo bối, em thật là quá đáng yêu, đến chỗ này của anh, anh cho em uống sữa."

Hoắc Tùy Thành nhìn hắn một cái, đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới, "Phiền giúp tôi lấy một bình sữa bột tới đây."

Nhân viên phục vụ cười đáp ứng, trong lòng lại có một cái dấu hỏi lớn.

Cô ta phục vụ nhiều khách như vậy, mang trẻ nhỏ đến đây thực sự là lần đầu gặp, muốn sữa bột cũng là lần đầu.

Nhưng ở hội sở mọi thứ đều đầy đủ, cái gì cũng có, không bao lâu liền đưa sữa cho Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu chụt chụt chụt hôn lên mặt Hoắc Tùy Thành, từ trên đùi hắn leo xuống, nhu thuận biết nghe lời ôm bình sữa bò lên trên ghế sô pha, một bên ôm bình sữa bú sữa, một bên mở ra tấm phẳng xem tivi, không biết sung sướng đến mức nào.

Lục Bạc Dương nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nằm tại bên trong góc ghế sô pha uống sữa, động tâm tư, "Dịch Dương, em nhớ Dịch Khiêm con của anh vừa đầy hai tuổi. Cùng Tiểu Tiểu không chênh lệch nhiều, em thấy, kết thông gia từ bé được đó."

Hoắc Tùy Thành hai mắt lạnh lùng quét tới.

Dịch Dương mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn uốn éo tại một góc sô pha ôm bình sữa bú sữa, bình tĩnh ném đi một lá bài, "Thằng đó không xứng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net