🐑Ngoại truyện 22: Bữa sáng ngọt ngào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🧄🥬🥥

Ngoại truyện 22: Bữa sáng ngọt ngào.

Nhất Phẩm Lan đình lệ thuộc tập đoàn Dịch thị, là một trong những chung cư cao cấp nhất của thành phố S.

Mặc dù ở trung tâm thành phố, nhưng dòng xe cộ ồn ào bên ngoài lại không quấy rầy đến sự yên tĩnh của chung cư.

Hoắc Tiểu Tiểu tỉnh ngủ, mờ mịt trần nhà trên đỉnh đầu, tưởng mình vẫn còn đang ở đang nước ngoài, mất hứng nhắm mắt lại muốn ngủ một lát, nhưng một giây sau lại giật mình tỉnh lại, cô không ở nước ngoài mà đã về nước.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên, Hoắc Tiểu Tiểu liếc qua màn hình, là Dịch Khiêm gọi đến.

Cô lật người cầm điện thoại, nhắm hai mắt bỏ qua bên tai mình, có giọng nhưng không có sức: "Alo?"

"Tỉnh rồi sao? Mở cửa đi, anh mang bữa sáng cho em."

"Bữa sáng?"

Hoắc Tiểu Tiểu híp mắt mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, 8 giờ 15 phút.

Vén chăn lên vừa ngáp vừa xuống giường, chân phải vừa chạm đất, mắt cá chân liền đau đớn làm cho cô phải hít một ngụm khí lạnh.

Dịch Khiêm bên đầu kia điện thoại nghe được tiếng rên, mi tâm cau lại, "Em sao rồi? Còn đau?"

"Ừ, còn có chút đau."

Cô cử động mắt cá chân một chút, khập khiễng đi ra mở cửa.

Mở cửa ra, liền thấy Dịch Khiêm mặc âu phục chỉnh tề, trên tay cầm theo bữa sáng.

"Sao anh tới đây sớm như vậy?"

"Tối hôm qua anh ngủ lại đây, không về nhà." Dịch Khiêm đi vào nhà nói: "Rửa mặt rồi ra ăn sáng."

Hoắc Tiểu Tiểu không cam tâm tình nguyện đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi về phòng ăn, Dịch Khiêm đã đem bữa sáng đặt ở trên bàn, có cháo có sandwich, từng loại đều rất đầy đủ và phong phú.

Năm mới ra nước ngoài du học, trong hoàn cảnh xa lạ đó, Hoắc Tiểu Tiểu căn bản không thể quen được con người và ngôn ngữ ở đó, lúc ấy cô còn không rõ vì sao ba cô lại nhẫn tâm như vậy, nhất quyết phải bắt một mình cô ra nước ngoài du học.

Cũng may không lâu lắm Dịch Khiêm cũng đến trường tìm cô. Có Dịch Khiêm, tóm lại là có người quen, thời gian cô ở nước ngoài tốt hơn rất nhiều.

Ví dụ như trong một năm kia, Dịch Khiêm thường xuyên giống như hôm nay, mang cho cô đủ loại đồ ăn sáng.

Cũng nhờ một năm kia, cô có thể bình tĩnh tiếp nhận làm quen với một hoàn cảnh xa lạ.

Hoắc Tiểu Tiểu không có khẩu vị, chọn chọn lựa lựa cầm trứng gà chậm rãi bóc vỏ, sáng sớm không nên nói nhiều, lột vỏ trứng gà xong, lòng trắng trứng lại không phải màu trắng, mà là màu vàng nhạt.

"Sao lại là màu này, trứng gà hỏng?"

"Không phải em không thích ăn lòng đỏ trứng sao, anh nói người ta nấu trứng hoàng kim."

"Trứng hoàng kim?" Hoắc Tiểu Tiểu thăm dò cắn một ngụm nhỏ, phát hiện bên trong lòng đỏ thật đúng là hỗn hợp lòng trắng trứng, cũng rất ngon, "Rất ngon, cảm ơn anh."

"Chân em khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn nhiều, không đau như ngày hôm qua."

"Hôm nay em nhớ bôi thuốc, chỉ xoa xoa một chút thôi, rất nhanh."

"Em biết rồi, sao anh lại nói nhiều giống ba em thế."

"Tối hôm qua..."

Dịch Khiêm nói đến tối hôm qua, Hoắc Tiểu Tiểu nhịn không được liền cười, "Đêm qua anh bịa chuyện để ở lại đây cũng quá kém đi? Lấy tảng đá đập chân mình? Ba em không phải nói 9 giờ sáng nay anh đến văn phòng tìm ông ấy sao? Anh còn chưa đi?"

Dịch Khiêm nhìn đồng hồ, bình tĩnh tự nhiên nói: "Tới kịp."

"Đừng nói vậy, lỡ như lát nữa kẹt xe thì lại không kịp rồi." Hoắc Tiểu Tiểu bóc trứng gà đưa cho anh, "Ba em không thích người đến trễ, anh đi nhanh lên đi."

Dịch Khiêm nhận lấy trứng gà, từ từ ăn, ăn xong mới nói: "Lát nữa sẽ có người đón em sao?"

"Có, ba em sẽ phái người đến."

"Được, vậy anh đi trước."

Rốt cuộc cũng đưa Đường Tăng đi xong, Hoắc Tiểu Tiểu uống hai ngụm sữa bò, khập khiễng về phòng thay quần áo.

Còn chưa đánh răng xong, chuông cửa vang lên.

Cô đoán là người ba phái đến đưa cô về Hoắc Công quán, tùy tiện súc miệng, vội vàng ra mở cửa.

Không nghĩ tới vừa mở cửa, nhìn thấy lại là một gương mặt quen thuộc, trên mặt còn mang theo nụ cười không đứng đắn.

Cũng đã ba, bốn mươi tuổi rồi, còn năng động như vậy.

Tiểu Vũ đứng ngoài cửa nhíu mày cười một tiếng, "Về nước cũng không nói với anh Tiểu Vũ một tiếng, làm sao? Còn giận chuyện sinh nhật năm ngoái, anh không tặng quà cho em?"

Hoắc Tiểu Tiểu một tay cản lại, chắn ngang ở trên khung cửa, không cho anh vào, "Vậy thì sao, sinh nhật quan trọng mà anh cũng quên, anh nói em không nên giận sao?"

"Nha đầu em thật nhỏ mọn, không tặng bù cho em thì có phải giận anh cả một đời?"

Hoắc Tiểu Tiểu hừ hừ hai tiếng, không nói gì.

"Được, anh đây đập nồi bán sắt cũng phải bù quà cho em." Tiểu Vũ làm ảo thuật từ phía sau biến ra một hộp trang sức tinh xảo, giống như dâng lễ đưa đến gót chân cô, "Xin hỏi vị tiểu thư xinh đẹp này, nếu như tôi dùng chiếc vòng tay này bồi tội với tiểu thư, có thể được tiểu thư tha thứ hay không?"

Trên vòng tay khảm viên kim cương rực rỡ, giữa viên kim cương là viên đá quý Đại Hải màu xanh nước biển to bằng móng tay út.

"Đập nồi bán sắt?"

"Cũng không hẳn, anh không thể so với cha em, tùy tiện tặng quà cho em mà không chớp mắt, anh làm công cho cha em, mỗi tháng kiếm được một chút xíu tiền lương ít ỏi, vất vả góp nhặt đến bây giờ, lại thêm anh vừa bán xong căn nhà, lúc này mới mua được chiếc vòng tay này, lễ vật tầm thường nào xứng với em. Đến, anh đeo lên cho em, sau này không được giận anh nữa."

Hoắc Tiểu Tiểu bị lời nói nghiêm trang bán thảm của anh chọc cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net