🐿Chương 11: Bắt nạt một đứa trẻ, người cha này của cô đúng là không muốn mặt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥦🍊🍎

Chương 11: Bắt nạt một đứa trẻ, người cha này của cô đúng là không muốn mặt!

Hoắc Tiểu Tiểu cũng không biết chung thân đại sự của mình xém chút nữa liền bị phó thác cho một đứa trẻ lớn hai tuổi lông còn chưa mọc đủ.

Cô uống sữa xong, thoả mãn nằm ở trong góc ghế sô pha xem tivi, thỉnh thoảng lại huyên thuyên nói theo lời kịch trên TV của nhân vật.

"Hoàn Hoàn ngày xưa đã chết... Thần thiếp là Nữu Hỗ Lộc Chân Hoàn!"

Câu lời kịch này phối hợp với ánh mắt ngoan lệ của diễn viên, thật sự là tuyệt đỉnh.

Hoắc Tiểu Tiểu híp hai mắt đọc theo, tự nhận là đem ánh mắt kia giọng điệu kia học được cả mười phần, nhưng ngũ âm của coi không đầy đủ, xuất ngôn không rõ, hai bên má mập mạp theo cô mở miệng lắc lắc, mở to một đôi mắt to óng ánh sáng long lanh, nửa điểm khí thế cũng không có.

Cuối cùng cũng xem hết một tập, Hoắc Tiểu Tiểu vừa lòng thỏa ý buông cái iPad xuống.

Cái iPad này bình thường là để cho cô xem anime nghe nhạc thiếu nhi.

Cừu vui vẻ sói xám, Peppa Pig gì gì đó, đây đều là bình thường Hoắc lão tiên sinh xem cùng cô.

Làm một mặt ngoài nhìn qua giống như một đứa trẻ con chỉ có một tuổi, trong lòng là một cái linh hồn mười chín tuổi, nhìn những thứ này nội tâm Hoắc Tiểu Tiểu sụp đổ.

Nhưng cô cũng không có cách nào khác, những bộ phim hoạt hình này là loại mà trẻ em thích, ở dưới ánh mắt hiền lành của Hoắc lão tiên sinh, cô chỉ có thể hết sức biểu hiện ra một bộ vẻ mặt yêu thích cảm thấy rất hứng thú, bảy mươi sáu tập Chân Hoàn Truyện cô lén lút xem hơn phân nửa năm, rốt cuộc cũng đã xem hết.

Bên trên màn hình iPad thời gian hiển thị mười sáu giờ bốn mươi tám phút.

Nên ăn cơm tối.

Vừa uống xong sữa Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ đến như thế.

Cô lắng tai nghe động tĩnh sau tấm bình phong.

Trước đó cô một mực trầm mê phim truyền hình, không có chú ý tới trên bàn mạt chược mấy người đang nói những chuyện gì. Hiện tại phim đã xem hết, cô đến nghe một chút, có phải là bọn họ đang nói những chuyện thương thiên hại lí.

Nhưng cô nghe một hồi, đơn giản là trò chuyện chút chuyện về kinh doanh, nghe tiếp cũng không hiểu, nghe đến nỗi cô buồn ngủ.

Được rồi, vẫn tiếp tục tìm phim xem đi.

Cô mở iPad ra, lục soát những bộ phim hot gần đây nhất.

Sau tấm bình phong ở trên bàn mạt chược, trừ Lục Bạc Dương thua toàn tập ra, thế lực của mọi người đều ngang nhau.

Tưởng Trí vuốt vuốt bật lửa, lạch cạch một tiếng đốt lên ngọn lửa, dường như nói chuyện phiếm thuận miệng nói một câu: "Nghe nói gần đây Hướng Thị có một cái hạng mục lớn, liên hợp lại mấy công ty có ý đồ sản nghiệp chỉnh hợp?"

Dịch Dương rủ lông mày xuống, bất động thanh sắc nói: "Nói dễ nghe là sản nghiệp chỉnh hợp, kì thực là muốn lũng đoạn thị trường trong ngành, một mình độc chiếm, chế định lại quy tắc trong ngành."

"Lũng đoạn?" Lục Bạc Dương cười nhạo, đáy mắt là giọng điệu mỉa mai cùng châm chọc không dễ dàng phát hiện ra, "Mọi người có tiền ở cùng một chỗ không tốt sao? Có cần phải chơi lũng đoạn không? Bối cảnh lớn quá nhỉ? Bát cơm của nhiều công ty như vậy gã cũng muốn cướp, cũng không sợ đắc tội người khác ăn bể bụng mình ra sao?"

"Nghe nói vị hôn thê của hắn có chút bối cảnh, hai nhà liên thủ đoán chừng cũng có thực lực này."

Dịch Dương nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, "Gần đây có cái hạng mục về khách sạn nghỉ phép đang trong giai đoạn chuẩn bị, có hứng thú hay không?"

"Khách sạn nghỉ phép luôn không phải là phương hướng phát triển của Hoắc thị, nghĩ như thế nào mà lại đến tìm tôi hợp tác? Bạc Dương không phải thích hợp hơn sao?"

Lục Bạc Dương than thở, "Nếu như em có mảnh đất ở núi Lộc Minh kia, cái cơ hội kiếm tiền này cũng không rơi xuống trong tay anh đâu."

Hoắc Tùy Thành mi tâm cau lại, "Núi Lộc Minh?"

Núi Lộc Minh nằm ở bên ngoài vùng ngoại thành, dựa núi cạnh biển, ở trước vùng ngoại thành còn chưa quy hoạch, không có con đường nào để đi từ nội thành tới núi Lộc Minh, là cái đồi núi nhỏ ai cũng chướng mắt hoang vu vô cùng.

Có thể những năm gần đây thành thị phát triển tấn mãnh, mười năm gần đây, quy mô đô thị khuếch trương gần không chỉ một lần, đã từng là cái nơi hoang vu kia - núi Lộc Minh chưa từng được khai phát qua trong nháy mắt trở thành vùng ngoại thành nơi chạm tay có thể bỏng, vị trí địa lý mười phần ưu việt.

Mà sớm tại hai mươi năm trước, Hoắc lão tiên sinh coi trọng vùng biển này của núi Lộc Minh, một là cảm thấy hoàn cảnh không tệ tương lai có hi vọng, hai cũng là vì nghĩ cho tương lai mình tìm nơi dưỡng lão, liền mua ngọn núi kia.

"Hoắc Nhị, ngọn núi kia Lão gia tử đã khai phát? Đặt ở kia sắp xếp hai mươi năm, khai phát sớm năm năm, hiện tại Hoắc thị kiếm sớm cũng đủ nha." Lục Bạc Dương thấp giọng, "Mà em lại nghe nói bên trong núi Lộc Minh có ít đồ, Lão gia tử cũng không muốn đào một chút sao?"

Hoắc Tùy Thành bất động thanh sắc hỏi: "Cậu nghe ai nói?"

Tưởng Trí dựng câu nói, "Ai không biết trong núi Lộc Minh có đồ chứ? Chỉ là lão gia tử nhà anh đem ngọn núi kia che đến sít sao, mọi người coi như muốn chia chén canh cũng không có cách nào. Nói thật, ngọn núi này năm gần đây có bao nhiêu rầm rộ anh nên rõ ràng, cũng không động tâm tư sao?"

Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, trong lúc nhất thời không nói gì.

Không phải hắn chưa từng động tâm với núi Lộc Minh, đã từng thăm dò qua, nhưng Lão gia tử hiển nhiên không định cân đo sự quan trọng trong lợi nhuận của núi Lộc Minh, không hé miệng, hắn cũng không có cách nào.

"Thế nào?" Thấy Hoắc Tùy Thành trầm mặc, Lục Bạc Dương cười nói: "Chú Hoắc cũng là người làm ăn, hẳn là không cổ hủ như vậy chứ hả?"

Hoắc Tùy Thành lắc đầu, "Xử lí không tốt lắm."

"Nghĩ một chút biện pháp, cũng không phải khu phong cảnh bảo hộ, chính phủ cũng có ý muốn khai phát, một ngọn núi lớn như vậy đặt ở kia, thật lãng phí."

Vừa dứt lời, Hoắc Tiểu Tiểu cầm iPad từ sau tấm bình phong đi tới, đưa cho Hoắc Tùy Thành nhìn, quơ quơ màn hình tối đen trước mặt hắn: "Đen."

Lúc đầu cô làm ổ ở trên ghế sa lon xem phim còn rất tốt, kết quả không có điện, trong lúc nhất thời lại không tìm được sạc pin, đành phải đi cầu trợ Hoắc Tùy Thành.

Nhưng cô mới vừa đi tới bên cạnh Hoắc Tùy Thành, vừa liếc qua cảm nhận được một, hai, ba, bốn ánh mắt đồng loạt rơi xuống trên người cô, có chút thâm ý.

Lục Bạc Dương thậm chí không giải thích được nói: "Đây không phải là biện pháp sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn Lục Bạc Dương.

Lục Bạc Dương đem bài quăng ra, "Không chơi nữa."

Nói xong đứng dậy không để ý Hoắc Tiểu Tiểu giãy dụa đem cô bế lên, "Tiểu bảo bối của anh có phải là đói bụng rồi không? Anh dẫn em đi ăn cơm có được không nè?"

Ba người bên trên bàn mạt chược liếc nhau, đứng dậy đuổi theo.

Chỗ ăn cơm ở sát vách, cái phòng bao này tựa như là cái chủ đề phòng xép, bên ngoài cầu nhỏ nước chảy, bên trong tình thơ ý hoạ, tinh xảo nhã nhạt cổ điển phong có chút đặc sắc, ngay cả ăn cũng rất có phong cách.

Hoắc Tiểu Tiểu trẻ con được sắp xếp chỗ ngồi ở trong giữa mấy người, chuyên môn chuẩn bị đồ ăn riêng cho cô bày thật lớn một bàn, cảm thụ được ân cần đột nhiên xuất hiện, Hoắc Tiểu Tiểu rùng mình.

Hạ độc là không thể nào, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ con, sao có thể đối xử với cô như thế?

Giấu trong lòng niềm tin vò mẻ không sợ rơi này, Hoắc Tiểu Tiểu có chút đói bụng vùi đầu chuyên tâm ăn cơm gặm đùi gà, quét ngang một trận.

Bữa cơm này ăn đến một sự vui sướng, trên miệng nhỏ dính dầu, vỗ vỗ nâng lên cái bụng nhỏ, ăn no rồi.

Lục Bạc Dương lau khô miệng cho cô, cười nói: "Tiểu bảo bối, ăn ngon không?"

"Dạ ngon!"

"Em nhìn ba của em mang em ra ngoài chơi còn cho em ăn ngon, có phải là muốn nghe lời ba không?"

Hoắc Tiểu Tiểu chần chờ gật đầu.

"Thật ngoan." Lục Bạc Dương sờ sờ đầu nhỏ của cô giống như khen ngợi.

Hoắc Tiểu Tiểu không rõ ràng cho lắm, nhìn Lục Bạc Dương, sao cũng không giống như người có ý tốt, không để ý tới hắn, ngẩng đầu hỏi Hoắc Tùy Thành, "Ba, sao chưa... Trở về nhà?"

Mắt nhìn thời gian, Hoắc Tùy Thành nói: "Đợi chút nữa."

Hoắc Tiểu Tiểu an tĩnh chờ đợi, dạo qua một vòng lại một vòng, cô nằm trên ghế sa lon rất nhanh ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy Hoắc Tùy Thành thấp giọng nói.

"... Đợi chút nữa trở về... Tiểu Tiểu còn muốn chơi một chút... Ngài yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho con bé."

Hoắc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt nhìn Hoắc Tùy Thành đang cúp điện thoại trước mặt, những gì vừa mới nghe được nhớ lại không quá rõ ràng.

"Ba, chúng ta... Về nhà sao ạ?"

"Lập tức liền trở về, ngoan."

Hoắc Tiểu Tiểu xoa xoa con mắt, nằm xuống ngủ tiếp.

*****

Đợi lúc cô tỉnh lại lần nữa, đã ở trên đường trở về, tinh thần của Hoắc Tiểu Tiểu giống như liên tiếp ngủ liền hai giấc, đứng lên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, Bentley chậm rãi lái vào cửa lớn Hoắc Công quán.

Mới vừa vào cửa liền phát hiện cả viện đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh phá lệ yên tĩnh.

Hoắc lão tiên sinh chống thủ trượng ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, mi tâm nhíu chặt nhìn hai cha con từ cổng đi vào.

Hai cha con vào cửa cùng một lúc cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường.

Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu, thấp giọng nói: "Có còn muốn đi ra ngoài chơi hay không?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

"Như vậy đợi chút nữa vô luận xảy ra chuyện gì cũng đừng nói chuyện, nếu không ba lần sau liền không mang theo con đi ra ngoài chơi nữa, nhớ kỹ chưa?"

"..." Lời này nghe ra thật không thích hợp, giống như là một cái bẫy.

Nhưng Hoắc lão tiên sinh đang ở trước mắt, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.

Hoắc Tùy Thành ôm cô tiến vào phòng khách, nói: "Đã trễ như vậy, ngài sao không trở về phòng nghỉ ngơi?"

Hoắc Tiểu Tiểu giang hai tay ra hướng Hoắc lão tiên sinh, vui vẻ ra mặt hô: "Gia gia!"

Chút tức giận trên mặt Lão tiên sinh không thể kéo căng, xém chút bởi vì tiếng "gia gia" này mà hết, tằng hắng một cái, nghiêm túc chất vấn: "Đã trễ thế này, hai người còn biết trở về?"

Hiện tại thời gian hai mươi ba giờ năm phút.

Mang theo một đứa bé một tuổi, muộn như vậy mới trở về, chẳng trách Hoắc lão tiên sinh lại tức giận.

"Tùy Thành, anh nói xem chuyện gì xảy ra? Mang con đi ra ngoài muộn như vậy mới trở về? Tiểu Tiểu còn nhỏ như thế, anh cũng là người thận trọng, một chút sơ sẩy ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm anh không biết sao!"

Hoắc Tùy Thành muốn dàn xếp ổn thỏa, không nói gì.

"Vừa về nước liền không có nhà, không có nhà coi như xong, còn đem con mang đi ra ngoài, ba giục bốn mời cũng không thấy về..."

Mắt thấy nói liên miên lải nhải nói không ngừng, Hoắc Tùy Thành sảng khoái nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ngày hôm nay để ngài lo lắng, trẻ con ham chơi, đến công viên trò chơi nhìn thấy đồ vật mới lạ liền không muốn về nữa, lần sau con sẽ chú ý."

Hoắc Tiểu Tiểu: "?"

Hoắc Tiểu Tiểu đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn Hoắc Tùy Thành, một mặt một lời khó nói hết.

Làm người không tốt sao?

Bởi vì là đứa trẻ không thể lưu loát nói chuyện, liền có thể tùy ý quăng nồi đến trên đầu cô?

Cũng đã hơn ba mươi tuổi, còn khi dễ một đứa trẻ?

Người ba này của cô là thật sự không cần mặt.

Mặc dù không cần mặt, nhưng cũng xác thực đạt được phản ứng Hoắc Tùy Thành muốn.

Hoắc lão tiên sinh nghe xong, là bởi vì nguyên nhân của Hoắc Tiểu Tiểu, sắc mặt tốt lên rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn là nói vài câu, "Anh biết rõ ràng Tiểu Tiểu còn nhỏ, tính ham chơi rất nhiều, khống chế không nổi lòng hiếu kỳ của mình, anh làm cha, chút này cũng không thể quản được sao?"

"Con làm sao không có quản chứ? Con bé vừa khóc vừa gào vừa lăn lộn trên mặt đất ngài không thấy, con cũng là không có kinh nghiệm cho nên ngày hôm nay mới dung túng nó như vậy, ngài yên tâm, lần sau sẽ không như vậy."

Hoắc Tiểu Tiểu: "???"

Ủa, alo?

Cái gì gọi là vừa khóc vừa gào vừa lăn lộn?

Quăng nồi thì coi như xong đi, vì sao còn muốn bôi đen cô?

Cô, Hoắc Tiểu Tiểu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết lăn trên đất có được không!

Cái tính tình này Hoắc Tiểu Tiểu nhịn không được, há mồm liền muốn phản bác.

Hoắc Tùy Thành liếc mắt qua, ý vị uy hiếp rất nồng đậm.

Nhưng cô Hoắc Tiểu Tiểu là loại người bị người áp chế kia sao?

Cô mới không phải!

"Ông ơi, cháu..."

Hoắc Tùy Thành ỷ vào ưu thế mình lớn tuổi, đánh gãy Hoắc Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu còn nói, muốn cái công viên trò chơi. Tuy nói đồng ngôn vô kỵ*, nhưng con cảm thấy đã con bé đã thích chơi như thế, bên ngoài lại không an toàn, không bằng cho nó được thuận ý, xây cái công viên trò chơi cho con bé luôn."

*Đồng ngôn vô kỵ: Lời trẻ con nói ra không khiêng kỵ.

"???" Hoắc Tiểu Tiểu quả thực mơ màng.

Cô lúc nào nói qua muốn công viên trò chơi?

Là chính ông muốn chơi thì có!

Đem cô ra cản súng làm gì?

Như thế không hợp với tiêu chuẩn lẽ thường, Hoắc lão tiên sinh chắc chắn sẽ không đáp ứng!

Hoắc Tiểu Tiểu lời thề son sắt nghĩ, đợi đến lúc Hoắc lão tiên sinh mắng hắn bại gia.

Có thể Hoắc lão tiên sinh thật sự cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ, thậm chí còn như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Anh nói cũng đúng, đã qua một năm này không mang Tiểu Tiểu đi ra ngoài, là tôi sơ sót, bên ngoài không an toàn, xây cái công viên trò chơi cũng không tệ..."

"Núi Lộc Minh phong cảnh tốt, năm trước ngài ở kia đóng một ngôi biệt thự không phải đã làm xong rồi sao? Chúng ta có thể khai phát ở kia, ngài cảm thấy thế nào?"

"Núi Lộc Minh." Mi tâm Hoắc lão tiên sinh khóa chặt, do dự, "Nơi này..."

Hoắc Tùy Thành mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, ấn ấn vuốt vuốt vào chỗ đầu gối đau cô vấp ngã hồi sáng, Hoắc Tiểu Tiểu đau đến kêu lên.

"Á a!!"

"Được được được, lấy cái chỗ kia, xây!"

Đột nhiên có một cái công viên trò chơi, mắt của Hoắc Tiểu Tiểu hiện lên nước mắt, đối với đủ loại việc ác Hoắc Tùy Thành làm ra nghiến răng nghiến lợi, căm thù đến tận xương tuỷ!

Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước càng nghĩ càng giận.

Hoắc Tiểu Tiểu vén váy lên, lộ ra đầu gối xanh tím, nước mắt lưng tròng nhìn về phía lão tiên sinh: "A a a... Đau!"

Đến đi, muốn đánh nhau thì trực tiếp phóng tới đây!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net