🐧Chương 12: Ba, sao ba lại không vui?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍆🧄🥑

Chương 12: Ba, sao ba lại không vui?

Trẻ con da mỏng thịt mềm, sáng sớm hôm nay bị Hoắc Tùy Thành kéo lê đi bốn năm bước, đầu gối cọ đỏ ửng, sau khi dì Triệu bôi xong thuốc cho cô, đầu gối mới từ đỏ chuyển thành một mảng máu ứ đọng lớn, cái chân trắng mảnh non nớt kia nhìn qua cực kì dọa người.

Muộn như vậy mới trở về, lấy cô làm bia đỡ đạn cũng thôi đi.

Muốn xây công viên trò chơi, lấy cô làm cớ cô cũng nhịn.

Còn cần phải bóp cho vết thương của cô đau thêm một chút hả?

Mình làm ra lỗi sai, lại không chút hối hận nào sao? Không xót sao?

Hoắc Tiểu Tiểu hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong.

Vén váy lên, đồng quy vu tận ai sợ ai.

Quả nhiên, Hoắc lão tiên sinh nhìn vết thương trên đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu, cực kỳ sợ hãi.

"Đây là có chuyện gì? Đầu gối làm sao bị thương thành thế này rồi?"

Cảm xúc của Hoắc Tiểu Tiểu nói đến là đến, nhưng cô không khóc, chịu đựng kìm nén, miệng nhỏ xẹp thành mỏ vịt, nháy mắt một giọt nước kích cỡ tương đương nước mắt liền rơi xuống, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng, thở không ra hơi.

Bộ dáng ủy khuất ẩn nhẫn này, so với việc khóc lớn đại náo làm cho đau lòng người hơn nhiều.

Tấm lòng già của ông trực tiếp bị biểu cảm ẩn nhẫn không khóc kia làm cho đau lòng.

"Không khóc không khóc." Hoắc lão tiên sinh một tay lau mắt Hoắc Tiểu Tiểu, một bên phân phó, "Nhanh đi lấy chút thuốc đến!"

Nói xong nhịn không được đau lòng lải nhải: "Đây là có chuyện gì? Làm ra một mảnh máu ứ đọng lớn như vậy mà không có người phát hiện sao? Cái này đau cỡ nào!"

Thuốc được bác Trần đưa tới, cẩn thận từng li từng tí xoa vào đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu.

Trong phòng khách trừ tiếng khóc lóc của Hoắc Tiểu Tiểu, an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra không có người nào biết sao? Đứa bé nhỏ như vậy mà không ai quan tâm đến..." Nói đến đây, Hoắc lão tiên sinh tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt từ trên đầu gối Hoắc Tiểu Tiểu chuyển dời đến Hoắc Tùy Thành, "Anh nói đi."

Hoắc Tùy Thành từ lúc Hoắc Tiểu Tiểu vén váy lên liền biết ngày hôm nay ít nhất phải bị mắng một trận, một mực trầm mặc đem cảm giác tồn tại của mình xuống đến thấp nhất, nhưng vẫn chạy không khỏi.

Nhưng hắn không quan trọng.

"Buổi sáng không cẩn thận làm ngã."

"Không cẩn thận làm ngã? Anh trông thấy rồi? Anh trông thấy mà anh không chăm sóc cho con bé thật tốt sao? Nó mới bao nhiêu tuổi mà anh đã để nó ngã thành như vậy?" Hoắc lão tiên sinh lập tức nổi giận, "Nó là con gái của anh, anh làm cha kiểu gì vậy? May mắn chỉ sưng tím lên một chút, nó bé như vậy, chân lỡ như té một cái, nguy hiểm đến tính mạng, sau này làm sao bây giờ?"

Hoắc Tùy Thành mặt không đổi sắc nhận lỗi, "Lần sau con sẽ chú ý."

"Lần sau lần sau! Tôi nhìn anh chính là không có để trong lòng!"

Ông lấy cây gậy nắm trong tay giả bộ làm như muốn đánh vào tay Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, không nghĩ tới gia gia lại còn muốn động thủ, vô ý thức ôm lấy cánh tay muốn đánh người của Hoắc lão tiên sinh.

Nhưng đây chỉ là hành động theo bản năng.

Đợi cô kịp phản ứng, mình đã ôm lên.

"..." Cô bình tĩnh một giây, thuận thế đem nước mắt cọ xát lấy lòng.

"Không đánh."

Mặc dù ba ba phản diện này của cô thật sự chó chết, nhưng cô cũng chỉ muốn để ông mắng hắn hai câu, ai bảo hắn luôn luôn lấy mình ra cõng nồi.

Có thể đánh vào tay sẽ không tốt.

Một ngựa về một ngựa, nếu như thật sự động thủ, sẽ xảy ra ngăn cách giữa cô và hắn.

Thật vất vả mới bồi dưỡng ra được tình cha con nhựa plastic, không thể bị một gậy này đánh tan.

"Không đánh... Không đánh ba!"

Cây gậy của Hoắc lão tiên sinh ngừng giữa không trung, hung hăng trừng Hoắc Tùy Thành một chút, ánh mắt kia phảng phất như nói, "Anh còn không hiểu chuyện bằng con anh!".

"Gia gia! Gia gia không đánh!"

"Được được được, không đánh." Cây gậy trong tay buông xuống.

"Không tức giận!"

"Được, ông không tức giận. Không khóc, xức thuốc sáng mai liền hết đau, hai ngày nữa ông xây cái sân chơi cho cháu, có được hay không?"

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ nghĩ, ba ba có thể lấy cô làm bia đỡ đạn, nói dối muốn xây công viên trò chơi cho cô, khẳng định không chỉ đơn giản như ngoài mặt.

Cô nhớ kỹ tới trong giấc mộng kia, bởi vì chuyện của núi Lộc Minh, quan hệ của Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh vốn cũng không thân mật lắm, sau đó liền triệt để từ mặt.

Cái này không được, cô không thể tùy ý để cho mối quan hệ như thế phát triển tiếp.

Được rồi.

Cái nồi này nhận thì nhận đi.

Cũng không phải cái gì cũng không có, tốt xấu cũng lấy được cái công viên trò chơi.

"Dạ!"

"Thật ngoan."

"Còn đau không?"

"Không đau nữa ạ."

Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái.

Thời gian này đã rất muộn.

Sau khi gà bay chó chạy, Hoắc lão tiên sinh lên lầu nghỉ ngơi, dì Triệu cũng ôm Hoắc Tiểu Tiểu trở về phòng, Hoắc Tùy Thành một mình ngồi ở trên ghế sa lon mỏi mệt xoa mi tâm.

Một chén nước nóng đưa đến bên tay hắn.

Hoắc Tùy Thành giương mắt, thấy là bác Trần, thuận tay nhận lấy.

Bác Trần thở dài, ông ở Hoắc gia nhiều năm như vậy, biết hai cha con không hợp nhau, không nhịn được muốn khuyên hai câu, "Tối nay cháu và tiểu thư lâu không trở lại, lão tiên sinh lo lắng đến uống hơn một lần thuốc, ban đêm mất vui cháu cũng đừng để trong lòng."

Hoắc Tùy Thành rủ lông mày cuống, "Cháu biết."

"Nói đến lão tiên sinh đối với Tiểu Tiểu thật là đau đến tận tâm can, chỗ núi Lộc Minh kia cũng chịu lấy ra cho Tiểu Tiểu xây công viên trò chơi."

Trong tay bưng ly nước nóng hơi nước mơ hồ bay lên hai mắt, Hoắc Tùy Thành giọng điệu bình thản, nghe không ra tình cảm gì, "Đúng vậy, ông ấy cho tới bây giờ chưa từng đối với ai tốt như vậy."

Bác Trần cười nói: "Đây còn không phải là bởi vì Tiểu Tiểu là con của cháu sao? Đổi thành người khác, sao có thể yêu chiều như vậy."

Hoắc lão tiên sinh lúc tuổi còn trẻ ở công ty cũng không phải đèn cạn dầu, đối với việc giáo dục Hoắc Tùy Thành từ trước đến nay chủ trương nghiêm khắc, ôn nhu từ ái cũng chỉ ở trên người Hoắc Tiểu Tiểu.

"Bác Trần không cần nói, cháu đều hiểu." Hoắc Tùy Thành đứng dậy, không có uống ly nước kia, đặt sang một bên, "Thời gian không còn sớm, bác nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được, vậy bác đi nghỉ trước."

Sau khi bác Trần đi lên lầu, Hoắc Tùy Thành yên tĩnh ở phòng khách chờ đợi một chút, sau đó trở về phòng.

*****

Trong phòng của hắn không có bật đèn, liền đứng ở trước cửa sổ nhìn chăm chú vườn hoa bên ngoài.

Hoắc Công quán cũng không ở vùng ngoại thành, náo bên trong bên ngoài cũng không nghe thấy, rất yên tĩnh.

Lúc vạn vật im tiếng, rất thích hợp để chính mình suy nghĩ.

Lão gia tử đã đáp ứng xây công viên trò chơi, có thể nói đem hơn phân nửa quyền khai phát núi Lộc Minh sơn thả ra.

Khách sạn du lịch nghỉ dưỡng, tăng thêm một công viên trò chơi, cũng là một trong những điểm sáng.

Hạng mục này nếu như có thể hoàn thành, nhất định có thể trở thành một trong những điểm đến hot nhất của thành phố S.

Núi Lộc Minh...

Hoắc Tùy Thành nhắm mắt lại.

Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, nhưng thực ra lại chưa từng giải quyết ổn thỏa.

Lừa gạt cũng chỉ là nhất thời, vẫn sẽ luôn có ngày lời nói dối bị vạch trần.

Đến lúc đó, giữa hắn và Lão gia tử, chắc chắn không thể tâm bình khí hòa.

Xoạt xoạt——

Gian phòng tĩnh mịch đột nhiên truyền đến âm thanh rất nhỏ.

Xoạt xoạt xoạt xoạt——

Cửa phòng từ bên ngoài mở ra một khe hở.

Hoắc Tiểu Tiểu thừa dịp người khác không chú ý, giẫm lên ghế đẩu nhón chân lên, mở cửa phòng Hoắc Tùy Thành ra.

Hoắc Tùy Thành nhìn về phía cửa, một cái đầu nhỏ từ bên ngoài mò vào, sau khi quan sát bốn phía, bò xuống ghế, sau đó xách ghế vào phòng, đặt ở bên giường hắn, đoán chừng là muốn giẫm lên ghế bò lên giường.

Nhưng với cái chiều cao kia của Hoắc Tiểu Tiểu, bắp chân đạp trên ghế, lết lên giường nửa ngày cũng không lên được, Hoắc Tùy Thành ở một bên nhìn hồi lâu lắc đầu bật cười, rốt cuộc nhịn không được tiến lên một tay vớt lấy Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu bị nhấc lên trên, chấn kinh không nhỏ, ở trong ngực Hoắc Tùy Thành giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích."

Một câu của Hoắc Tùy Thành ngăn lại động tác của cô, cũng bật đèn ở giữa phòng.

Thấy người ôm mình là Hoắc Tùy Thành, lúc này Hoắc Tiểu Tiểu mới thở phào nhẹ nhõm.

Gian phòng không có bật đèn, cô ngầm thừa nhận là Hoắc Tùy Thành đã lên giường ngủ thiếp đi, làm sao biết hắn sẽ núp trong bóng tối cho mình một phen trở tay không kịp.

Hoắc Tùy Thành đem cô thả trên giường, ở trên cao nhìn xuống cô, "Không phải không cho con đến phòng ba sao? Tại sao lại tới?"

Hoắc Tiểu Tiểu cân nhắc mình bây giờ nên giả ngu, hay là nên bịa ra một lí do chính đáng.

Hoắc Tùy Thành nhìn thấu được cô, "Ba biết con thông minh, nghe hiểu được, đừng giả bộ ngốc."

"..." Đã bị nhìn thấu, Hoắc Tiểu Tiểu thoải mái thừa nhận, "Muốn ngủ cùng ba."

"Vì sao muốn ngủ cùng ba?"

Hoắc Tiểu Tiểu cuốn ống quần lên, chỉ vào đầu gối, "Đau."

"Yếu ớt."

"Đau!"

Trên đầu gối một khối vết tích xanh tím vô cùng dễ thấy, mi tâm Hoắc Tùy Thành cau lại, ngồi xuống ở trước giường, để trong lòng bàn tay nhẹ nhẹ xoa đầu gối tím xanh của cô.

"Xoa một cái rất nhanh liền hết đau."

Hoắc Tiểu Tiểu ở khoảng cách gần quan sát Hoắc Tùy Thành.

Cặp mắt kia ở dưới cặp lông mi đen đặc tựa như vĩnh viễn cũng không thể tan khỏi sự âm trầm cùng vẻ u sầu, mi tâm cơ hồ luôn luôn nhíu chặt, chưa từng giãn ra.

"Ba ơi, vì sao ba không vui?"

"Ba không có không vui."

Tay của Hoắc Tiểu Tiểu vuốt ve ở trên mi tâm Hoắc Tùy Thành nhăn lại, học theo nhíu mày, "Vậy ba tại sao lại như thế này?"

Động tác xoa đầu gối trong lòng bàn tay bị trì trệ.

Hoắc Tùy Thành ngước mắt nhìn khuôn mặt bánh bao của cô vo thành một nắm, "Người lớn đều sẽ như vậy."

Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, hiển nhiên không tin.

"Dì không có như thế."

"Bởi vì con làm cho dì Triệu vui vẻ, cho nên bà ấy mới không như thế."

"Vậy con, cũng có thể làm cho ba, vui vẻ!"

Hoắc Tùy Thành mi tâm giãn ra, cúi đầu ngắn ngủi cười cười, "Ba không có không vui."

"Gạt người."

"Ba gạt con làm gì?"

"Ba lừa gạt ông."

"Người lớn đều nói dối."

"Không tốt."

Hoắc Tùy Thành cười, "Cái này là sinh hoạt theo bản năng."

Hoắc Tiểu Tiểu cau mày, tựa hồ không rõ là có ý gì.

Hoắc Tùy Thành cũng không nhớ cô thật sự rõ ràng, "Về sau còn muốn cùng ba đi ra ngoài chơi không?"

Nếp gấp trên mi tâm của Hoắc Tiểu Tiểu ngày càng sâu.

Hoắc Tùy Thành thấy thế trực tiếp cười ra tiếng, "Hẹp hòi."

Trong lòng bàn tay bóp nóng lên cũng sẽ không xoa nhẹ, hắn vén chăn lên ra hiệu Hoắc Tiểu Tiểu đi vào ngủ, "Đêm nay không cho phép đái dầm, có nghe thấy không."

Hoắc Tiểu Tiểu đang bò vào trong chăn bò nghe thấy như thế sắc mặt nhất thời đỏ bừng.

Hết chuyện để nói, mới vừa rồi còn cảm giác ba ba này nói không sai, câu nói đầu tiên đã trở về nguyên hình, thật sự là đáng ghét!

Hoắc Tùy Thành nhìn cô nhăn nhăn nhó nhó chui vào bên trong chăn không ngoi đầu lên, biết cô là con tiểu quỷ thẹn thùng, xốc đầu chăn mền lên, nói: "Được rồi, không cười con, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại đi ngủ, hôm nào dẫn con đến công viên trò chơi chơi."

Cái gì công viên trò chơi cô mới không quan tâm.

Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Tùy Thành, "Ba ơi, ông..."

Hoắc Tùy Thành tại bên cạnh cô nằm xuống, "Ngủ đi."

"... Dạ."

Ngoài cửa sổ bóng đêm càng đậm hơn, ánh trăng giấu vào trong mây đen.

Bên người đứa trẻ hô hấp nhẹ nhàng.

Trong bóng tối Hoắc Tùy Thành mở mắt ra, quay đầu mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang ngủ say không chút phòng bị.

Trẻ con ban đêm đi ngủ thích ra mồ hôi, trán tóc trên đầu ẩm ướt, một sợi một sợi dính vào mặt, thỉnh thoảng vô ý thức đưa tay lau một chút, ngủ rất không thoải mái.

Hắn đưa tay nhẹ khẽ vuốt cái trán Tiểu Tiểu, vén tóc con ra sau, chà xát lòng bàn tay toàn mồ hôi.

*****

"Ba, sao ba lại không vui?

"Đó là tại Ô Lạt Na Lạp thị..."

:)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net