🦚Chương 14-2: Tại sao lại muốn lấy tiền mà cô cực khổ kiếm được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🌰🥒🍌

Chương 14-2: Tại sao lại muốn lấy tiền mà cô cực khổ kiếm được!

Bây giờ đã là đêm khuya, toàn bộ bệnh viện yên tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy ba tiếng áp lực ho khan.

Hoắc Tùy Thành mặt vô biểu tình ôm Hoắc Tiểu Tiểu, giày da đạp lên hành lang trên sàn nhà truyền ra tiếng lẹp xẹp thanh thúy vang dội.

Không biết vì cái gì, Hoắc Tiểu Tiểu trong lòng có chút phát run, nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên sâu không lường được kia của Hoắc Tùy Thành, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, Hoắc Tùy Thành nói không chừng đã biết chuyện giả bệnh, muốn tìm cô tính sổ.

Chỉ là cô làm chuyện xấu cũng là vì tốt cho ba ba mà thôi.

Có cái gì mà hư chứ!

Huống chi cô mới một tuổi, cô biết cái gì? Cô cái gì cũng đều không hiểu!

Ở trên đường trở về, Hoắc Tiểu Tiểu mạnh mẽ trấn an nội tâm bằng phẳng, ngồi ở trên ghế dựa an toàn ngáp một cái, "Oa..."

"Đợi lát nữa rồi ngủ."

"?"

"Vừa rồi phòng bệnh nói, ba đã nghe thấy hết rồi."

"???"

"Ba khi nào thì khóc vậy? Tại sao ba lại không biết?"

"..."

"Mau cho ba một cái công đạo rõ ràng, con và ông cùng nhau gạt ba như thế nào."

"..."

Nghe lén?

Cái này thì thực quá mức.

Nếu vừa rồi ở phòng bệnh, hết thảy đều nghe được, vì sao không trực tiếp ở phòng bệnh hỏi Hoắc lão tiên sinh, quay đầu chất vấn đứa trẻ mới một tuổi như cô làm gì!

Như vậy không phải bắt nạt kẻ yếu sao?

Hoắc Tiểu Tiểu thật sự hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh liền trấn định lại.

Cô vẫn chỉ là một bạn nhỏ, chỉ cần cô không thừa nhận, chuyện này liền không dính líu gì tới cô.

Cô nhắm chặt hai mắt, tiếp tục giả chết.

Nhưng cô lại không biết, Hoắc Tùy Thành vốn không xác định có phải cô cùng Hoắc lão tiên sinh hợp mưu giả bệnh hay không, rốt cuộc Hoắc Tiểu Tiểu bây giờ cũng mới chỉ hơn một tuổi, dù có là quỷ linh tinh quái, cũng không đến mức sẽ làm ra chuyện phối hợp với lão gia tử giả bệnh.

Nhưng hiện tại nhìn lông mi dài của cô run rẩy, rõ ràng là đang giả bộ ngủ không chịu đối mặt với bộ dáng của hắn, trong lòng đại khái đã rõ ràng, tiểu hài tử này quả thực chính là thành tinh.

Cũng không biết một năm hắn không ở đây, đứa nhỏ này lớn lên như thế nào.

Hoắc Tùy Thành duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má trẻ con phúng phính của cô, "Lại muốn giả bộ ngủ gạt ba sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu hai mắt nhắm nghiền, chính là không chịu mở mắt.

"Thật sự đã ngủ rồi?" Hoắc Tùy Thành cười cười, không phá cô nữa.

Thật nhanh, đã tới Hoắc công quán.

Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu đang "ngủ say" xuống xe, đầu tiên là đem chuyện Hoắc lão tiên sinh không có việc gì nói cho dì Triệu, sau đó để dì Triệu sắp xếp vài người tới bệnh viện chăm sóc cho lão tiên sinh.

Phân phó xong hết thảy, lúc này mới ôm Hoắc Tiểu Tiểu trở về phòng.

Phòng của Hoắc Tiểu Tiểu là phòng trẻ em tiêu chuẩn, có màu hồng là chủ đạo, búp bê Tây Dương cùng mấy món đồ chơi tùy ý liếc mắt là có thể thấy được, một cái giường em bé lớn đặt cạnh giường.

Hắn đặt Hoắc Tiểu Tiểu lên chiếc giường em bé, nghỉ chân, liếc mắt đánh giá trên dưới khắp phòng.

Ngay khi Hoắc Tiểu Tiểu cho rằng mình đã tránh được một kiếp, liền nghe được tiếng bước chân Hoắc Tùy Thành vang lên ở trong phòng cô.

Cô lặng lẽ mở mắt, sau đó nheo mắt lại , cô thấy ba ba thế nhưng lại cầm lấy cặp sách nhỏ của cô!

Cặp sách nhỏ này, đều là món quà mấy năm nay Hoắc lão tiên sinh cho cô.

Giống như khi lần đầu gặp mặt đã tặng cho cô bùa bình an, vàng ròng.

Lại giống như khi ăn tết Hoắc lão tiên sinh cho cô rất nhiều tiền mừng tuổi.

Cùng với lần đó khi chọn đồ vật đoán tương lai, cô ôm lấy chìa khóa xe, chìa khóa biệt thự, vòng cổ xanh, từ từ ôm một loạt đồ vật đáng giá.

Ngay cả cái lắc tay lần trước ở hội sở Ung Phúc, Lục Bạc Dương đã tặng cô, cũng đều cất ở bên trong cặp.

Cái cặp sách nhỏ kia chính là toàn bộ gia sản của cô đó!

Cho nên, vì sao lại muốn động vào cặp sách nhỏ của cô?

Hoắc Tiểu Tiểu mơ hồ có cảm giác không thích hợp.

Hoắc Tùy Thành ấn mở khóa cặp sách, nhìn thoáng qua bên trong tràn đầy món quà giá trị xa xỉ, không có ý tốt đi đến bên giường em bé, nói với Hoắc Tiểu Tiểu còn đang giả bộ ngủ: "Con còn nhỏ, mấy thứ này con cầm dễ lạc đi mất, để giữ ở chỗ của ba, ba sẽ giúp con bảo quản, chờ sau khi con lớn lên thì sẽ trả lại cho con."

"???" Từ từ, lời này có chút quen tai.

Hoắc Tiểu Tiểu nhớ tới đống tiền mừng tuổi vừa đi đã không còn nữa.

Tại sao... Người lớn bây giờ đều như vậy?

Giống như thổ phỉ thế này?

Cái gì mà thay con bảo quản? Cái này không phải là công khai cướp sao!

Là tiền không đủ dùng, hay là công ty khủng hoảng kinh tế muốn phá sản?

Vì sao muốn cướp hết số tiền mừng tuổi cô cực cực khổ khổ tích cóp chứ?!

Làm người đi ba ba!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net