🦓Chương 14-3: Tại sao lại muốn lấy tiền mà cô cực khổ kiếm được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥝🥥🍇

Chương 14-3: Tại sao lại muốn lấy tiền mà cô cực khổ kiếm được!

Hoắc Tiểu Tiểu lâm vào trong hai lựa chọn gian khổ.

Mở mắt ra, cô phải đối mặt với chuyện mình cùng gia gia giả bệnh gạt người.

Nhắm mắt lại, cô phải đối mặt với số tiền mình cực khổ tích cóp bị mang đi giống như lông dê vậy.

Chút khó khăn của nhân gian gì chứ!

Đây là trả thù!!

Đây tuyệt đối là trả thù!!!

Lấy hiểu biết của Hoắc Tiểu Tiểu về Hoắc Tùy Thành mà nói, Hoắc Tùy Thành khẳng định là đang trả thù cô cùng gia gia giả bệnh lừa gạt hắn!

Không hổ là vai ác, ngay cả đồ của trẻ con cũng muốn cướp!

Thật quá đáng!

"Không nói lời nào thì ba coi như con đã đáp ứng rồi."

Quá độc ác!

Thật sự quá độc ác!

Như thế mà còn nhịn được, thì còn có gì không nhịn được nữa!

Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ mà trợn mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy ý cười kia của Hoắc Tùy Thành.

"Tỉnh rồi?"

Hoắc Tùy Thành cầm theo cặp sách nhỏ, thậm chí còn ở trước mặt cô nghiêm trang lật xem đồ vật bên trong, "Chìa khóa biệt thự, chìa khóa xe, vòng cổ, thẻ ngân hàng... Con bây giờ còn nhỏ, mấy cái này con cũng không cần, trước đặt ở chỗ này của ba, chờ khi con trưởng thành thì trả lại cho con."

"... Không! Ông... ông, con!"

Ý tứ Hoắc Tiểu Tiểu muốn biểu đạt là mấy món này đều là ông đưa cho cô.

Nhưng cô há mồm như thế này, muốn nói lại nói không rõ, chỉ có thể giơ tay, bắt lấy cặp sách nhỏ trên tay Hoắc Tùy Thành.

Nhưng cô đứng ở trên giường em bé, vòng bảo hộ của nó còn cao hơn bả vai một đoạn, dù cô có lấy đủ mọi đồ kê lên như thế nào, hai cánh tay ngắn nhỏ kia làm sao cũng không với tới cặp sách nhỏ đựng đầy vàng bạc của cô.

Cô gấp đến độ đứng ở trên giường em bé nhảy lộn xộn, kêu to: "Con! Con! Con... Tiền của con!"

Hoắc Tùy Thành cố ý học theo lời nói của cô, "Tiền tiết kiệm của con?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

"Vừa rồi không phải ngủ rồi sao? Tại sao kêu cũng không tỉnh lại được, vừa mới cầm vào tiền tiết kiệm của con, đã tỉnh nhanh như vậy rồi?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Hoắc Tiểu Tiểu như hổ rình mồi nhìn vào cặp sách trong tay hắn.

"Được, nếu con tỉnh rồi, thế thì mau cho ba một cái công đạo rõ ràng, con và ông thông đồng lừa gạt ba như thế nào." Trong tay cầm cặp sách nhỏ quơ quơ ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, ý tứ uy hiếp rõ ràng.

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình quá thảm.

Một chữ Thảm viết hoa.

Thảm không gì sánh bằng.

Bởi vì chỉ là một đứa nhỏ, cho nên phải chịu uy hiếp cướp đi toàn bộ gia sản.

Bởi vì chỉ là một đứa nhỏ, cho nên phải bị cha già bắt nạt.

Rõ ràng ông cũng có tội giả bệnh, thế mà cứ phải tới tra tấn đứa nhỏ còn uống sữa như cô chứ!

Đáng giận!

"Ông, ông nói, ba hư! Ba..."

Hoắc Tiểu Tiểu tự hỏi một chút "nghịch tử" phát âm như thế nào, há mồm a a hai tiếng, tức giận tận trời rít gào với hắn, "Ba là đứa con hư! Con hư!"

"... Sau đó thì sao?"

"Ba vừa hư! Vừa hỗn! Ông liền..." Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhắm mắt thè lưỡi, dùng hàng động để biểu đạt.

Hoắc Tùy Thành thiếu chút nữa không thể trụ nổi, ho khan hai tiếng, tiếp tục hỏi: "Sau đó nữa thì sao?"

"Con nói, ba, thương ông, ông..."

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, tiếp tục nói: "Ông liền... Liền..."

Từ ngôn ngữ cơ thể của Hoắc Tiểu Tiểu cùng giọng nói lắp bắp, Hoắc Tùy Thành đại khái đã hiểu là có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Tiểu Tiểu quơ chân múa tay diễn một lần, cũng không biết Hoắc Tùy Thành có hiểu hay không, chờ đến khi cô dừng lại ho một cái, mới phát hiện sắc mặt của Hoắc Tùy Thành đã thay đổi.

Trầm mặc.

Trên mặt không có vẻ tươi cười, đáy mắt không có một tia ý cười.

"Ba ba?"

Hoắc Tùy Thành duỗi tay sờ sờ cái đầu lộn xộn của cô, "Ừ, ba đã biết rồi."

Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì nhìn hắn.

Thế thì kho vàng nhỏ này, có thể trả lại cho cô được rồi chứ?

Tuy rằng là thông đồng lừa gạt, nhưng cũng không phải cũng là vì quan hệ cha con của các người sao.

Mắt của cô trông mong mà nhìn cặp sách nhỏ trên tay cha già, chờ đợi cha già đưa cho cô, nào biết rằng cha già rõ ràng đã có chút động lòng, giây tiếp theo thái độ cũng không đổi.

"Ba nói, con còn nhỏ, mấy thứ này để ở chỗ con không an toàn, để ba cầm, ba thay con bảo quản, chờ con trưởng thành, ba trả lại cho con."

"Yên tâm, ba sẽ không lấy của con, sẽ thay con bảo quản thật kĩ."

"Nhưng mà... Nhưng mà ba... Ba nói... Con nói rồi, ba cho con!"

"Ba có nói sau khi con nói ra sẽ trả cho con sao?"

"???"

Nhân gian hiểm ác, cô thế nhưng lại bị lừa.

Nhịn không nổi.

Đây là thật sự nhịn không nổi.

Cái gì mà đại vai ác làm xằng làm bậy, giết người phóng hỏa chứ!

Thủ đoạn âm hiểm như thế!

"Ba!!!" Hoắc Tiểu Tiểu bạo nộ, trực tiếp nhảy dựng lên đánh hắn.

Nhưng cô quá lùn, cách rào chắn của giường em bé không thể chạm đến góc áo của cha già.

"Nghe lời, chờ con 18 tuổi, ba lại đưa cái này cho con, con bây giờ cầm thì có ích gì?"

"Nhìn! Ôm ngủ! Vui vẻ!"

"Tiểu tham lam, đây là trừng phạt con vì đã lừa gạt ba, lần sau không được lừa gạt nữa, nhớ kỹ chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu thật nghiến răng nghiến lợi.

Vì sao tôi phải lừa gạt, ông còn không biết sao!

Còn không phải là vì tốt cho ông à!

Bây giờ đã biết rõ, liền bắt đầu qua cầu rút ván?

Nếu không có tôi, về sau ông chết như thế nào cũng không biết!

Hoắc Tiểu Tiểu một bụng lời muốn nói toàn bộ hóa thành một câu: "Ba ba hư!"

Ông nội còn không lấy đồ của cô, người ba này thật sự hư, thật sự rất hư!

Hoắc Tùy Thành cười khẽ, làm giống như muốn so đo với trẻ con, nhéo nhéo cái má béo ụ của cô, "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu còn ngủ ở giường em bé, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Tùy Thành mang theo cặp sách của cô rời đi.

Tim đang bị rút máu.

Hoắc Tiểu Tiểu mấy lần khóc không ra nước mắt, tâm như tro tàn nằm ở trên giường, cảm giác thân thể bị đào rỗng.

Thật quá đáng!

Thật sự rất quá đáng!

Đó đều là số tiền cô từng chút từng chút tích cóp được!

Tốt xấu cũng phải chừa cho cô một chút.

Không thì một cái vòng cổ cũng được.

Không được! Không thể ngồi chờ chết như vậy được!

Chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy!

Ngày mai cô muốn đem chuyện này nói cho gia gia!

Nói cho ông nội, con của ông đoạt đi tiền mồ hôi nước mắt của cháu gái ông rồi!

Ông nội khẳng định sẽ đứng về phía cô, để con của ông đem tiền mồ hôi nước mắt của cháu gái ông không chút sứt mẻ trở về!

Còn có!

Hoắc Tùy Thành hôm nay đối xử với cô như vậy, chờ cô lớn lên, cô muốn kế thừa gia sản của Hoắc Tùy Thành! Tiêu hết sạch tiền của hắn!

Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng ác độc mà nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net