🐸Chương 15: Đây đều là những người ở giữa khó khăn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥬🍋🫐

Chương 15: Đây đều là những người ở giữa khó khăn!

Tiếng bước chân tại hành lang càng lúc càng xa.

Hoắc Tùy Thành trở về phòng, nhìn thoáng qua cặp sách căng phồng trong tay, lắc đầu bật cười, đem cặp sách bỏ vào phòng giữ quần áo.

Đồ của trẻ con hắn làm sao có thể thật sự muốn chứ.

Đã nói sẽ thay cô bảo quản tốt, thì thật sự sẽ thay cô bảo quản.

Không nói bảo quản bao lâu, ít nhất là hơn hai ngày lại trả cho cô.

Đi đi về về ở bệnh viện với ở nhà, Hoắc Tùy Thành có chút mệt mỏi.

Vào phòng tắm tắm rửa một cái, nằm xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.

Hắn nhớ tới lời vừa rồi Tiểu Tiểu nói với hắn.

"Con nói, ba, thương ông, ông... ông liền..."

Bởi vì cùng lão gia tử tranh chấp chuyện ở núi Lộc Minh, lão gia tử mắng hắn là tên nghịch tử.

Vì để chứng minh, hắn đối với lão gia tử cũng không có như vậy, cho nên hợp nhau giả bệnh lừa hắn, xem phản ứng của hắn.

Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ.

Thật đúng là một đứa trẻ.

Núi Lộc Minh...

Hoắc Tùy Thành trầm mặc hồi lâu, cho đến khi ánh trăng bên ngoài cửa sổ sát đất lướt qua hàng lang sân phơi, mới xốc chăn đứng dậy, đi đến án thư, lấy ra một bức thư ố vàng trong ngăn kéo.

Phong thư này đã rất cũ, nhưng góc thư chỉnh tề, bảo tồn rất tốt.

Trong phòng không có bật đèn, Hoắc Tùy Thành nương theo ánh trăng phía sau, cẩn thận mở phong thư ra.

"Tùy Thành, là mẹ..."

Đây là câu đầu tiên trong thư.

Hoắc Tùy Thành nhớ tới khi mình còn nhỏ, so với Tiểu Tiểu còn lớn hơn một chút, khi đó hắn đã hiểu chuyện.

Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cha vì công ty hàng năm không về nhà, người mẹ của hắn ngày qua ngày chờ đợi, rốt cuộc cuối cùng cũng buông bỏ tình yêu dành cho Hoắc lão tiên sinh.

Vào một buổi trưa mặt trời chói chang, mẹ làm cho hắn một chén tạp tương, sau đó xách vali rời khỏi nhà.

Thực ra ngày đó hắn đã nhận ra rồi, nhắm mắt làm ngơ đưa mẹ tới cửa, hắn hỏi bà khi nào trở về, hắn muốn bà trở về sớm một chút.

Hắn có thể cảm nhận được sự rối rắm và luyến tiếc của mẹ, nhưng cuối cùng bà vẫn bỏ hắn đi rồi.

Không ai biết bà đi đến đâu, cho dù sau này Hoắc thị ngày càng lớn mạnh, tiêu phí lượng lớn nhân lực tài lực tìm người, nhưng vẫn như cũ không tìm được.

Mãi cho đến hôm nay, lão gia tử cũng vẫn luôn chờ đợi vợ mình ngày nào đó có thể về nhà, nghe ông nói một câu xin lỗi, hy vọng gia đình có thể hạnh phúc giống như trước.

5 năm trước, Hoắc Tùy Thành nhận được phong thư này.

Ngoại trừ hắn, chưa từng có ai đọc được nó.

Hắn cất giữ phong thư này, là muốn vào một ngày nào đó phát tiết ra nỗi phẫn uất trong lòng, nói cho cha hắn, người vợ mà ông vẫn luôn chờ bà trở về, vào 5 năm trước, đã chết ở trong lồng ngực một người đàn ông khác.

Lạch cạch――

Một ánh lửa lóe sáng ở trên tay hắn.

Hắn đem phong thư ném vào trong lửa, nhìn ngọn lửa lan tràn, từng chút từng chút một thiêu đốt bức thư thành tro.

Những chuyện cũ thời thơ ấu chưa bao giờ được giải quyết thích đáng đó, theo chuyện hôm nay hai ông cháu thông đồng giả bệnh mà tan thành mây khói.

Nếu lòng mang chờ mong, vậy cái chờ mong này, cứ như vậy đến hết đời đi.

Không cần biết bà đã kết hôn sinh con, thành vợ của người khác.

Rốt cuộc phá vỡ chân tướng này, thì cũng chẳng có nghĩa ích gì.

Một mặt yên lặng hướng lên trên, tiện đà tiêu tán trong ánh trăng thanh lãnh.

*****

Bóng đêm rũ xuống, toàn bộ mọi âm thanh trong bệnh viện đều an tĩnh, phần lớn phòng bệnh đã tắt đèn lâm vào một mảnh hắc ám.

Hành lang lớn đen nhánh chỉ còn duy nhất một gian phòng bệnh còn đèn đuốc sáng trưng.

Trên giường bệnh, Hoắc lão tiên sinh không hề buồn ngủ, ông ngơ ngẩn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài.

Trần bá thấy ông còn chưa ngủ, lải nhải hai câu, "Lão tiên sinh, bác sĩ nói thân thể ngài không tốt, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tâm tình của Hoắc lão tiên sinh hạ xuống, ngữ khí cũng hơi có chút sa sút, "Ông Trần, ông nói tôi có phải quá cố chấp hay không."

Bác Trần cười nói: "Ngài sao đột nhiên lại nói như vậy."

"Cũng đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn còn luôn giữ chặt lấy núi Lộc Minh không bỏ, vì thế còn cùng với Tùy Thành tranh cãi một trận lớn."

"Ngài không chịu cho thiếu gia khai phá núi Lộc Minh, khẳng định có lý do của ngài."

Hoắc lão tiên sinh thở dài, "Lúc trước khi mua núi Lộc Minh, tôi đã tính toán tương lai cùng Anh Anh dưỡng lão ở đó."

"Phu nhân?"

Hoắc lão tiên sinh gật đầu, "Đáng tiếc sau này bà ấy lại thất vọng với tôi, để lại một tờ đơn thỏa thuận ly hôn liền rời đi. Tôi vẫn luôn nói với Tùy Thành, mẹ nó một ngày nào đó sẽ trở về, sẽ trở về cùng chúng ta cùng nhau đi đến Lộc Minh sống, chỗ đó phong cảnh đẹp, bà ấy khẳng định sẽ thích."

Chuyện đó bác Trần chỉ được nghe tóm tắt, nhưng không biết chân tướng, chỉ có thể trấn an hai câu, "Phu nhân một ngày nào đó sẽ trở về."

Hoắc lão tiên sinh lắc đầu, "Bà ấy sẽ không trở lại nữa. 5 năm trước bà ấy viết cho tôi một phong thư, đã qua đời."

"Cái này..."

"Tùy Thành từ nhỏ vẫn luôn hy vọng Anh Anh có thể trở về, nó đợi nhiều năm như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm nói cho nó, người mẹ nó vẫn luôn hy vọng sớm ngày về nhà đã không cần nó, ở thành phố khác cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con, thành mẹ của người khác."

"Lão tiên sinh..."

"Ông không cần an ủi tôi." Hoắc lão tiên sinh cười nói: "Mấy năm nay tôi cũng đã nhìn ra, núi Lộc Minh nơi đó, nó muốn khai phá thì khai phá đi, tôi không ngăn nó nữa."

"Vậy chuyện của phu nhân..."

"Không cần nói cho nó, tôi không muốn nó thay đổi cảm nhận tốt đẹp về Anh Anh, nó vẫn luôn hi vọng Anh Anh có thể về nhà thăm nó. Nếu lòng nó mang chờ mong, vậy cái chờ mong này, cứ như vậy đến hết đời đi."

"Hiện tại có Tiểu Tiểu, gánh vác trách nhiệm cho cha, thiếu gia nhất định có thể tiêu tan."

Nhắc tới Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh trước mắt từ ái, cười nói: "Ông nói đúng, có Tiểu Tiểu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net