🦆Chương 20-2: Người lớn cầm dây thừng, rất không tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍓🥔🥑

Chương 20-2: Người lớn cầm dây thừng, rất không tốt!

Hoắc Tùy Thành cầm dây thừng ném qua một bên, ánh mắt ra hiệu Hoắc Tiểu Tiểu tới đây.

Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi từ sau lưng Hoắc lão tiên sinh thò ra, từng bước một đi đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.

"Nên nói cái gì?"

Không phải chỉ là một trò đùa thôi sao?

Không phải chỉ là trói hai chân lại thôi sao?

Không phải chỉ là té ngã một cái thôi sao?

Nếu không phải ba nhiều lần tổn thương con, con đã giương cờ hàng rồi mà cũng làm lơ, con phải làm đến nông nỗi này sao?

Người này, cô chơi không nổi.

Thật nhỏ mọn.

Sớm biết như vậy, vừa rồi trên bãi cát, không cho ông cái thảm nào hết, trực tiếp đem ông đi chôn!

"Con xin lỗi, con không phải cố ý."

"Được, lời xin lỗi của con ba tiếp nhận, bây giờ trừng phạt, cặp sách nhỏ ba giúp con bảo quản, khi nào trả lại thì xem biểu hiện của con."

Hoắc Tiểu Tiểu cả kinh, "Không được!"

"Vì sao không được?"

"Ba vừa rồi... Vừa rồi nói con đi ra, sẽ không lấy đồ của con, con... Con cũng xin lỗi rồi!"

"Việc nào ra việc đó, con đi ra là đi ra, trừng phạt là trừng phạt, lần sau lại phá phách như thế này, liền tịch thu cặp sách nhỏ của con."

Hoắc Tiểu Tiểu nghiến răng.

Quỷ hẹp hòi!

Trò đùa trẻ con cũng không đứng dậy nổi, còn không bằng một đứa bé!

"Dạ!"

Bác Trần đúng lúc lại đây, ôm Tiểu Tiểu đi, "Được rồi được rồi, dì Triệu ở phòng bếp đã chuẩn bị cho Tiểu Tiểu thật nhiều món ăn ngon, chúng ta đi qua nhìn xem có được không?"

"Cảm ơn bác."

Hai người đi rồi, Hoắc lão tiên sinh không tán đồng nói hai câu, "Tôi cũng không phải quá mức nuông chiều nó, chỉ là Tiểu Tiểu còn nhỏ, anh đừng nghiêm khắc với nó như vậy."

"Cha như thế này còn không phải quá mức nuông chiều con bé sao?"

Hoắc Tùy Thành tiện tay đánh cát dính trên tóc, "Cha chính là quá chiều nó, khi con còn nhỏ cha có chiều con như vậy không?"

Hoắc lão tiên sinh cứng lại, "Này không giống nhau."

"Như thế nào không giống nhau?"

"Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng còn nhỏ."

"Không nhỏ, có thể nghĩ ra loại ý đồ xấu này, cha còn xem nó là một đứa trẻ bình thường sao?"

"Tôi trước đó đã cùng anh nói qua, không được động thủ."

"Cha yên tâm, con có chừng mực."

Chiều đêm buông xuống, hoàng hôn trên bãi biển có màu cam đẹp rực rỡ, dần dần chìm vào biển lặng, chỉ còn một vầng trăng sáng treo nơi chân trời.

Hoắc Tiểu Tiểu cuộn tròn trong ổ chăn, vì cặp sách nhỏ của mình mà cảm thấy hối hận.

Hối hận, cô hiện tại rất hối hận.

Sớm biết ba cô nhỏ mọn như vậy, kết quả sẽ như thế này, cô không nên đem dây thừng trói chân ba.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.

Tổn thương lẫn nhau, kết quả ba cô không có gì, cô thì một bụng tức.

Vốn dĩ quan hệ giữa hai cha con ấm áp ngọt ngào, chẳng qua cô liên hợp với Hoắc lão tiên sinh giả bệnh lừa Hoắc Tùy Thành một lần, kế tiếp liền không thể vãn hồi.

Thế nhưng việc cô nên làm đều đã làm, cũng giương cờ hàng rồi, Hoắc Tùy Thành nhưng vẫn không chịu buông tha cô.

Hoắc Tiểu Tiểu thở dài.

Người lớn thật khó hiểu.

Nghĩ lại kiếp trước, cô cũng không có kinh nghiệm giao tiếp cùng cha, thật sự là đau đầu.

Hoắc Tiểu Tiểu bò xuống giường, cầm ghế nhỏ của mình, ngồi lên bàn.

Thành công giải mật khẩu điện thoại, cô gõ ở thanh tìm kiếm, bắt đầu tìm tòi mấy cái đề tài.

"Con gái nên sống cùng cha thế nào?"

"Cha không hiểu con gái, làm sao bây giờ?"

"Làm sao để cải thiện quan hệ cha con?"

"Cha không yêu con gái, làm sao bây giờ?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mấy cái kết quả tìm kiếm, rút ra kết luận:

"1. Phải biết làm nũng.

2. Biểu đạt tình yêu với cha.

3. Thường dựa vào cha.

4. Nói chuyện nhiều với cha."

Cô đã hiểu.

Biểu đạt tình yêu của mình đối với cha.

Giương cờ hàng gì đó, đều không phải yêu.

Cô nghĩ đến một biện pháp.

Ánh mắt nhìn xung quanh, dừng ở bút sáp màu trên bàn.

Cô bỏ điện thoại qua một bên, bò lên trên ghế, đem giấy vẽ trải ra, cầm bút sáp màu vẽ tranh.

Cô không học qua vẽ tranh, một đường cũng vẽ không thẳng.

Nhưng mà không có chuyện gì, cô chỉ là con nít, có thể vẽ không thẳng.

Kết quả là, trải qua mười phút sau...

Hoắc Tiểu Tiểu không biết hình dung như thế nào, ba ba người que nắm tay con gái người que đi ở bờ biển.

Cái này hơi...

Người que hơi cao lớn là ba, cô còn vẽ trên đầu ba ba mái tóc rậm rạp.

Dùng một bức vẽ đi lấy lòng ba, Hoắc Tiểu Tiểu tin tưởng nhất định có thể thành công.

Con gái đều là áo bông nhỏ của cha, nếu nhìn thấy con gái của hắn, vẽ bức tranh cha con dắt tay nhau ở bờ biển này, trong lòng nhất định rất ấm áp, cảm động.

Cô có thể tưởng tượng được, đợi lát nữa ba nhìn thấy, sẽ khích lệ cô như thế nào.

Hoắc Tiểu Tiểu tự mình thưởng thức bức tranh mà cô vẽ.

... Thật xấu.

Quả nhiên, mình không có thiên phú vẽ tranh.

Thôi, dù sao cũng không phải vẽ cho cô.

Cô bò xuống ghế dựa, cầm bức vẽ đã được chế tác tỉ mỉ, đi tới cửa thư phòng.

Cửa thư phòng hé ra, để lại một khe hở, bên trong mơ hồ có thể nghe được thanh âm Hoắc Tùy Thành đang nói chuyện.

Cô ở cửa ngượng ngùng xoắn xít, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đẩy cửa ra, chậm rì rì đi vào thư phòng, đem bức vẽ trên tay, giơ cao đưa cho hắn.

Hoắc Tùy Thành đã sớm chú ý tới Hoắc Tiểu Tiểu, muốn biết nhóc con này lại chơi cái gì, đợi một lát thấy cô tiến vào, đưa cho hắn một bức vẽ.

"Con vẽ?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

"Vẽ..." Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu vẽ, đầu mày nhíu chặt.

Biển rộng, mặt trời, bờ cát, miễn cưỡng nhìn ra được.

Con gái mới một tuổi rưỡi có thể vẽ được như vậy xác thật không tồi, đáng để khen ngợi.

Nhưng mà...

Hoắc Tùy Thành không muốn thừa nhận, bức tranh này vẽ chính mình.

"Vẽ không tồi, nhưng mà bức tranh này, ba đoán, là con và... ông?"

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào người lớn có đôi tóc rậm rạp, "Đây là ba!"

"... Ông đối với con tốt như vậy, vì sao không vẽ ông? Con là do ông một tay nuôi lớn, ông mà biết sẽ rất buồn."

Hoắc Tùy Thành ôm cô, từ trên bàn lấy ra một cục tẩy, xóa đi đầu tóc rậm rạp của người lớn, lại đem bức tranh nhét vào tay Hoắc Tiểu Tiểu, "Đi vẽ cho ông xem, không thể làm ông buồn, có biết không?"

"???"

Có ý gì?

Ghét bỏ?

Trái tim Hoắc Tiểu Tiểu đóng băng rồi.

Cô vẽ một bức tranh đều vì ba, vậy mà ba còn ghét bỏ cô?

Ấm áp, cảm động tình cha con đâu?

Ba thật là ba của con???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net